Tiêu Phong giật mình, hỏi:
- Sao thế? Công tử ra đi giờ nào?
Trịnh quản gia đáp:
- Hồi trưa, công tử ở đây một chốc, rồi vội vã ra đi, tôi cứ tưởng công tử về nhà!
Tiêu Phong trầm giọng hỏi tiếp:
- Trưa nay, ông sai người đến tìm công tử, bảo có chuyện cấp bách, mời công tử đến giải quyết. Đó là chuyện gì vậy?
Trịnh quản gia dang bàn tay phốp phát ra, nói:
- Mời Tiêu đại hiệp ngồi xuống đây dùng trà, rồi mình nói chuyện.
Quay sang thư đồng, y sai:
- Tiểu Thụy, mau pha trà mang vào đây, phải lấy trà thật ngon đấy!.
Thư đồng đáp lệnh, đang định đi ra, bỗng Tiêu Phong khoát tay, bảo:
- Không cần! Ta có vài câu muốn hỏi, xong sẽ đi ngay.
Ông nhìn Trịnh quản gia, hỏi:
- Rốt cục, đó là chuyện gì vậy, xin Trịnh quản gia thẳng thắn nói cho Tiêu mỗ biết!
Hết sức cung kính, Trịnh quản gia đáp:
- Hôm nay, bỗng nhiên xảy ra chuyện lạ! Một lúc mà kết toán báo tin thất thoát ba mươi ngàn lượng bạc. Tôi đã kiểm tra sổ sách, các con số xuất nhập đều cân đối, nhưng trong quỹ nhà lại thiếu khoản ngân lượng đó. Tôi chỉ sợ có kẻ tham lam thừa lúc tôi sơ ý, đã lấy trộm số bạc đó. Tôi cho mời công tử đến báo cáo tình hình,. Công tử kiểm tra sổ sách xong, bảo tôi chuyện đó không mấy quan trọng, công tử trấn an tôi vài câu xong ... rồi đi ngay. Tiêu đại hiệp nói công tử chưa về nhà, thấy có hơi lạ! - Y dừng một lúc, rồi tiếp - Công tử ít khi đến Tín Dương, có khi quên đường, bị lạc một chút, nhưng thể nào cũng tìm ra lối về nhà!
Ngẩng nhìn bên ngoài song cửa, thấy trời sẩm tối, Tiêu Phong tự hỏi "Tứ đệ trời sinh tính tình ham vui, nhưng tuyệt không phải người tắc trách, những lúc như lúc này đây, gã quyết chẳng vô duyên cớ đi chơi tầm phào. Chưa kể, trưa nay gã còn nói có chuyện muốn bàn cùng ta, lúc Trịnh quản gia sai người đến mời, gã còn chẳng muốn đi, nói gì đến nảy sinh ý định đi chơi lăng quăng trên đường từ đây về nhà, rõ ràng ông quản gia này đang đặt điều!".
Tiêu Phong trầm ngâm một hồi, rồi đột ngột hỏi:
- Trịnh đại quản gia, công tử gia đối xử với ông ra sao?
Trịnh quản gia đáp:
- Liễu gia đãi tôi ân trọng như sơn, tự khi lão gia mất đi, giữa công tử và tôi không hề có gì khiếm khuyết.
Ánh mắt sáng như điện của Tiêu Phong quét vào mặt y, ông hỏi:
- Ta mong ông thực tình nói cho ta hay, trưa nay, đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Thực tình? Thực tình là sao?- Trịnh quản gia hoang mang - Chuyện trưa nay, tôi đã trình bày đủ cho đại gia rồi! Ngoài vụ thất thoát ba mươi vạn lượng bạc, còn có gì khác nữa đâu.- Ông ta quay mặt đi - Tiêu đại hiệp đừng nghĩ tôi đang tạo dựng chuyện hoang đường? Nếu công tử gặp bất trắc, tôi còn lo lắng hơn đại gia nhiều!
