Thiên Kỳ Truyện

Chương 42: Ý thức phiêu du đến Huyễn Băng giới (phần 4)

__Tại điện của Tam Chân Huyễn Túc__

Túc Tam đang ngồi bên Tử Ngọc Băng Cầm, từng ngón tay khẽ chạm tới dây đàn, từng âm thanh tạo ra nghe trầm bổng, vang vọng trong không trung. Làn gió liên tục luồn qua khe lá, nghe tiếng xào xạc. Làn gió ấy cuốn qua lay mái tóc trắng dài của hắn. Cơn gió đột nhiên có chút se lạnh, hắn nhận ra mùi hương của một nữ tử quen thuộc. Hương sương lạnh giá ấy tỏa ra chỉ là thoang thoảng, thoáng qua trong một đợt gió cuốn vào điện của hắn. Chỉ một chút đó thôi cũng đủ để hắn biết, ai đang tìm tới mình.

Một nữ tử với làn tóc dài mượt mà, mở to đôi mắt xanh sâu thẳm đang chứa đựng nỗi ưu phiền. Nép bên một cái cây gần cửa sổ, cô đang do dự. Một đợt gió kì lạ cuốn qua, mang theo một sợi tóc của cô đến cho nam tử kia. Một sợi tóc màu trắng, gần như trong suốt hệt như màu của băng. Vẻ mặt lạnh lùng kia không chút biến đổi, hắn lại cất giọng nói trầm ấm kia lên:

- Đến rồi sao còn không vào?

Không gian tĩnh mịch, gió đột nhiên ngừng không thổi nữa, nữ tử kia dường như không muốn lộ diện. Nam nhân thấy vậy cũng không quá cưỡng ép:

- Đêm khuya như vậy, cô nên về thì hơn nhỉ?

Nữ tử kia không muốn vào trong nhưng lại lưỡng lự không muốn ra về. Mục đích của cô thì cả hai cùng biết nhưng tại sao lại không thể có một cuộc nói chuyện bình thường?

__Hồi ức của Túc Tam__

Năm đầu tiên đại hội Tam Pháp Dị Năng được tổ chức có một nữ tử xin đẹp tham gia. Nàng ta tài sắc vẹn toàn, không những có thiên phú hơn người mà còn là người kiên cường, rất chăm chỉ tu luyện, chính vì thế nên dù là pháp sư nhỏ tuổi nhất nhưng cô lại đánh bại toàn bộ những cao thủ nổi tiếng khắp giang hồ bấy giờ mà trở thành quán quân.

Một nữ tử với dáng hình nhỏ nhắn, đáng yêu, nhìn thì sẽ đoán là một tiểu thư mong manh yếu đuối nhưng khi chiến đấu lại linh hoạt, kĩ năng vô cùng thành thạo, tháo vát, nhanh nhẹn, có chút kiêu căng. Nàng ấy là nử tử đầu tiên khiến trái tim băng giá của Túc Tam rung động.

Nữ tử ngang bướng kiêu căng ấy tiếp tục tới càn quét đại hội của Túc Tam, suốt 3 năm liên tiếp, không ai đánh bại được nàng ấy.

Vào đại hội lần thứ 4, nàng ấy lại tới báo danh để tham gia, nhưng lần này Túc Tam đã kịp thời chuẩn bị, ra thêm một tiêu chuẩn cho người dự thi là chưa lần nào đạt quán quân mới được báo danh tham gia đại hội. Thấy cái quy định kia, nàng ấy bực bội mà rời đi, đã định không bao giờ quay lại chốn này nữa.

Một ngày đông, tuyết phủ lạnh giá trên đỉnh núi. Túc Tam hẹn nàng ấy lên đỉnh núi này để nói một điều gì đó. Trong thâm tâm Túc Tam, muốn nàng mãi mãi ở lại đây cùng hắn, mãi không chia lìa.

Nàng công chúa ngang bướng kia đến với vẻ mặt dỗi hờn, mới nhìn thấy Túc Tam đã mở lời trách móc:

- Sao ngươi ra cái luật gì kì vậy hả, như vậy chẳng khác nào cấm mình ta.

- Cô cũng phải cho người khác làm quán quân chứ, tính độc chiếm một mình sao?

- Phải đó thì sao, ta là muốn độc chiếm giải thưởng cho riêng mình, nghe nói giải năm nay rất lớn nên ta mới đến tham gia, ai ngờ bị ngươi cản.

