Thiên Kim Báo Thù

Chương 187: Đủ lông đủ cánh

“Nghe anh nói như vậy thì tôi yên tâm rồi.” Lâm Sở Sênh khẽ gật đầu với Lục Thượng Phong, “Nhưng mà anh không cần phải đợi đến lúc xét duyệt xong thì mới báo cáo đâu, bây giờ tôi đã có thể chịu trách nhiệm để báo cho anh biết rằng, về phần tài chính tháng này, chúng tôi có lậu thuế thật.”

Lâm Sở Sênh nói xong liền khẽ gật đầu với Trương Nhất Nhất, “Nhất Nhất, vừa khéo tớ cũng có việc muốn nói riêng với cậu.” Rõ ràng là cô muốn Trương Nhất Nhất đi tiễn mình.

“Trương Nhất Nhất, cô quay lại đây cho tôi!” Lục Thượng Phong vẫn còn gào lên điên cuồng trong phòng bệnh.

Nhưng cả hai cô gái ngoài này đều không để ý đến anh ta, Trương Nhất Nhất rất quý Lâm Sở Sênh, cực kì yêu quý, chỉ cần Lâm Sở Sênh lên tiếng thì Lục Thượng Phong sẽ bị xếp sang một bên ngay lập tức. Mà Lâm Sở Sênh cũng đang cố ý chọc tức Lục Thượng Phong, cô đang sợ nhỡ chẳng may anh ta lại đổi tính, không nhằm vào Thẩm Thị nữa thì sẽ lại càng phiền phức hơn.

Sau khi ra ngoài, Lâm Sở Sênh kéo tay Trương Nhất Nhất, cô thở dài một hơi, dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại chẳng nói được câu nào nên lời.

“Sở Sênh, cậu có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.” Thấy Lâm Sở Sênh có vẻ như đang chuẩn bị nói gì đó, Trương Nhất Nhất kéo tay cô, coi như tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Lâm Sở Sênh hơi nhíu mày, vốn dĩ cô đang có chuyện để nói, nhưng bây giờ nghĩ lại thì có vẻ như chẳng có gì cần nói cả, cô vỗ tay Trương Nhất Nhất, “Đàn ông ấy, không được nuông chiều quá, càng nuông chiều thì anh ta sẽ càng láo đấy.” Sau khi bỏ lại câu này, Lâm Sở Sênh ra hiệu cho Trương Nhất Nhất không cần phải tiễn cô nữa.

Không phải Lâm Sở Sênh đang cố ý chia rẽ quan hệ của Lục Thượng Phong và Trương Nhất Nhất, mà là nếu như sau này anh ta vẫn luôn độc đoán thế này thì chắc chắn Trương Nhất Nhất sẽ luôn sống trong sự tức giận, dù ban đầu anh ta có ý tốt đi chăng nữa thì cũng không được.

Nếu như Trương Nhất Nhất không có cảm giác gì với Lục Thượng Phong thì chắc chắn Lâm Sở Sênh sẽ đối xử với anh ta như kẻ thù.

Lúc Lâm Sở Sênh về đến công ty thì đã gần đến giờ tan làm, cô thấy có người đã bắt đầu tắt máy tính đi, “Thông báo cho các trưởng phòng, hôm nay tăng ca, giờ làm việc chưa được xác định.” Lâm Sở Sênh đến trước mặt trợ lý, thông báo một câu rồi lập tức rời đi.

Các nhân viên vốn đang có tâm tư buôn chuyện, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Sở Sênh thì vội cúi đầu xuống, nhanh chóng quay lại vị trí của mình để làm việc, ngậm miệng, không nói lời nào nữa.

Thật ra các trưởng phòng khác có ở lại thì cũng chẳng có tác dụng gì, dù sao thì nhân viên kiểm kê cấp cao cũng đã đến xét duyệt rồi. Lâm Sở Sênh bắt mọi người ngồi lại cũng chỉ để tạo không khí mà thôi.

Mãi đến khi bên kiểm kê cho ra đáp án.