Tiêu Phong thét một tiếng lớn, ông dang tay, đập xuống mặt bàn, nghe rầm một tiếng, mặt bàn dày bằng gỗ hoa lê đã sứt một mảng to, ông gằn giọng:
- Tứ đệ đi từ trưa đến giờ chưa thấy về, miệng ông bẻo lẻo lo lắng an nguy công tử, mà nét mặt chẳng thấy chút lo âu nào hết! Cách ông ăn nói, rặt một kiểu thoái thác, ông lừa bịp người ngoài thì được, đừng hòng dối ta! Tứ đệ với ta tình thân cốt nhục, ông còn ăn nói kiểu đó, chớ trách ta vô tình!
Trịnh quản gia nhìn ông vỗ mặt bàn sứt một miếng lớn, nét mặt lộ chút kinh hoàng, nhưng ông ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay sang bảo thư đồng đang đứng đấy:
- Tiểu thụy, mi đi pha ngay một bình trà Thanh Tâm Tỉnh, đem Tiêu đại hiệp dùng cho hạ hoả.
Thư đồng dạ một tiếng, nhanh chóng rời bước.
Tiêu Phong biết ông ta muốn đuổi thư đồng đi, bèn không nói gì nữa, đến ngồi trước mặt gã. Trịnh quản gia vội vàng đi khoá cửa phòng, khép kín các song cửa sổ, kế đó ông ta đến bên Tiêu Phong, nhỏ giọng thầm thì:
- Chẳng phải tôi không muốn nói, nhưng thực tình ... tôi không dám nói!.
Đôi tròng mắt đảo một vòng khắp phòng, ông ta làm như sợ có kẻ thứ ba nào khác đang ẩn nấp rình rập nghe trộm, mặt đầy nét sợ hãi.
Tiêu Phong bảo:
- Nói đi! Trong phòng không còn ai khác.
Trịnh quản gia hạ giọng:
- Chuyện này, người đấy cấm tôi tiết lộ, nếu tôi cãi lời, sẽ bị họ giết, sẽ làm tôi chết một cái chết thật khốn khổ! - Ông ta ngừng nói, sợ hãi khủng khiếp in đậm trên mặt.
Tiêu Phong khẽ nói:
- Đừng sợ! Có ta ở đây, không ai dám chạm đến một cọng tóc của ông, mà cũng sẽ không ai biết ông đã nói cho ta.
Giọng Trịnh quản gia rên rẩm:
- Tiêu đại hiệp đã muốn biết, tôi nào dám giấu giếm nữa! - Nuốt một ực nước bọt, dường như trong đầu đã hạ quyết tâm, ông cố hạ thật thấp giọng xuống - Hôm nay, đến tìm công tử chính là người Bích Vân cung, chuyển giao cho công tử một phong thư, bắt tôi nội nhật phải đưa tận tay công tử và phải đưa vào lúc không có ai khác ở đấy. Họ bắt tôi thề phải giữ kín bí mật, không đem chuyện chuyển thư tiết lộ cho người khác hay, nếu tôi không vâng lời, sẽ bị chết một cái chết khốn khổ. Bích Vân cung cùng Liễu gia giao tình lâu năm, các thứ độc dược của Bích Vân cung dùng, tôi đã từng mục kích mức độ lợi hại của chúng, làm người ta chết chẳng chết được, sống không ra sống! - Ông ngừng nói, nét kinh hoàng cùng cực hiện rõ trên mặt.
Tiêu Phong nghe nói có liên quan với Bích Vân cung, ông nghĩ thầm, Bích Vân cung chủ phát hiện Liễu như Lãng muốn giúp mình đối phó bà, nên đã tiên hạ thủ vi cường, đã tìm cách bắt giam gã! Ông chau mày, nhỏ giọng hỏi:
- Lúc công tử đọc thư xong, có phản ứng ra sao?
Trịnh quản gia cố trấn định, ông đáp:
- Công tử xem thư xong, cau mày một lúc lâu, vẫn lẳng lặng ngồi bất động. Tôi hỏi là chuyện gì, công tử không đáp, cứ ngồi im nửa thời thần, rồi bỗng đứng dậy bước ra ngoài, vẫn chẳng nói năng gì. Tôi không dám hỏi thêm, cứ tưởng công tử muốn về nhà.