Nhìn cô nương ấy với ánh mắt trìu mến, hắn dịu dàng hỏi:

- Vậy cô muốn có giải thưởng đó lắm sao.

- Còn phải hỏi nữa, đương nhiên là muốn, nghe nói là thứ gì đó giúp người ta gia tăng cấp bậc Dị năng thuật cực nhanh. Ta muốn có.

- Vậy sao?- Túc Tam cười với vẻ gì đó rất đắc ý.

- Đúng, nếu người không muốn ta tham gia thì cho ta giải thưởng đó luôn đi.

- Được, ta sẽ cho cô thứ mà cô muốn.

- Thật sao, ngươi rộng lượng đến vậy à.

- Ta đương nhiên rộng lượng. – Hắn cười.

- Đưa cho ta đi. – Nữ tử ấy xòe bàn tay nhỏ bé, đưa lên trước mặt hắn.

- Nó đang ở trước mặt cô đấy.

- Ta thấy gì đâu. – Cô ấy ngó nghiêng.

Nắm bàn tay nhỏ bé của Ninh Nhiên, hắn – với giọng nói ấm áp, ánh mắt trìu mến – tiếp tục nói:

- Nếu ta là phần thưởng thì nàng có lấy hay không?

Ninh Nhiên nghe rõ câu nói ấy, từng câu, từng chữ hắn nói ra cô đều nghe rõ. Nhưng cô không vội tin, chỉ nghĩ là tên tóc trắng này lại giở thói keo kiệt rồi lừa cô:

- Chậc, ra là ta bị lừa.

Nói xong, Ninh Nhiên quay lưng rời đi, thầm nghĩ, lần này phải đích thân phá tan cái đại hội đó, buộc hắn giao phần thưởng ra. Đi chưa được hai bước thì Túc Tam đưa bàn tay đầy hơi ấm của mình níu giữ cô lại:

- Ta không lừa nàng, thứ mà nàng muốn có, phần thưởng của đại hội lần này chính là ta. Nàng muốn lấy mà, phải không?

- Ngươi bớt đùa đi, chỉ có mấy tiểu thư liễu yếu đào tơ mới tin vào mấy lời mật ngọt này của ngươi.

- Nhưng nàng đã nói là muốn lấy ta rồi thì phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình đi chứ!

- Nhưng nếu giờ ta nói ta không muốn lấy nữa thì sao?

- Vậy thì ta sẽ cho nàng tham gia thi như bình thường, đổi lại nàng phải chịu trách nhiệm với câu nói của nàng lúc nãy.

- Vậy ta không thi nữa, cũng không lấy thưởng gì nữa, được chứ!

Không đợi Túc Tam trả lời, cô nương ấy quay đi, không thèm nhìn lại dù chỉ một cái. Cô nương ấy vẫn vô tư, vẫn chưa hiểu Túc Tam. Lúc này chỉ biết đứng đó, nở một nụ cười, khuôn mặt hơi buồn. Nhưng chút buồn ấy chỉ là thoáng qua, cô nương ấy sẽ có ngày hiểu được. Túc Tam lúc ấy, một nam nhân đang chờ đợi tình cảm của mình sớm ngày được đáp lại.

__Hồi tưởng bị gián đoạn__

Cô nương ấy giờ đây đang đứng rất gần hắn, cô ấy đã hiểu hết những gì mà Túc Tam dành cho cô, nhưng lại có một rào cản ngăn cách. Một rào cản rất lớn, sự cách biệt rất lớn giữa hai người. Một mối hận!

_____________

Sau những giây phút do dự thì Ninh Nhiên quyết định vào điện. Gương mặt có chút âu lo, cô nhẹ nhàng ngồi xuống:

- Ngươi có thể dừng đại hội năm nay được không? – Ninh Nhiên vào thẳng vấn đề.

- Vì Kỳ Nhiễm à.

- Phải, vì cô ấy.

- Ta không ngừng hội thi này chỉ vì một người được.

- Ta sợ cô cô ấy gặp nguy hiểm, cô ấy chưa hoàn toàn hồi phục, ngươi biết mà, cô ấy còn phải trở về thực tại nữa.

- Ta biết.

- Vậy thì ngươi phải bảo vệ cô ấy! – Ninh Nhiên mất bình tĩnh mà lớn tiếng.

Nhận ra mình đã quá lớn tiếng, Ninh Nhiên hạ giọng xuống, nói nhỏ nhẹ:

- Ngươi, phải bảo vệ cô ấy.

- Ta không thể thiên vị được. – Túc Tam lạnh lùng đáp.

