Vào lúc này, Cam Như Ý kéo tay Thẩm Mạc, cười hỏi có phải như vậy không là tốt nhất.
Có điều trong lòng Cam Như Ý biết chắc chắn Thẩm Mạc sẽ không phối hợp với mình, cho nên dứt khoát không hỏi, để tránh cho mình xấu mặt.
“Không cho cơ hội?” Nghe mấy chữ này, Trương Nhất Nhất nở nụ cười lạnh, “Xem ra đường đường là cậu Hai nhà họ Thẩm mà lại chơi trò lừa gạt kết hôn.” Trương Nhất Nhất sửa sang lại quần áo rồi tiếp tục nói: “Cô Cam có tài có sắc, có gia thế bối cảnh, đừng nên ở bên một người đàn ông lừa gạt kết hôn để mình phải chịu thiệt thòi.”
Cam Như Ý cười khoác tay lên cánh tay Thẩm Mạc, “Tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì. Hôm nay là ngày đính hôn của tôi và Thẩm Mạc, cả hai chúng tôi đều hi vọng chuyện vui lớn này thuận lợi, không hề muốn so đo với toan tính của một vài người. Tôi hi vọng cô có thể buông tay, đừng làm ra chuyện khiến cả hai bên đều cảm thấy khó coi.”
Cam Như Ý lấy khí thế của bà chủ nhà họ Thẩm ra nói chuyện một cách dứt khoát và mạnh mẽ.
“Cô không hiểu thì để tôi nói cho cô hiểu. Nói thế này đi, chuyện anh Thẩm của chúng ta cầu hôn với người khác cô cũng biết rồi. Vậy cô có biết người được cầu hôn, à không, nói đúng ra là bạn gái cũ của anh Thẩm mang thai không?” Trương Nhất Nhất vừa nói xong, người ở phía dưới bắt đầu xì xào bàn tán.
Dù sao thì cũng không ít người biết chuyện Lâm Sở Sênh mang thai.
Đám anh em nhà họ Thẩm vừa thấy cảnh này, ai cũng trở nên căng thẳng.
Chuyện con cái cũng rất quan trọng, ngộ nhỡ chuyện giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Cam không thành thì tổn thất cũng sẽ rất lớn.
Mặt ba Cam sầm xuống, nếu không phải thấy Cam Như Ý còn bình tĩnh thì nói không chừng ông ta đã nổi giận với ba Thẩm rồi. Dù sao hai nhà Thẩm – Cam cũng coi như là kẻ thù, có thể làm hòa với nhau đều là vì cuộc hôn nhân này. Nếu cuộc hôn nhân này không thành thì ba Cam không cần thiết phải nể mặt nhà họ Thẩm nữa.
Nói ra thì trong cái xã hội này, đàn ông có tiền, nuôi phụ nữ ở bên ngoài là một chuyện rất bình thường. Hơn nữa ban đầu Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh còn luôn ở bên nhau. Ba Cam tức giận là vì người nhà họ Thẩm để cho Trương Nhất Nhất ở đây nói bậy, còn không thèm ngăn cản.
“Tôi nghĩ cô chưa biết chuyện con của họ đã mất rồi. Tôi cũng rất lấy làm tiếc vì chuyện này. Có điều, chuyện đã qua rồi, tôi và Thẩm Mạc sẽ bồi thường cho cô Lâm.” Khuôn mặt tươi cười của Cam Như Ý không thay đổi.
Trương Nhất Nhất thầm mắng con yêu tinh này, vừa nhìn là biết người có mưu mô, người bình thường gặp loại chuyện này, chắc chắn sẽ không bình tĩnh như vậy.
Trương Nhất Nhất đảo mắt, thật ra cô cũng không thích chơi trò lục đục này, cô muốn giải quyết chuyện này bằng nắm đấm, những lời cô nói ngày hôm nay đều là những lời mà cô đã nghĩ rất kĩ rồi mới nói: “Nói như vậy tức là ngay lúc hài cốt của đứa nhỏ còn chưa lạnh, anh Thẩm đã chuyển sang yêu người khác rồi?”
Không đợi Cam Như Ý trả lời, Trương Nhất Nhất đã nói tiếp: “Thấy dáng vẻ tình cảm sâu đậm này của hai người, tôi cũng phải nghi ngờ liệu có phải là hai người thông đồng với nhau, cố ý giày vò Sở Sênh, để Sở Sênh hư thai, để Sở Sênh không còn sức lực nói rõ chân tướng với người khác không đấy?”
Trương Nhất Nhất càng nói càng tức giận, trực tiếp mắng: “Đôi nam nữ chó má!”
Chuyện ngày hôm nay, Trương Nhất Nhất đã muốn làm từ lúc Vu Thiếu Tuấn cưới Lâm Tiêu Tiêu. Dựa vào cái gì mà số của cô và Lâm Sở Sênh cứ khổ như vậy? Sau khi bị thương, chẳng những không ai quan tâm mà còn phải nhìn người hại mình bị thương khoe mẽ vui vẻ ở bên người khác. Dựa vào cái gì chứ?
