Vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ tiếp tục trôi qua như vậy.
Thế nhưng Lục Thượng Phong càng ngày càng lớn tuổi, người nhà họ Lục bắt đầu giục anh ta kết hôn. Ban đầu anh ta định kéo dài, nhưng nếu cứ kéo dài mãi thì khó tránh khỏi việc làm cho người nhà họ Lục nghi ngờ.
Đúng lúc này có người mai mối cho Lục Thượng Phong. Anh ta nghĩ ra một ý kiến hay, đó là mình sẽ đi xem mắt, sau đó soi mói đối tượng không tốt, rồi cảm thấy bị ám ảnh và sẽ kéo dài thêm được một thời gian nữa. Tuy nói đùn đẩy lỗi lầm lên đối tượng xem mắt là một việc làm rất không tốt, nhưng mà Lục Thượng Phong cũng không có cách nào khác, bởi vì anh ta không dám thẳng thắn đối mặt với người nhà.
Cho nên lần đầu tiên gặp mặt Trương Nhất Nhất, không phải là Lục Thượng Phong bị bệnh thần kinh gì cả, anh ta chỉ cố tình gây sự mà thôi. Khó khăn lắm mới phát hiện được thứ để soi mói nên Lục Thượng Phong cứ bới móc lại nhiều lần.
Nhưng duyên phận đúng là một thứ gì đó rất kì diệu, gây sự đến thế, không ngờ có thể gặp lại nhau lần nữa, càng không ngờ là lại có thể hợp mắt nhau.
Trương Nhất Nhất lẳng lặng nghe Lục Thượng Phong kể chuyện. Suốt cả quá trình, cô thật sự chỉ nghe chứ không nói một câu nào, vẻ mặt chăm chú như đang đi học.
Chỉ là trong lòng cô đã hoàn toàn nguội lạnh.
Không có toan tính, không có tình thế bất đắc dĩ, hoàn toàn là một thiếu niên phản nghịch gây họa.
Thật ra cũng không phải là chuyện ghê gớm gì.
Chỉ cần Lục Thượng Phong không phải là người đàn ông của cô thì anh ta thật sự không có một chút vấn đề nào.
Trương Nhất Nhất vẫn còn đang xoay cốc nước, “Được, tôi biết rồi. Anh xem, chuyện chúng ta ly hôn, anh xin tổ chức hay là tôi đi kiện?”
Lục Thượng Phong nói rất nhiều, anh ta cho rằng Trương Nhất Nhất sẽ hiểu cho mình, nhưng không ngờ thái độ của Trương Nhất Nhất vẫn lạnh nhạt như vậy.
“Nhất Nhất, hôm nay anh tới tìm em là muốn nói cho em biết, anh không ly hôn, anh tuyệt đối không ly hôn!”
Chiếc cốc đang xoay trong tay Trương Nhất Nhất đột nhiên dừng lại, cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lục Thượng Phong với vẻ lạnh lùng, “Chúng ta đều là người trưởng thành, làm việc nhất định phải bình tĩnh. Chúng ta lớn thế này rồi, tôi không muốn chuyện gì cũng ồn ào tới tòa án. Làm như vậy không chỉ tôi mất mặt mà còn ảnh hưởng không tốt đến anh. Chúng ta chia tay trong hòa bình vui vẻ đi.”
“Anh nói nhiều như vậy, chẳng lẽ em không thể hiểu cho anh sao?” Lục Thượng Phong cau mày nói với vẻ không thể tin được.
Trương Nhất Nhất lại lặng lẽ nhếch môi lên cười, “Tôi hiểu, tôi vô cùng hiểu, tôi thậm chí còn thông cảm với cảnh ngộ của anh nữa. Thế nhưng tôi không làm mẹ kế được, tôi không chấp nhận nổi, tôi càng không thể vì thông cảm mà dùng bản thân tôi cứu rỗi anh.”
“Còn tình yêu thì sao? Chẳng lẽ ngoài đồng cảm ra thì không có tình yêu sao?” Lục Thượng Phong không tin Trương Nhất Nhất lại thay đổi nhanh như vậy.
