Lúc này, các phóng viên bất ngờ nghe ra sự bất thường, bắt đầu lập tức truy vấn “Cút! Lập tức cút hết đi cho tao!” Ba Lâm nghe vậy, không kiên nhẫn được nữa, đạp đổ cái bàn trước mặt, phát ra tiếng “rầm” rất lớn Có vẻ ba Lâm vẫn chưa hết giận, còn cố đạp thêm vài cái nữa Tất nhiên là các phóng viên không chịu bỏ lỡ cục diện bùng nổ như vậy, tiếng máy ảnh vang lên vừa nhanh vừa nhiều, nhưng để bảo vệ bản thân, mọi người vẫn cùng nhau lùi về phía sau. Lâm Sở Sênh vẫn rất tùy ý phủi bụi trên người, cúi người xuống ưu nhã nhặt bản hợp đồng của mình lên Trên3môi hiện rõ nụ cười nhàn nhạt Dĩ nhiên là cô cũng biết, nói chuyện này ra trước mặt các phóng viên, mặc dù lần này Vu Thiếu Tuấn miễn cưỡng vượt qua vòng kiểm tra thì về sau anh ta cũng sẽ không nhận nổi đơn đặt hàng nữa. Đoán chừng, chẳng có ai lại sẵn lòng giao thiệp với một người không có đạo đức nghề nghiệp cả Nhưng mà, có vẻ như Vu Thiếu Tuấn lại nghĩ quá đơn giản rồi, bản thân cô chưa bao giờ có ý định để cho anh ta thuận lợi vượt qua bài kiểm tra này, đây chẳng qua là quá trình tra tấn anh ta mà thôi. “Ba, ba tức giận như vậy làm gì,0con không chỉ là chị gái của Tiêu Tiêu, mà còn là nhân viên của Thẩm Thị, ba vẫn luôn dạy chúng con là phải tập trung vào việc chung, sao bây giờ lại giận đến mức này?” Lâm Sở Sênh nói xong, lại gọi người giúp việc vào dựng lại bàn mà ba Lâm đã đạp lên. Mà cây bút ba Lâm vừa làm rơi xuống đất, Lâm Sở Sênh lại nâng bằng hai tay đến trước mặt ông. “Tét!” Tất nhiên là ba Lâm không cảm kích, đánh vào mu bàn tay của Lâm Sở Sênh một cái, bút lại rơi xuống đất. Lâm Sở Sênh nhìn thoáng qua mu bàn tay ửng đỏ của mình, thoải mái mỉm cười, từ từ đưa5tay ra sau lung: “Nếu hôm nay ba đã chủ động nhắc đến người mẹ quá cố của con, vậy thì con nghĩ mình cũng có vài lời cần nói.” “Mày nói vậy là có ý gì?” Suy cho cùng đều là người ra sức làm việc trên thương trường nhiều năm, ông ta lập tức quay sang, mấy lời này của Lâm Sở Sênh dường như còn có hàm ý khác Lâm Sở Sênh cười cười, ra hiệu cho trợ lý đang đứng giữa các phóng viên dẫn vài người tiến vào. Một người đàn ông chuyên nghiệp điển hình, mặc vest đen sơ mi trắng, đeo kính râm, xách cặp công văn màu đen, nhìn rất nghiêm túc Mà phía sau anh ta4còn có hai người mặc đồng phục, vì không thấy rõ chữ được in trên đó nên ba Lâm cũng không rõ nghề nghiệp của hai người đó là gì, nhưng chắc chắn đó là người làm trong cơ quan nhà nước. Lâm Sở Sênh khẽ gật đầu với người đàn ông trước mặt, anh ta mới bắt đầu nói chuyện “Xin chào ông Lâm, tôi là luật sư, hai vị phía sau tôi là nhân viên công của văn phòng công chứng, hôm nay chúng tôi nhận lời ủy thác của cô Lâm Sở Sênh, đến đây để giải quyết một vụ án tranh chấp dân sự.” Luật sư nói xong, đưa danh thiếp của mình cho ba Lâm. Mí mắt phải của9ba Lâm giật giật mấy lần, nhưng khác với thái độ vừa nãy với phóng viên, đối diện với luật sư và nhân viên công chứng, ông ta không thể cứ thể khóc lóc om sòm được. “Có việc công cần phải xử lý rồi, vậy mời các vị phóng viên rời đi.” Ba Lâm suy nghĩ một lát, quay sang đuổi các phóng viên về.