Lâm Yên Bích rủ thấp đầu, mắt cô nhìn chòng chọc xuống mấy đầu ngón chân, không nói một lời. Chỗ cô đứng kế sát song cửa, từ bên ngoài, nhìn nghiêng khuôn mặt cô, Tiêu Phong thấy hàng mi dài của cô xụ thấp, tròng mắt ẩn ước thâm thấp nét lệ. Lòng chợt quặn thắt, Tiêu Phong tựa như vừa bị một quả đại truỳ nện mạnh vào thân mình, ông chợt nảy sinh một mối thương xót vô hạn, những chỉ muốn từ giờ trở đi luôn được kề cận cô, để được tận sức bảo vệ cô.
Nhìn thần thái Lâm Yên Bích, Liễu Như Lãng cũng thấy rất xót xa, trong khi nét mặt Bích Vân cung chủ đầy giận dữ, bà sắp sửa mở miệng, lên tiếng trách mắng cô. Gã vội vàng đứng dậy chắp tay nói:
- Xin Cung chủ bớt giận, chuyện Lâm muội cứu sống đại ca con, con hết sức cảm kích cô, Cung chủ muốn hài tội cô ấy, xin cứ trách mắng con thì hơn.
Bích Vân cung chủ lườm Liễu Như Lãng, bà không giận, mà lại còn cười, bảo:
- Lãng nhi, còn chưa thành thân mà con đã thương hương tiếc ngọc rồi kia?
Liếc vội sang dáng nghiêng nghiêng của Lâm Yên Bích, Liễu Như Lãng thấy má cô chớm ửng hồng, cô đang quay mặt nhìn ra phía ngoài song cửa. Tiêu Phong đang ẩn mình ở đấy, cô thật sự không thấy ông, ánh mắt cô dõi nhìn mảnh trăng trên trời cao, trong lòng bỗng dưng nhớ đến Tiêu Phong, khi gặp Liễu Như Lãng, thì cô biết Tiêu Phong hiện cũng đang có mặt tại thành Tín Dương này. "Không biết hiện thời chàng đang làm gì, chàng có nhớ đến mình hay không?". Nhìn vào vầng trăng, cô đăm đăm xuất thần, những câu nói trao đổi giữa Bích Vân cung chủ cùng Liễu Như Lãng lọt vào tai mà cô không nghe biết. Cô đâu biết, cùng lúc ấy, ở bên ngoài song cửa, trong khoảng cách không quá một trượng, Tiêu Phong đang âm thầm chăm chú nhìn cô.
Liễu Như Lãng đáp:
- Lâm muội đã không có làm gì sai trái cả, chỉ là người ta nhận định sai lầm về đại ca của con, bất cứ ai mà làm ơn cho đại ca con, tức cũng đã ban ân cho con, Cung chủ trước giờ luôn tinh minh xem xét sự việc, con thỉnh cầu người thôi đừng trách mắng Lâm muội nữa!
Bên ngoài song, nghe gã nói, Tiêu Phong xốn xang trong lòng, ông nghĩ thầm, đời mình có được một huynh đệ như thế, đúng là cầu còn không được!
Bích Vân cung chủ thoáng một phút ngẫm nghĩ, bà bảo Lâm Yên Bích:
- Thôi được, lần này, có Lãng nhi hết lòng cầu xin ta nhân nhượng, ta thôi không nhắc trở lại chuyện đó nữa!
Lâm Yên Bích vẫn cúi thấp đầu, thưa:
- Cảm tạ sư phụ, nếu không còn việc gì khác, xin cho đệ tử được lui gót trước.
Giọng Bích Vân cung chủ bỗng nhẹ nhàng:
- Con ngồi xuống đây, ta cũng hãy còn có điều muốn nói với con.
Liễu Như Lãng cũng chắp tay, khom mình chào bà:
- Con cảm ơn cung chủ hôm nay đã đem mọi sự việc chân thực kể cho con nghe, đêm đã khuya lắm rồi, con phải ra về, con không muốn đại ca đâm ra sốt ruột vì con.
Bích Vân cung chủ xua tay, nói:
- Lãng nhi, con cũng ngồi xuống đi, ta có mấy câu này muốn nói với hai đứa.