Lục Thượng Phong cảm nhận được rõ ràng là Trương Nhất Nhất thích anh ta. Thật ra, hai người bọn họ ở bên nhau rất hợp.
“Yêu?” Nhắc tới hai chữ yêu này, Trương Nhất Nhất giống như là nghe được chuyện cười gì đó, nụ cười của cô càng thêm rạng rỡ, “Hai chữ tình yêu này có vẻ rất thần thánh, nhưng thật ra nó chẳng là cái gì cả, chỉ đơn giản là rảnh rỗi ở bên nhau, cãi nhau, chọc nhau cười. Còn gì nữa, à phải rồi, cùng lắm là anh cứu mạng tôi. Có điều chính anh cũng đã nói, anh biết thế nào là quân nhân rồi đấy, chiến đấu với tội phạm thật ra cũng chỉ là bổn phận của anh mà thôi. Còn gì nữa nhỉ, để tôi suy nghĩ xem còn gì nữa.”
Trương Nhất Nhất vỗ tay lên trán, “Đúng rồi, còn chuyện lên giường, chuyện này càng không có gì. Tôi nghĩ là anh lên giường với cô ta cũng không khác gì lên giường với tôi. Trừ khuôn mặt khác nhau ra thì những cái mà tôi có, cô ta cũng có. Không có gì cả, suy nghĩ kĩ lại thì giữa chúng ta thật sự không có gì cả.”
“Không phải, có khác nhau, có khác nhau, anh yêu em, người anh yêu là em!” Lục Thượng Phong tức giận đấm mạnh lên bàn. Mặt bàn đá cẩm thạch rắn chắc cũng bị anh ta đấm nứt ra.
“Vậy thì anh khắc ghi ở trong lòng đi.” Trương Nhất Nhất đột nhiên nói lớn tiếng, “Anh nói anh phải nhận hết đau khổ, nhưng có cuộc sống của người nào mà không phải va chạm đâu? Anh dám làm càn như vậy, chẳng qua là vì anh mang họ Lục thôi. Bây giờ tôi cũng nói rõ ràng cho anh biết, chỉ có người nhà họ Lục của anh mới có thể trả giá cho sai lầm của anh, người khác không có nghĩa vụ này!”
“Nếu hôm nay anh tới nói chuyện đàng hoàng thì tôi chào đón anh tới. Còn nếu anh tới để nói cho tôi biết anh sai rồi nhưng vẫn nên được tha thứ thì mời anh lập tức cút ra ngoài cho tôi!” Trương Nhất Nhất chỉ tay ra cửa.
“Không được! Anh nói cho em biết, anh không buông tay, có chết cũng không buông tay, em là người phụ nữ của anh!” Lục Thượng Phong tức giận đập hết đồ trên mặt bàn rồi vọt thẳng tới hôn lên mặt Trương Nhất Nhất.
Trương Nhất Nhất từ từ nhắm mắt lại, “Lục Thượng Phong, chưa lúc nào anh làm cho tôi cảm thấy ghê tởm như lúc này!”
Trương Nhất Nhất thế này khiến Lục Thượng Phong sợ hãi, anh ta dường như không còn nhìn thấy hi vọng, không còn nhìn thấy hi vọng hai người ở bên nhau nữa.
Anh ta không muốn như vậy! Không muốn như vậy!
Trương Nhất Nhất càng như vậy, Lục Thượng Phong càng nóng lòng muốn chiếm hữu, nóng lòng cảm nhận người phụ nữ này vẫn còn thuộc về anh ta.
Anh ta kéo mạnh quần áo của cô ra để chiếm hữu cô giống như trước đây. Cho dù là đang ở trong phòng khách của nhà họ Trương thì anh ta cũng không ngại.
Ba mẹ Trương trở về phòng mình, làm sao cũng thấy không yên lòng, nhất là khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì hai ông bà thật sự không chịu được nữa. Họ rất sợ con gái mình chịu thiệt thòi bèn dứt khoát mở cửa ra.