Bên kiểm kê đi cùng với giám đốc tài vụ cầm bản báo cáo tài chính đến văn phòng làm việc của Lâm Sở Sênh, “Phó Tổng Giám đốc Lâm, đây là những khoản có vấn đề của công ty cô, chúng tôi sẽ báo cáo chính xác vấn đề này lên bên trên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sáng mai các ban ngành liên quan sẽ đưa ra ý kiến về việc xử lý.”

“Cảm ơn, làm phiền mọi người rồi.” Tất nhiên là Lâm Sở Sênh phải trưng ra vẻ mặt tươi cười để tiễn người bên bộ phận kiểm kê.

Sau khi mấy người kia rời đi, Lâm Sở Sênh đanh mặt lại, cô cầm báo cáo lên xem, sau đó lại nhìn sang bản tài liệu bên phòng nhân sự gửi đến, “CPA* cấp cao đã từng tham gia mười hai dự án cấp quốc gia, hai mươi hai dự án cấp tỉnh, thu nhập hàng tháng lên đến hàng trăm vạn, là đối tượng đang được rất nhiều kẻ săn đón, có rất nhiều công ty đang hâm mộ rằng Thẩm Thị rất may mắn mới có thể mời người này đến.”

* CPA là cụm từ viết tắt của Certified Public Accountants, có nghĩa là những kế toán viên công chúng được cấp phép.

Sau khi đặt tài liệu sang một bên, Lâm Sở Sênh bắt đầu nhìn chằm chằm vào giám đốc phòng tài vụ.

Giám đốc phòng tài vụ chỉ cúi đầu, không dám nói lời nào.

“Bảo sao người trong công ty lại không điều tra ra được chỗ nào có vấn đề, bọn họ thua anh cũng không oan uổng nhỉ.” Lâm Sở Sênh nhàn nhã đung đưa ghế, “Đã điều tra ra được rồi thì quay về sửa lại số sách đi, chỗ bị “chọc thủng” sẽ có người vá lại.”

Giọng điệu của cô cực kì hòa nhã, không hề giống như cô đang đối mặt với một nhân viên có bụng dạ khó lường.

Sau khi giám đốc phòng tài vụ đi ra ngoài, Lâm Sở Sênh lại liếc nhìn số liệu trên máy tính, môi hơi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.

Lần này Lâm Thị chắc chắn sẽ sụp đổ!

Lâm Sở Sênh cầm điện thoại gọi cho trợ lý của mình, “Qua phòng hành chính mượn mấy chiếc xe, ngay bây giờ đón mấy người này đến cho tôi!”

Sau đó cô gửi một bản danh sách vào mail cho trợ lý.

Trợ lý đọc những người có tên trong danh sách, suýt nữa thì nói là không thể, nhưng lại sợ sự uy nghiêm của Lâm Sở Sênh nên đành phải nghe theo lời cô.

Lâm Sở Sênh vừa cúp điện thoại, bác Cả Thẩm đã đẩy cửa đi vào, phía sau còn có cả Thẩm Mạc.

Lâm Sở Sênh ngạc nhiên ngẩng đầu, để tỏ lòng tôn trọng với bác Cả Thẩm, cô lập tức đứng dậy khỏi ghế, “Sao bác lại đến ạ? Bác mau ngồi xuống đi ạ.” Sau đó cô chỉ vào ghế được dùng để nghỉ ngơi ở phía trước, vừa nói cô vừa rót cho ông ta một cốc nước.

“Hôm nay bác không nói lòng vòng nữa, chuyện hôm qua hai đứa nghĩ đến đâu rồi?” Nếu bác Cả Thẩm không nói thì Lâm Sở Sênh cũng chẳng nhớ nổi chuyện hôm qua ông ta cũng đã đến vào tầm giờ này.

Nhưng mà bác Cả Thẩm vẫn đứng đó, không hề có ý muốn ngồi xuống.

Hôm nay Lâm Sở Sênh đã thấy một chuyện khá buồn cười, mà nguyên nhân rất đơn giản, cũng chỉ vì một cốc nước mà thôi.

Bây giờ bảo cô phải giống như Trương Nhất Nhất, đứng yên đấy cầm cốc nước đợi bác Cả Thẩm xử lý ư? Đừng có mơ!

Lâm Sở Sênh đặt cốc nước xuống bàn, dù ông ta có định ngồi hay không thì cô cũng sẽ không làm lại việc này lần thứ hai.

