Thiên Kim Báo Thù

Chương 292: Hoảng sợ hét lên

“Biến thái!” Lâm Tiêu Tiêu ôm lấy người cô ta, hoảng sợ hét lên. Theo lẽ thường, nếu n3hư ba Lâm không ly hôn mà chỉ góa vợ thì Lâm Tiêu Tiêu cũng phải gọi đối phương là bác như Lâ2m Sở Sênh.

Uỵch!

Uỵch uỵch uỵch!

Vì cậu ta xông vào khá đột ngột nên bác Lâm không kịp đề phòng, đừng nói là đánh trả, ngay cả khả năng chịu đòn ông ta cũng không có.

Không biết em họ Lâm đã kiềm chế cơn giận này bao nhiêu năm rồi, cậu ta ra sức đánh, sau khi bác Lâm ngã xuống, cậu ta còn không chịu buông tha, cưỡi hẳn lên người ông ta đánh tiếp.

“Mau ngăn bọn họ lại đi, đừng để xảy ra án mạng.” Thẩm Mạc vốn đang xem kịch vui, nhìn thấy cảnh này liền thong thả nói một câu như vậy.

Đang có nhiều vệ sĩ như thế, muốn khống chế mấy người này đúng là dễ như trở bàn tay.

“Súc sinh, mày là thằng súc sinh!” Cuối cùng cũng không bị đánh nữa, bác Lâm bị người ta kéo ra vẫn còn cố với chân đạp chân về phía em họ Lâm.

“Tôi không hiểu sao mọi người lại làm ầm ĩ lên thế này, nhưng để xảy ra cảnh này trước mặt chúng tôi đúng là rất khó coi đấy.” Thẩm Mạc lườm bác Lâm một cái rồi kéo Lâm Sở Sênh lên, “Ở đây ồn quá, chúng ta về thôi.”

Lâm Sở Sênh gật đầu, cô vừa đứng lên, Thẩm Mạc liền kéo tay cô lại, anh cúi xuống hôn cô một cái, mỉm cười rồi mới nhấc chân đi ra ngoài.

Vốn dĩ khung cảnh nơi này đang cực kì ầm ĩ, nhưng dường như vì màn tình cảm này của Thẩm Mạc mà đã thay đổi hoàn toàn. Nhất là chiếc nhẫn trên tay Lâm Sở Sênh sáng đến mức muốn chọc mù mắt những người đang ở hiện trường.

Thẩm Mạc tính thời gian rất chuẩn.

Anh vừa đi được hai bước thì bên ngoài đã vang lên tiếng xe cảnh sát. Không bao lâu sau, cảnh sát đã lái xe vào, nhưng mà khác với lúc mang người tới nhà họ Thẩm, ít ra thì cảnh sát cũng không dẫn nhiều người đến thế.

“Có người báo cảnh sát là ở đây có đánh nhau đúng không?” Lúc lên tiếng nói chuyện, cảnh sát nhìn thẳng vào bác Lâm.

Đoạn phát trực tiếp vừa nãy, trừ lái xe ra thì ai cũng đã xem rồi.

Ai cũng hận đồ cặn bã là bác Lâm đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Có một cảnh sát thấy bác Lâm, đang nghĩ đến việc muốn tiến lên đánh ông ta, còng tay lại, nhưng khi đi đến trước mặt bác Lâm rồi mới nhớ ra bây giờ vẫn còn đang phát trực tiếp, lập tức đưa tay lên che mặt, “Đừng phát trực tiếp nữa, dừng lại đi, đang phá án không được quay linh tinh.”

Cảnh sát đã nói như vậy rồi, những người này chỉ có thể làm theo, nhưng họ vẫn cố lề mề kéo dài thời gian, tắt muộn chút nào hay chút ấy.

“Đồng chí cảnh sát à, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi đều là người một nhà, cãi nhau ầm ĩ một chút cũng là chuyện bình thường, không biết là ai rảnh rỗi báo cánh sát nữa. Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu.” Ba Lâm thấy mọi chuyện đã bị làm lớn lên, đành miễn cưỡng lên tiếng giải thích.

Cảnh sát chẳng buồn nhìn sang ba Lâm mà chỉ muốn đi sang hỏi ý của Thẩm Mạc, nhưng khi quay đầu lại thì thấy mấy người phát trực tiếp kia vẫn còn lề mề, “Tôi đã bảo mấy người là tắt máy ngay lập tức cơ mà!” Sau đó mới quay sang nhìn ba Lâm, “Đã làm ầm ĩ đến mức này rồi thì chắc chắn là có chuyện gì đó, không phải ông cứ nói hiểu lầm là xong chuyện được, mau kể lại mọi chuyện vừa xảy ra với nhân viên ghi chép của chúng tôi!”

Thậm chí cảnh sát còn định nói là mọi người đều đã xem đoạn video phát trực tiếp vừa nãy rồi, nhưng đúng lúc quan trọng nhất, anh ta liền ngậm miệng lại.