Vừa ra đến cửa thì bọn họ liền thấy khung cảnh Lục Thượng Phong ức hiếp Trương Nhất Nhất.
“Súc sinh! Cái thằng súc sinh này!” Ba Trương tức giận đỏ cả mắt, ông không đi dép mà vọt thẳng ra phòng khách.
Rốt cuộc là ông đã làm chuyện gì sai mà ông trời lại trừng phạt con gái của ông như vậy? Lần trước đã vậy rồi, lần này còn ác hơn, trực tiếp đánh một đòn cảnh cáo trong hôn lễ.
Lục Thượng Phong dồn hết sự chú ý lên người Trương Nhất Nhất, căn bản không chú ý tới gì khác nên bị ba Trương đẩy ra.
Nhìn con gái không chút cảm xúc, quần áo xộc xệch, trái tim ba Trương như đang chảy máu.
“Nhất Nhất!” Mẹ Trương đi theo sau, khi nhìn thấy tình trạng của Trương Nhất Nhất thì hoảng sợ tới mức thay đổi cả giọng nói lẫn sắc mặt.
Vì Trương Nhất Nhất đang mặc đồ ngủ phong phanh nên màu máu đỏ tươi càng thêm rõ ràng.
Từng giọt máu chảy theo sofa rơi xuống sàn nhà.
“Nhất Nhất, Nhất Nhất!” Ba Trương sợ hết cả hồn. Dù sao ông cũng đã già rồi, làm gì cũng chậm hơn một nhịp, vừa mới hoàn hồn lại thì Trương Nhất Nhất đã bị Lục Thượng Phong ôm chạy ra ngoài.
Đêm hôm, cả nhà họ Trương chạy tới bệnh viện.
Bên kia Lâm Sở Sênh nằm trên giường, còn Thẩm Mạc xoa chân cho cô. Từ sau khi Trương Nhất Nhất gặp chuyện không may, Lâm Sở Sênh vẫn luôn sa sầm mặt mày. Thẩm Mạc biết tình cảm bạn bè giữa Lâm Sở Sênh và Trương Nhất Nhất nên cũng không nói chuyện làm phiền mà chỉ yên lặng ở bên cạnh cô.
Lâm Sở Sênh nằm được một lát thì đột nhiên ngồi dậy, “Em luôn cảm thấy không yên lòng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không đâu.” Thẩm Mạc nói tiếp: “Không phải em đã để lại vệ sĩ cho Trương Nhất Nhất rồi sao? Nếu Trương Nhất Nhất gặp chuyện không may thì vệ sĩ sẽ gọi điện thoại cho em.”
Thẩm Mạc vừa nói xong, điện thoại của anh liền đổ chuông.
Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh liếc nhìn màn hình điện thoại. Thẩm Mạc cầm điện thoại lên, Lâm Sở Sênh nói một cách kiên quyết, giọng điệu ra lệnh tuyệt đối: “Mở loa ngoài!”
Nếu là trước đây thì Thẩm Mạc sẽ qua loa cho xong chuyện. Thế nhưng anh biết giới hạn của Lâm Sở Sênh ở đâu nên đành phải ấn nút mở loa ngoài lên.
Đúng là sợ chuyện gì thì gặp chuyện đó.
Tin tức Trương Nhất Nhất nằm viện truyền vào tai Lâm Sở Sênh. Lâm Sở Sênh ngồi bật dậy như lò xo.
“Sở Sênh, em chờ anh, không nghiêm trọng như em tưởng tượng đâu.” Không nghe vệ sĩ báo cáo xong, Thẩm Mạc trực tiếp cúp điện thoại, đuổi theo Lâm Sở Sênh ra ngoài, thuận tay lấy áo khoác lông cho Lâm Sở Sênh.
Đêm mùa đông ở thành phố Thanh thật sự rất lạnh, nhất là khi chuyện này xảy ra, cho dù không khí ấm áp đến mấy cũng không sưởi ấm được tâm trạng của Lâm Sở Sênh lúc này.
Cô chỉ hi vọng Trương Nhất Nhất không xảy ra chuyện gì.