Tiêu Phong mục quang loe loé, dõi thẳng vào mắt Trịnh quản gia, hỏi:
- Rõ ràng chuyện này dính dáng tới Bích Vân cung, sao ta không hề thấy ông có tí chút lo lắng gì trên mặt, bộ ông không sợ Bích Vân cung gây bất trắc cho công tử à?
Trịnh quản gia lắc đầu, đáp:
- Không! Bích Vân cung chủ yêu quý công tử vô cùng, với người khác, bà ta lạnh lùng như băng giá, ngoại lệ chỉ mỗi mình công tử! Tôi tin chắc bà sẽ không làm hại công tử!
Tiêu Phong hỏi tiếp:
- Ông dường như biết rõ Bích Vân cung chủ, trước đây, ông từng đã gặp bà ấy rồi sao?
- Đúng vậy! - Trịnh quản gia đang định nói, bỗng ông ngập ngừng một lúc, rồi mới tiếp - Chuyện quá khứ, tôi không dám nói đến, việc hôm nay, tôi đã đem kể toàn bộ cho Tiêu đại hiệp nghe, đã không giấu giếm chút nào!
Tiêu Phong đứng dậy, hỏi:
- Không hiểu Trịnh quản gia có biết toạ lạc cơ sở Bích Vân cung trong thành Tín Dương?
Trịnh quản gia đáp:
- Mỗi Tết đến, Liễu gia thường cung phụng tiền nong cho Bích Vân cung, có lần tự tay tôi mang ngân lượng đến đấy. Ra khỏi đây, đại gia cứ theo đường lớn đi về hướng đông, vượt qua mười bốn ngã rẽ, tạt về phía trái, đi thêm một chặng không xa lắm, sẽ thấy một con hẻm, cuối con hẻm, ngài rẽ phải vào một con lộ thật dài, tiếp tục đi chừng nửa thời thần nữa, nơi cuối đường thấy một toà nhà, trước cửa có biển "Thải Lăng quán", chính là cơ sở của họ đấy!
Tiêu Phong chắp tay chào, nói:
- Tốt lắm! Cám ơn ông nhiều! Bây giờ ta đi tìm tứ đệ, nếu thật lâu, ông không thấy ta về, nhờ Trịnh quản gia nhắn A Tử và Tân Nguyệt rằng ta cùng tứ đệ có việc phải đi ra ngoài, bảo họ đừng lo lắng, đừng chạy lung tung tìm bọn ta. Tứ đệ đã viết một bảng cáo thị, hiện đang để trong thư phòng, phiền Trịnh quản gia lưu tâm cho.
Trịnh quản gia đáp:
- Tiêu đại hiệp bất tất khách khí, công tử đã có nói chuyện đãi tiệc và phát tiền cho tôi hay rồi, tôi sẽ dần dà thu xếp việc đó.
Tiêu Phong bảo:
- Hay lắm!
Tiêu Phong xoay người, đi ra khỏi toà nhà, lên đến đường cái, ông rảo bước đi theo chỉ dẫn Trịnh quản gia. Lúc ấy, trời đã tối, nhà nhà lục tục lên đèn, ánh sáng đèn từng quãng từng quãng hắt lên mặt đường, gió xuân hây hây man mát, người đi đường thưa thớt. Bóng Tiêu Phong thấp thoáng in trên mặt đường, vạt trường bào lất phất, ông bước từng bước dài, chẳng mấy chốc đã thấy thấp thoáng toà trang viện trước mặt, lờ mờ trong quầng sáng ngọn đèn lồng treo trước cửa là tấm biển đề ba chữ "Thải Lăng quán". Cổng lớn đóng chặt, không thấy người canh gác, Tiêu Phong điểm nhẹ đôi gót, phóng lên đầu tường, nấp trong tàng cây cổ thụ cao lớn.