Thẩm Mạc đứng bên cạnh thì khá nhàn nhã, anh nhìn xung quanh giống như đang đi dạo, không hề buồn phản ứng lại chuyện nhỏ nhặt kia. Lâm Sở Sênh lườm Thẩm Mạc một cái, cô cố gắng giữ thái độ khá bình tĩnh, “Chuyện này, cháu vẫn nói với bác như cũ, nếu công ty quyết định điều động như thế thì cháu sẽ phối hợp vô điều kiện, nhưng nếu như chỉ đơn giản là hi sinh cháu để cháu phải chịu tiếng xấu thay cho người khác thì dù thế nào cháu cũng không đồng ý.”

“Cháu nói vậy là có ý gì?” Bác Cả Thẩm hỏi ngược lại một câu.

Lâm Sở Sênh đi đến trước bàn làm việc, đang chuẩn bị cầm tài liệu lên thì Thẩm Mạc đã giành lấy trước, đứng đấy lật tới lật lui. Lâm Sở Sênh đưa tay ra, giật lấy đồ từ tay anh, thậm chí còn không quên lườm anh một cái, “Bên kiểm kê vừa có kết quả, cháu còn chưa kịp làm báo cáo.” Sau đó cô đưa cho bác Cả Thẩm, “Hơn nữa giám đốc tài vụ đã thừa nhận là do mình làm, cháu vẫn còn đang điều tra xem vì sao giám đốc phòng tài vụ lại làm như vậy. Nhưng mà chắc hẳn bác cũng hiểu rõ hơn cả cháu, rằng ai mới là người có thể dùng đến nhân vật như là giám đốc phòng tài vụ chứ nhỉ?”

Cô chỉ nói vài câu đã khiến sắc mặt bác Cả Thẩm lúc đỏ lúc trắng.

Trong một công ty, một tập đoàn, phòng tài vụ luôn là phòng quan trọng nhất, người phụ trách quản lý phòng tài vụ luôn là người được các sếp ưu ái nhất, chắc chắn đó cũng là những người khó ăn cây táo rào cây sung nhất.

Ba Thẩm là người đầu tiên có thể sắp xếp cho giám đốc phòng tài vụ làm việc, người tiếp theo chính là Thẩm Phong!

“Hồ đồ!” Bác Cả Thẩm tức giận cắn răng, bản tài liệu trên tay ông ta cũng bị nắm đến mức nhúm nhó hết lại.

Thấy bác Cả Thẩm tức đến mức mắng người, Lâm Sở Sênh lại cực kì thoải mái, dù ông ta có mắng ai thì cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.

“Chuyện này không giống bình thường, chắc chắn cũng sẽ không thể xử lý nhanh được, nhưng vì bác vẫn luôn coi trọng Thẩm Mạc nên chắc chắn bọn cháu sẽ không khiến bác phải thất vọng.” Lâm Sở Sênh dùng ánh mắt say đắm đến mức bản thân cô cũng thấy buồn nôn để nhìn Thẩm Mạc, có cảm giác như hai người đang chồng tung vợ hứng với nhau.

“Vậy hai đứa cần bao nhiêu thời gian? Chuyện này phải xử lý càng nhanh càng tốt.”

Vốn dĩ bác Cả Thẩm đang cực kì hùng hổ, lúc này thái độ của ông ta lại thay đổi hoàn toàn.

“Sáng sớm ngày mai, muộn nhất là sáng sớm ngày mai thì chuyện này sẽ hoàn toàn kết thúc.” Lâm Sở Sênh nói rất lưu loát, dường như trên người cô còn có khí thế đã nắm chắc tất cả mọi chuyện trong tay.

Bác Cả Thẩm ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, bây giờ cũng đã gần tám giờ tối rồi, về cơ bản thì cũng đã đến giờ tan làm của nhân viên, bây giờ mới tìm ra được manh mối, mà sáng mai đã có thể giải quyết xong mọi chuyện thì chẳng phải là quá nhanh sao.

“Lát nữa cháu còn có một cuộc họp nữa, không thể tiễn bác được rồi.” Lâm Sở Sênh liếc nhìn cổ tay mình, nói chuyện rất dứt khoát, cảm giác như cô đang tranh thủ thời gian để đi ra ngoài ngay bây giờ.