Khi Lâm Sở Sênh đến bệnh viện, đúng lúc bác sĩ đang giải thích tình hình của Trương Nhất Nhất. Thật ra Trương Nhất Nhất đã mang thai được khoảng ba tuần. Đương nhiên, y học bây giờ vô cùng phát triển, dù bạn mang thai mới có một tuần thì cũng có thể khám ra được.
Thai nhi đang trong giai đoạn rất yếu ớt, chỉ cần một ảnh hưởng nhỏ bên ngoài cũng có thể động thai.
Mà có lẽ Trương Nhất Nhất đã uống rất nhiều thuốc lưu thông máu.
Nếu là sảy thai bình thường thì Trương Nhất Nhất không thể ra nhiều máu như vậy. Còn thuốc phá thai chắc chắn là không thể mua được ở tiệm thuốc.
Bệnh nhân muốn phá thai nên dùng cách ngu ngốc này mới gây ra tình huống hiện tại. Bệnh nhân cần rửa sạch tử cung, nhưng bác sĩ không dám làm vì sợ mất nhiều máu. Bây giờ bệnh viện đang tổ chức họp chuyên gia để lựa chọn phương án chữa bệnh ít gây hại nhất cho bệnh nhân.
Những lời sau đó của bác sĩ, Lâm Sở Sênh không có tâm tư để nghe.
Thuốc! Thuốc lưu thông máu!
Cuối cùng Lâm Sở Sênh cũng biết được vì sao hôm nay Trương Nhất Nhất lại kéo cô đi dạo rồi. Trương Nhất Nhất có ý đồ khác, đó là lợi dụng cô để ba mẹ Trương yên tâm cho Trương Nhất Nhất ra ngoài. Sau đó Trương Nhất Nhất đuổi cô về rồi tới tiệm thuốc mua vài hộp thuốc sẽ không có ai để ý.
Hơn nữa vào lúc bình thường, thật sự không ai để ý tới vài hộp thuốc lưu thông máu.
Trương Nhất Nhất chỉ cần nói mình bị tức giận hoặc bị đau sốc hông hay thường xuyên co giật gì đó, cần phải uống thuốc lưu thông máu là được, có ai ngờ cô ấy lại uống thiếu quá liều như thế.
Lâm Sở Sênh tựa vào tường lầm nhẩm cầu nguyện. Cô thật sự không ngờ chuyện này lại xảy ra.
Hu hu!!!
Ba Trương gào lớn lên. Trương Nhất Nhất có thể vực dậy từ chuyện của tên cặn bã họ Lý kia, nhưng nếu thêm một lần nữa thì sao? Ai có thể chống lại cú sốc tình cảm lớn như vậy? Hai lần rồi, cả hai lần đều giày vò bản thân tới mức nhập viện, lần sau còn nghiêm trọng hơn lần trước.
Ba Trương thậm chí không dám nghĩ nếu còn có lần sau thì phải làm sao?
Lục Thượng Phong trợn tròn mắt, bọn họ có con rồi, đây là chuyện may mắn cỡ nào, vui vẻ cỡ nào, anh ta mong chờ cỡ nào, vậy mà giờ lại mất rồi.
Xong, lần này xong thật rồi!
Bọn họ cách nhau một mạng người, một mạng người đấy!
Lục Thượng Phong suy nghĩ thật nhanh, anh ta có chút hận thù, cũng có một chút tức giận. Tại sao Trương Nhất Nhất lại nhẫn tâm đến vậy? Cô cố ý giết chết con mình, cô cảm thấy kinh tởm vì có liên quan đến anh ta sao?
Lục Thượng Phong lúc thì đau buồn, lúc thì giận dữ, anh ta đấm mạnh vào tường. Vừa nãy tay anh ta đã bị thương vì đấm vào bàn đá cẩm thạch. Lúc này anh ta lại tiếp tục đấm lên tường, máu thịt be bét, không còn nhìn ra hình dáng ban đầu nữa.
Nhưng bây giờ không ai có tâm trạng để ý đến Lục Thượng Phong, anh ta sống hay chết cũng không có ai thèm nhìn.