“Đủ rồi, đuổi ra ngoài, đuổi cô ta ra ngoài!” Ba Cam mất hết kiên nhẫn, chỉ tay vào Trương Nhất Nhất, hét to với bảo vệ.
Nhưng đến nước này rồi mà người nhà họ Thẩm vẫn không lên tiếng, cho nên không có một người nào tiến lên kéo Trương Nhất Nhất ra ngoài cả.
Cam Cửu ngồi phía dưới, cầm cây tăm xoay xoay, thấy nhà họ Thẩm ức hiếp người như vậy thì vứt cây tăm xuống đất, đạp chân lên, định đi tới kéo người ra ngoài. Có điều hắn còn chưa bước đi thì đã bị người ta kéo áo lại.
Trịnh Điềm giả vờ đáng thương nhìn Cam Cửu, “Cửu gia, tôi đau bụng.”
Nói xong Trịnh Điềm lập tức cắn răng, vẻ mặt đau đớn, giống như có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào.
Cam Cửu liếc nhìn sân khấu rồi lại nhìn Trịnh Điềm, hắn không cam lòng nhưng cũng không có ý định dạy dỗ Trương Nhất Nhất nữa. Hắn bế Trịnh Điềm lên, bước nhanh ra ngoài.
Trịnh Điềm tựa vào người Cam Cửu rồi liếc nhìn Trương Nhất Nhất. Trịnh Điềm biết Trương Nhất Nhất tới đây để xả giận cho Lâm Sở Sênh, Lâm Sở Sênh có ơn với cô mà cô không thể làm gì được cho Lâm Sở Sênh, bây giờ đã có người thay cô làm, chắc chắn là cô phải giúp đỡ rồi.
Trương Nhất Nhất đặt hũ tro cốt lên sân khấu, “Tôi mang đứa trẻ đến, để cho đứa trẻ nhìn cha của nó cưới mẹ kế.”
Nhắc đến người chết trong đám cưới thật sự là một chuyện xui xẻo.
Cam Như Ý buông cánh tay Thẩm Mạc ra, bước trên đôi giày cao gót đứng trước hũ tro cốt, từ trên cao nhìn xuống Trương Nhất Nhất. Thật ra cô ta rất muốn đá bay hũ tro cốt này, nhưng mà kiêng dè mặt mũi hai nhà cho nên cô ta chỉ có thể nhịn.
“Cô phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Tôi có thể kiện cô tội vu khống.” Nói đến sở trường của mình, giọng điệu của Cam Như Ý lại càng cứng rắn hơn.
“Tôi sai rồi!” Trương Nhất Nhất mềm giọng, không tiếp tục lải nhải nữa mà trực tiếp xin lỗi, “Không phải là hai người hại chết đứa trẻ, mà là một mình Thẩm Mạc hại chết đứa trẻ. Tôi xin lỗi cô.”
Nói xong, Trương Nhất Nhất khom lưng chín mươi độ.
Bởi vì lúc đầu Cam Như Ý đứng trên sân khấu, vốn đã đứng cao hơn Trương Nhất Nhất, bây giờ Trương Nhất Nhất lại khom lưng, cho nên mới có cảm giác như Cam Như Ý đang đạp lên đầu Trương Nhất Nhất.
Trương Nhất Nhất cố ý hạ thấp tư thế, giữ vững tư thế khom lưng khoảng ba mươi giây rồi mới từ từ đứng thẳng người lên.
Sau khi đứng dậy, Trương Nhất Nhất nhếch môi với Cam Như Ý, vòng hai tay ôm hũ tro cốt, cả người lập tức lảo đảo ra sau, “Cam Như Ý, cô còn là con người không?” Giọng điệu của Trương Nhất Nhất gần như là đòi mạng.
“Cô nổi giận với tôi thì không nói làm gì, nhưng tại sao ngay cả đứa trẻ đã chết mà cô cũng không chịu buông tha? Tại sao cô lại ác độc như vậy hả?” Trương Nhất Nhất chỉ vào Cam Như Ý, không cần phải nói cũng cho người ta cảm giác là Cam Như Ý vừa đạp vào hũ tro cốt.
Cam Như Ý thật sự không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh được nữa. Trong mắt cô ta, hãm hại cấp thấp thế này chẳng khác nào kẻ vô lại cả.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cô ta lại phải bó tay với kẻ vô lại này.
Nói đúng hơn là bó tay với người nhà họ Thẩm.
Cam Như Ý thấy rõ ràng vẻ khiêu khích trên mặt Trương Nhất Nhất.
“Đi ra ngoài, lập tức đi ra ngoài cho tôi!” Cam Như Ý chỉ tay ra cửa, nhắm hai mắt lại, giống như không muốn nhìn thấy Trương Nhất Nhất nữa.
Tuy rằng ba Cam ấm ức, nhưng nhìn thái độ của Cam Như Ý có vẻ không muốn gây ồn ào với nhà họ Thẩm, cho nên dù ông ta có tức giận thì cũng không nói gì.