“Để cháu tiễn bác.” Từ nãy đến giờ Thẩm Mạc vẫn đang đóng vai người vô hình, bây giờ mới ló đầu ra.

Bác Cả Thẩm trải phẳng bản tài liệu nhăn nhúm kia lên bàn trà, “Được rồi, cháu cố gắng lên.” Sau đó ông ta liếc nhìn Thẩm Mạc, quay người đi ra ngoài.

Đợi đến khi hai người đi được một đoạn rồi, bác Cả Thẩm nhìn xung quanh thấy không có ai mới lùi về phía sau nửa bước, đến trước mặt Thẩm Mạc rồi nói một câu, “Bác thấy cháu không áp chế nổi cô vợ này đâu.”

Thẩm Mạc đút tay vào túi quần, cười rất thoải mái, “Áp chế? Sao cháu lại phải áp chế cô ấy? Không dám nói dối bác, chắc chắn sau này Sở Sênh sẽ trở thành đại ca trong nhà cháu.”

Mặc dù bác Cả Thẩm cũng thầm biết là Thẩm Mạc chiều người yêu của mình đến tận trời, nhưng khi nghe thấy chính miệng anh công nhận Lâm Sở Sênh như vậy, ông ta vẫn cảm thấy hơi chấn động, “Đàn ông phải ra dáng đàn ông, suốt ngày xoay quanh phụ nữ thì ra thể thống gì nữa?”

Vốn dĩ hai người vẫn còn đang đi song song với nhau, Thẩm Mạc lại đột ngột dừng lại, “Bác Cả, cháu nói với bác thế này, Lâm Sở Sênh chính là tính mạng của cháu, cháu không xoay quanh cô ấy thì phải xoay quanh ai đây? Nếu Lâm Sở Sênh mà xảy ra chuyện gì thì cháu cũng chẳng cần cái mạng này nữa.”

Thấy Thẩm Mạc đột nhiên nghiêm túc như vậy, bác Cả Thẩm bất giác quay đầu sang chỗ khác, “Được rồi, cứ làm vậy đi.” Ông ta quyết định kết thúc chủ đề này ở đây.

Thẩm Mạc nhìn bác Cả Thẩm lên xe, ánh mắt anh dần trở nên lạnh lùng.

Anh không cho phép chuyện này xảy ra bất kì vấn đề nào, dù có là mấy người anh em nhà họ Thẩm, những lúc cần đánh thì vẫn phải đánh, khiến họ biết rằng hễ động vào Lâm Sở Sênh thì cũng có nghĩa là đang liều mạng với Thẩm Mạc anh.

Anh quay người, đang chuẩn bị đi về thì có một bóng đen lóe lên, tai Thẩm Mạc hơi động đậy, anh rẽ trái ba bước, nâng giọng nói với một chỗ tường kép có gắn điều hòa một câu, “Cậu bị lộ rồi, nếu vẫn cố chấp lên tiếp thì tôi cũng không ngại để Thẩm Thị lên trang nhất của các tờ báo vào ngày mai là có một người đàn ông lạ mặt ngã từ tòa nhà Thẩm Thị xuống đâu.”

Khoảng một phút sau khi Thẩm Mạc nói xong, đối phương vẫn không có động tĩnh gì. Thẩm Mạc cũng không sốt ruột, dù sao thì đây cũng là “sân nhà” của Lâm Sở Sênh, anh không có việc gì làm, ngồi đây thêm chút nữa cũng không sao.

Thẩm Mạc đứng đấy thấy không thoải mái, lại lùi về phía sau một bước rồi dựa vào tường.

Lâu lắm rồi anh chưa hút thuốc, hôm nay anh lấy một điếu ra, rít một hơi, rất thoải mái nhả ra một vòng khói, “Vị chán thật đấy, chẳng ra gì cả.” Có lẽ vì thời gian gần đây không hút thuốc nữa, Thẩm Mạc hút vài hơi xong cảm thấy mùi vị không đúng lắm liền dứt khoát ném điếu thuốc xuống đất rồi nhẹ nhàng dùng chân dập.