Dù sao thì cũng đang trong thời gian làm việc, nếu công khai xem phát trực tiếp như vậy thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng xấu.

“Nói đi, họ Lâm kia, sao không nói gì nữa hả, nói đi xem nào, ông đây nhìn thấu mày rồi nhé!” Ba Lâm tỏ vẻ khó xử không lên tiếng, nhưng trong mắt bác Lâm thì ông ta chỉ đang giả vờ giả vịt mà thôi.

Cảnh sát cũng đã đến rồi, giờ chuyện gì cũng không dễ giải quyết nữa.

“Câm mồm, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi!” Cảnh sát đã đến, tất nhiên cũng đã nhận người từ tay vệ sĩ, bác Lâm vừa định mở miệng nói thì đã bị cảnh sát quát.

“Đồng chí cảnh sát, mọi người hiểu nhầm tôi rồi, việc này thật sự không phải tại tôi. Lúc ấy chúng tôi đã thống nhất với nhau rồi, số tiền này sẽ được chia đôi, nhưng mà tên họ Lâm kia lại muốn nuốt một mình, anh nói xem liệu tôi có đồng ý không?” Bác Lâm khoanh tay lại, dù sao thì bây giờ ông ta cũng chẳng thể lấy được tiền, vậy thì cứ dứt khoát khiến cả hai bên đều trắng tay đi.

Vốn dĩ mấy người phát trực tiếp còn đang giả vờ thu dọn đồ đạc, bây giờ tất cả đều mặc kệ việc ở đây có cảnh sát, họ vội vàng chĩa thẳng camera vào mọi người.

“Anh nói hươu nói vượn gì đấy?” Ba Lâm tức giận đến mức sắp ngất đi, ông ta chỉ thẳng ngón tay vào mặt bác Lâm, cả người run lên, không biết nên nói gì cho phải.

Rõ ràng mọi người có thể nhìn thấy Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc đang cười, nhưng lúc này Thẩm Mạc lại phải ra vẻ như đang rất đau lòng, anh ôm lấy Lâm Sở Sênh, “Từ nay về sau, em còn có anh.” Rất ấm áp, cứ như trong phim vậy.

Làm vậy đúng là đang tát thẳng vào mặt ba Lâm!

Cả đám đều giả vờ làm người tốt, cuối cùng tất cả cũng chỉ là âm mưu.

Nói theo kiểu dân gian thì đó chính là họ đang bán con gái!

Lúc này những người xem phát trực tiếp lại bắt đầu điên cuồng bình luận, cũng chỉ đơn giản là bày tỏ sự đồng tình, thương tiếc với Lâm Sở Sênh, đồng thời phẫn nộ với sự trơ trẽn của ba Lâm và bác Lâm.

“Nếu không có chuyện gì thì chúng tôi về trước đây.” Thẩm Mạc tỏ ý không muốn ở nơi này thêm một lúc nào nữa, anh nói với cảnh sát.

“Được, được, được.” Lúc này cảnh sát cũng chẳng có lý do gì để chặn anh lại, họ nhanh chóng tránh đường để cho Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh đi qua.

Khi đi qua mặt ba Lâm, Thẩm Mạc đứng lại, “Thật ra nếu mấy người thích tiền thì chỉ cần đối xử tốt với Sở Sênh một chút, các người muốn tiêu bao nhiêu cũng được. Bây giờ tôi sẽ không cầm số tiền này đi, tôi cho các người hết đấy, sau này các người không còn liên quan gì đến Sở Sênh nữa.”

Anh nói rất to, rõ ràng, đủ để những người xem phát trực tiếp nghe thấy rành mạch.

Mặt ba Lâm đỏ lên, ông ta định giải thích vài câu nhưng lại chẳng thể lên tiếng.

Dù lý do ông ta bịa ra có thể khiến những người xem phát trực tiếp tin tưởng nhưng sao có thể lừa được Thẩm Mạc, đã vậy ba Lâm đành chọn cách ngậm miệng. Sau này ông ta chỉ có thể mang tiếng xấu, kéo dài hơi tàn để sống.

“Được, cháu rể làm vậy mới tốt chứ!” Bác Lâm nghe nói vẫn có tiền để cầm liền hớn hở, làm như chưa hề xảy ra bất kì chuyện gì.

Bác Lâm chỉ mê tiền, mê một cách rất quang minh chính đại.

Trên màn hình phát trực tiếp lập tức xuất hiện rất nhiều bình luận mắng bác Lâm đê tiện.

“Á.” Lúc Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh sắp ra ngoài thì đột nhiên ở ngoài vườn vang lên một giọng nữ chói tai.

Thẩm Mạc dừng bước, tất cả cảnh sát đều giật mình quay đầu lại, trừ mấy người ở lại để giữ trật tự thì những người còn lại đều đi ra ngoài kiểm tra.

Căn phòng vừa rồi còn ồn ào bây giờ lập tức trở nên yên tĩnh. Rõ ràng là có rất nhiều người đang ở trong này nhưng lại yên tĩnh đến lạ thường.