Trương Nhất Nhất dùng sức đập hũ tro cốt xuống, “Cô nói như kiểu tôi thèm ở đây lắm ấy, tôi chúc hai người đầu bạc răng long, trọng nhau như khách.” Nói xong, Trương Nhất Nhất lập tức xoay người đi về phía trước.
Vốn dĩ chuyện này sắp lắng lại rồi, nhưng mà bộ đồ của Trương Nhất Nhất lại có sự thay đổi, chiếc váy vốn có màu trắng đột nhiên xuất hiện từng đốm màu đỏ, giống như là chảy máu.
Tuy xã hội ngày nay gần như là không còn tin vào ma quỷ nữa, nhưng mà thấy cảnh tượng trước mắt, ai cũng hoảng sợ, không nhịn được lùi lại phía sau, muốn cách Trương Nhất Nhất càng xa càng tốt.
Bởi vì hôm nay có rất nhiều người đến đây, mà tốc độ lùi lại quá nhanh, cho nên có không ít người trật chân ngã xuống, cơ bản là người cùng một bàn đều trở nên lộn xộn, không có một chút quy củ nào.
Khung cảnh này đâu còn giống cảnh đính hôn nữa mà giống biểu diễn trò cười hơn.
Lúc ra cửa, Trương Nhất Nhất nở nụ cười, nhất là khi nghe có người nói “nước ở đâu ra mà nhiều thế này” thì nụ cười của cô càng thêm rạng rỡ.
Thật ra mọi người đều thích xem náo nhiệt, cho dù là người thuộc xã hội thượng lưu hay là người giúp việc thuộc tầng lớp bình dân thì cũng đều như nhau cả.
Trương Nhất Nhất làm trò như vậy, đám người giúp việc cũng không yên lòng mà đi quét dọn vệ sinh, cho nên không ai biết chuyện nhà vệ sinh bị tắc là rất bình thường.
Đợi đến lúc đám người giúp việc nhận ra là nhà vệ sinh chảy nước thì mọi người cũng đã cảm thấy ghê tởm lắm rồi, không ai còn muốn ở lại nơi này nữa.
Trương Nhất Nhất vui mừng muốn vỗ tay. Thật ra bộ đồ cô mặc hôm nay không có gì đặc biệt cả, hiện giờ kĩ thuật rất phát triển, phản ứng hóa học gì gì đó cũng rất nhiều. Cái hũ hôm nay cô ôm vào không phải là hũ tro cốt gì cả, mà cô cũng không có bản lĩnh tìm được hũ tro cốt.
Bên trong hũ chứa đất, còn về cái hộp, bên trong hộp có nước, cô vừa nghiêng cái hộp là nước trong hộp lập tức đổ lên người.
Đương nhiên, cái cách này là do Trương Nhất Nhất xem rất nhiều video tà thuật mới suy nghĩ ra được. Có điều hiệu quả vẫn rất tốt.
Bên trong đang hỗn loạn, về cơ bản là không ai chú ý đến Trương Nhất Nhất. Hơn nữa thân thủ của cô nhanh nhạy, đi vài bước là tới phía sau biệt thự. Cô ngẩng đầu nhìn độ cao, vén tay áo lên, chuẩn bị trèo.
Chân còn chưa đạp lên đã bị ai đó kéo áo lại. Trương Nhất Nhất căng thẳng, chẳng lẽ là bị người ta phát hiện? Cô từ từ quay đầu lại, thấy khuôn mặt của Vân Ly mới thở phào một hơi.
Thật ra Trương Nhất Nhất cũng không biết rõ về Vân Ly lắm, chẳng qua là cô từng nghe Lâm Sở Sênh nhắc tới nên mới chú ý đến thông tin về anh ta, “Nếu anh tới giúp đỡ thì tôi cảm ơn anh, có điều tôi cũng không cần anh phải giúp đỡ tôi đâu. Còn nếu anh tới phá hỏng chuyện tốt của tôi, cái gì khác thì tôi không dám nói chứ dạy dỗ anh thì tôi vẫn thừa sức đấy.”
Trương Nhất Nhất kéo áo mình ra khỏi tay Vân Ly, lạnh lùng lườm anh ta một cái.
Vân Ly mất tự nhiên ho khan, “Nhà họ Thẩm xuất thân từ xã hội đen, cô cứ leo lên như thế, nếu bị người ta phát hiện thì chắc chắn sẽ bị đẩy xuống.”
Trương Nhất Nhất cũng biết Vân Ly nói có lý. Thấy anh ta không giống như tới gây chuyện, cô dứt khoát dừng lại nói vài câu, “Nếu anh cũng biết tôi định làm gì thì anh nói xem, tôi phải tìm cậu ấy như thế nào? Tôi không thấy Sở Sênh ở nhà, tôi đoán là cậu ấy vẫn còn ở nhà họ Thẩm. Nếu anh có cách đi thẳng vào thì tôi cũng không cần phải trèo tường thế này.”
Trương Nhất Nhất nói rất nhanh, nói một hơi là xong, Vân Ly còn chưa suy nghĩ ra phải trả lời như thế nào.