- Vậy phải làm sao…

- Đưa cô ấy về thực tại đi.

- Nhưng nếu ý thức của cô ấy không muốn về thì ta cũng chẳng thể ép cô ấy về, ngươi biết rõ mà.

- Chuyện đó cứ để ta lo, cô ấy sẽ về thực tại một cách an toàn.

- Được, ta tin ngươi lần này.

Cuộc nói chuyện kết thúc ở đây. Túc Tam tiếp tục đàn trong màn đêm tịch mịch, chẳng biết khi nào mới chịu yên giấc. Còn Ninh Nhiên, cô đã rời đi lặng lẽ như cách mà cô tới nơi này.

__Tại phòng trọ của Thiên Kỳ và Ninh Nhiên__

Ninh Nhiên đi và về trong sự im lặng. Thiên Kỳ đang trong giấc ngủ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Lại ngồi bên khung cửa sổ, Ninh Nhiên đưa mắt nhìn ra xa, nhìn khoảng trời rộng lớn kia. Bầu trời lúc này màu như nhạt hơn, màn đêm dày đặc đang dần tan, từng chút một. Ninh Nhiên mang ra một cây sáo, một cây sáo làm từ một loại băng đặc biệt, đây là vật gia truyền của Băng tộc. Cây sáo làm từ băng, nhưng có cho vào nung bằng lửa vẫn không tan. Nó chỉ tan khi người chủ của nó tuyệt vọng, dù chỉ còn một tia hi vọng, thì cây sáo này vẫn tồn tại. Nó nổi danh với cái tên sáo Hàn Hy.

Ninh Nhiên lấy hơi, khẽ thổi. Làn hơi đi qua cây sáo, tạo ra một giai điệu du dương, như một bài hát ru. Ninh Nhiên nhớ, mẫu thân cô từng ru cô ngủ bằng chính giai điệu này, một giai điệu khiến con người ta yên tâm, bỏ hết bao phiền muộn, lo âu mà sẵn sang đi vào giấc ngủ.

Bỗng dưng, một giọt lệ từ khóe mi Ninh Nhiên rơi xuống. Cô không biết giọt lệ ấy ở ở khóe mi cô từ bao giờ, nó đột nhiên rơi xuống. Một giọt lệ long lanh rơi, nhìn nó thật đẹp, trông như một viên pha lê, nó thật lộng lẫy nhờ ánh trăng kì ảo kia. Nhưng lại tự hỏi mình một câu: “ Vì sao mình lại khóc?”

Đã lâu lắm rồi, dưới cái hồ lạnh lẽo kia, cô hoàn toàn cô đơn, buồn tủi nhưng lại chưa từng khóc, dù chỉ 1 lần cũng không. Mà giờ đây nước mắt cô đang rơi, từng giọt lệ đang lăn dài trên gò má. Lệ rơi ngày càng nhiều…

Có lẽ cảm xúc của cô đang hỗn loạn, gặp lại Tam Chân Huyễn Túc, cô vốn không dự định sẽ có chuyện này. Cô chỉ tính toán sơ qua là đưa Thiên Kỳ tới đây, thuận lời giành hạng nhất rồi trở về trong êm đẹp. Nhưng, tất cả những dự tính tưởng rằng sẽ suôn sẻ mà tiếp diễn đã không xảy ra. Không những phải chạm mặt Tam Chân Huyễn Túc, cô còn suýt chút nữa làm Thiên Kỳ mất mạng. Mọi thứ xảy ra không hề như ý muốn.

Nhưng như thế thì đâu có gì đáng để Ninh Nhiên phải khóc. Thứ khiến cô khóc chính là những quá khứ mà cô ngỡ rằng đã chôn vùi sâu thẳm trong trái tim kể từ khi bị phong ấn ở cái hồ kia. Những quá khứ ấy cứ từng đợt, dội vào tâm trí của Ninh Nhiên. Tất cả kí ức mà cô, cả đời này cũng không muốn nhớ lại, nó lại tiếp tục hành hạ cô, những kí ức ấy bây giờ hành hạ cô giống như ngàn năm trước vậy. Đau lắm, nó như con dao, rạch từng nhát một vào trái tim cô. Cho dù có cố quên đi nhưng nó lại đeo bám, thật không thể nào quên được.

Cái cảm giác tội lỗi năm xưa lại ùa về. Một mối nghiệt duyên, cái tình cảm ích kỉ đã gián tiếp giết chết hai mạng người.