“Tôi, tôi xem phát trực tiếp, tức quá nên đến đây bênh vực kẻ yếu giúp Lâm Sở Sênh, tôi thấy cỏ chỗ này có vẻ sâu nên mới dám lén leo tường từ chỗ này để vào.” Bên ngoài một giọng nữ nói rành mạch vang lên.

Sau đó cô ta liền khóc lớn, “Tôi không giết người, tôi thật sự không giết người.”

Nghe đến chuyện giết người, tất cả mọi người liền đồng loạt thở dốc.

Cũng vì tất cả mọi người đều yên lặng như vậy nên những người phát trực tiếp mới làm việc càng thuận lợi hơn.

Dường như tất cả những người đang xem phát trực tiếp cũng đều có thể cảm nhận được sự hoảng sợ tại hiện trường.

“Được rồi, đừng khóc nữa, chúng tôi sẽ điều tra chân tướng chuyện này.” Có vẻ như cảnh sát toàn là những người từ khi sinh ra đã không biết an ủi người khác, vừa quát to như vậy thì cô gái kia lại càng khóc lớn hơn.

“Hu hu.”

Tiếng khóc thảm thiết rợn người trong đêm hôm khuya khoắt giống như trong những bộ phim ma người ta thường xem.

Sau đó mọi người nghe thấy tiếng cảnh sát gọi điện về cục xin thêm người tới, đồng thời nói qua về tình hình người chết ở đây.

Thi thể được phát hiện trong vườn phía sau nhà họ Lâm, chỗ nước chảy phía sau nhà họ Lâm có một bãi cỏ tự nhiên, vừa nãy cô gái kia đã leo vào từ hướng đó, lúc nhảy xuống thì vô tình bị ngã xấp, vì trời tối nên cô gái kia mò mẫm một lúc, vô tình sờ thấy thứ gì đó, tò mò nhìn thì…

Hóa ra đấy là tay người!

Cô ta bị dọa đến mức hoảng sợ hét lên.

Lúc cảnh sát đi ra ngoài xem xét thì phát hiện dưới đất có chôn thi thể của một người đàn ông, vì nhiều nguyên nhân mà đã không được chôn kĩ, còn lộ một cánh tay ra ngoài, hôm nay lại bị người ta phát hiện.

Bên ngoài lập tức được thắp đèn sáng trưng, cảnh sát vội vàng đi vào, họ nhìn những người trong phòng, tất nhiên chủ yếu là nói chuyện với Thẩm Mạc, “Chỉ sợ là hôm nay tất cả mọi người đều không thể rời khỏi đây được rồi, đợi nhân viên của chúng tôi kết thúc điều tra thì mới quyết định được là phải xử lý ra sao.”

Thẩm Mạc khẽ gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến gì, “Vậy khi ở lại đây chúng tôi có thể nghỉ ngơi tùy ý không?”

“Tất nhiên là có thể, anh cứ tự nhiên.” Cảnh sát cười gật đầu, nhưng đến khi nhìn sang những người phát trực tiếp thì anh ta như trở thành một con người khác, “Tắt, tôi bảo mấy người tắt cơ mà, không nghe thấy à?”Anh ta vẫn cầm đèn pin trong tay rồi quát những người kia.

Mấy người phát trực tiếp còn định kéo dài thời gian như vừa nãy, nhưng cảnh sát đã đi thẳng đến, định cướp đồ đi, lúc này mấy người kia mới chịu cất các dụng cụ vào.

Tuy vừa nãy họ đã bảo những người này tắt đi rồi, nhưng vì sợ gây ra xung đột trên mạng nên họ cũng không dám trực tiếp ra tay bắt tắt đi.

Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, dù cảnh sát có nghiêm khắc một chút thì những người khác cũng chẳng thể nói gì.

Thẩm Mạc kéo tay Lâm Sở Sênh, anh quen đường quen lối đi thẳng đến căn phòng dành cho khách mà vừa nãy mình đã thay quần áo, anh mặc kệ người khác, bây giờ Lâm Sở Sênh phải nghỉ ngơi thật tốt đã.

Hiện tại không còn phát trực tiếp nữa, Thẩm Mạc cũng lười giả vờ, chuyện sống chết của người khác chẳng liên quan gì đến anh cả.

Dù bên ngoài có một bà cụ đang nằm đấy.

Ai muốn quản thì tự đi mà quản.

“Chuyện này là do anh sắp xếp à?” Trên giường, Lâm Sở Sênh gối đầu lên vai Thẩm Mạc, nhìn chằm chằm vào những vì sao ngoài cửa sổ.

“Cũng không hẳn là vậy. Ngủ đi, ngày mai em sẽ biết thôi.” Thẩm Mạc hôn một cái lên trán Lâm Sở Sênh, mọi động tác của anh đều cẩn thận, nhẹ nhàng như đang đối xử với bảo bối hiếm thấy nào đó.