Trang viện khá rộng, ánh đèn le lói đôi ba chỗ, một cơn gió đêm thổi qua, lá cây xào xạc, gợi trong trí Tiêu Phong cảnh tượng quen thuộc lúc đột nhập Lục gia trang, ông cũng đã nấp dưới cội hoè to, trong lòng chợt nảy sinh một chút cảnh giác. Ông nhẹ nhàng hạ mình xuống đất, nhắm phía căn nhà có ánh đèn gần đấy, lẳng lặng tiến lại. Cửa sổ khép hờ, ông dõi nhìn vào, thấy một nữ lang vận xiêm y màu lam đang ngồi đối diện song cửa, bên cạnh thấy một nam tử đưa lưng ra ngoài, trước mặt nữ tử có một chàng trai cao lớn, anh tuấn, đich thị Liễu Như Lãng!
Liễu Như Lãng đầu cúi thấp, dường đang suy nghĩ sâu , bỗng ông nghe nữ tử lên tiếng:
- Lãng nhi, con hiểu chưa? Từ lúc con còn bé đến giờ, đã có khi nào ta gạt con đâu?.
Nghe giọng nói, Tiêu Phong nhận đấy là người tối trước đến tầm cừu nhà Giang phu nhân, là thanh âm Bích Vân cung chủ.
Liễu Như Lãng nhận được thư bà, quả nhiên gã đến đây gặp Bích Vân cung chủ.
Ông thấy Liễu Như Lãng chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt ngẩn ngơ, giọng trầm trầm:
- Có chuyện đó thực sao? Tại sao chưa khi nào phụ thân con đề cập tới?
Bích Vân cung chủ lạnh lùng hứ một tiếng, nói:
- Phụ thân con yếu đuối bất tài, ông ta chỉ muốn sống âm thầm lặng lẽ, muốn cầu an đến hết đời, ông ta nói cho con biết làm gì!
Liễu Như Lãng ngước mạnh đầu, nhìn bà, giọng rắn rỏi:
- Cấm bà nhục mạ phụ thân ta!
Bích Vân cung chủ nhạt giọng, đáp:
- Ta đâu có nói ngoa đâu? Ông ấy ngoài chuyện cặm cụi kiếm tiền, còn biết làm gì khác nữa? Hồi trước thì sợ Giang Đàn, đến nỗi người ông ta yêu quý nhất đời bị Giang Đàn đoạt mất, mà ông cũng không dám hó hé một câu, cả đời ông chỉ biết làm con chó chạy ve vẩy đuôi đàng sau Giang Đàn!
Liễu Như Lãng đứng phắt dậy, thét to:
- Tôi kính trọng bà bậc trưởng bối, tôi cũng yêu cầu bà tôn trọng phụ thân tôi. Lúc ông còn sống, bà đâu có dám miệt thị ông, chỉ vì ông làm nguồn lợi của bà, giờ ông đã chết, tôi yêu cầu bà chấm dứt nhục mạ ông ấy!
Giọng Bích Vân cung chủ hốt nhiên dịu dàng, bà nói:
- Thôi ... thôi ... Lãng nhi, đừng nổi nóng, là a di đã sai, a di hứa từ giờ trở đi sẽ không nói năng như thế nữa.
Qua ngữ điệu đó, Tiêu Phong nhận xét bà đối xử Liễu Như Lãng cực kỳ dịu dàng, trìu mến! Từng nghe thiên hạ nói Bích Vân cung chủ lạnh lùng, bắng giá, chỉ ôn nhu với riêng Liễu Như Lãng thôi, bây giờ ông thấy sự thực đúng như vậy. Nhìn quan hệ hai người sâu đậm, trong khi Liễu Như Lãng đến giờ vẫn chưa rõ biết mọi sự việc chân tướng của bà, ông tự hỏi, người ngoài bình thường làm cách sao hiểu nổi con người bà ta.
Bích Vân cung chủ đột nhiên quay sang bảo nam tử đứng bên cạnh:
- Ngươi hãy ra ngoài, không có lệnh của ta, không được phép bước vào nhà.
Giọng điệu bà thay đổi hẳn, giống như người ta đang sai bảo một con chó tầm thường nào đó.
Nam tử dáng vẻ ngây ngô, nghe lệnh, gã lập tức xoay mình, nhắm hướng cửa bước đi. Vừa thoáng thấy mặt gã, Tiêu Phong giật mình, ông suýt buột miệng kêu lên thành tiếng!
---- Xem tiếp hồi 109 ----