Liễu Như Lãng đành phải ngồi trở lại, gã nghe Bích Vân cung chủ bảo:
- Trọn đời, ta chỉ có hai ước nguyện, thứ nhất là giết chết Lâm Phi Doanh cùng thằng nhỏ oan nghiệt đó, thứ nhì được tận mắt thấy Lãng nhi cùng Bích nhi kết duyên trăm năm hoà hợp.
Câu nói vừa thoát khỏi miệng Cung chủ, ở bên ngoài, Tiêu Phong, cùng hai người đang ngồi đấy là Lâm Yên Bích và Liễu Như Lãng thảy đều giật mình, cả ba không hẹn mà cùng ngước trông Bích Vân cung chủ, con tim họ đập thình thịch, để nghe thấy bà nói tiếp:
- Cái ước nguyện thứ nhất này sắp mau chóng thành hiện thực rồi, ta cũng muốn tiện dịp dứt điểm cả hai điều tốt đẹp đó, đem làm luôn điều mong muốn thứ nhì. Ngày mười lăm tháng này là ngày lành, hai đứa hãy thành thân ngay tại Thải Lăng quán đây cho rồi, mọi chuyện tổ chức ta sẽ bảo phân đà tại Tín Dương lo liệu, hai đứa chẳng cần dính tay vào, chỉ việc làm cho tốt một đôi tân lang và tân giai nhân là được.
Bà nói xong, trong phòng, Lâm Yên Bích cùng Liễu Như Lãng đều cúi thấp đầu, không trả lời. Ngoài song, Tiêu Phong bỗng cực kỳ xao xuyến, ông ngẩng nhìn bầu trời đêm đính muôn vàn vì sao, cũng đã có nhiều đêm như thế này, dưới ánh sáng sao, Lâm Yên Bích dong xe ruổi ngựa đưa ông cùng nhau trốn chạy, hình ảnh cô đang ra roi mường tượng hiện trở lại trong óc ông, đôi mắt trong như nước hồ thu chứa chất biết bao mối nhu tình hệt như ánh mắt A Châu ngày nào, vậy mà giờ đây Lâm Yên Bích bỗng trở thành em dâu của mình! Trăm mối tơ vò trải qua óc Tiêu Phong "Tứ đệ đối xử ta tình như thủ túc, ân lớn tầy non, gã từng nói người gã yêu đương nhất đời là Yên Bích, cho dù Yên Bích là kiếp tái sinh của A Châu, ta không thể "Hoành đao đoạt ái" (dùng lực cưỡng chiếm tình yêu), đứng ra cản trở cái hôn sự này!
Đúng lúc ấy, Lâm Yên Bích đứng lên, cô đến quỳ trước Bích Vân cung chủ, nhỏ giọng thưa:
- Sư phụ, chuyện thành thân này, thỉnh cầu sư phụ thứ cho đệ tử không thể tuân lệnh.
- Mi nói gì vậy? Bích Vân cung chủ đứng vụt lên, bà to tiếng quát tháo - Mi nói lại lần nữa cho ta nghe coi!
Vẫn quỳ gối, Lâm Yên Bích chỉ cất cao đầu, mặt đầy nét quả quyết, hai mắt cô nhìn thẳng vào mắt Bích Vân cung chủ, cô đáp:
- Trước giờ, đệ tử chỉ xem Liễu đại ca như một người anh ruột, không hề có chút xíu nào tình nhi nữ, sư phụ muốn gả Bích nhi về cho một người anh như vậy, Bích nhi xin lỗi, không có cách chi tuân lệnh cho được!
- Mi ... mi làm phản rồi! - Giọng Bích Vân cung chủ run lên vì tức giận, bà khoát tay áo, đưa ngón tay chỉ thẳng vào Lâm Yên Bích, sau một lúc thật lâu, mới nói: - Mi ... Mi nghe ta hỏi lại một lần nữa đây, rốt cuộc, mi lấy hay không lấy Lãng nhi?
Liễu Như Lãng thấy Lâm Yên Bích từ chối hôn nhân trước mặt gã, trong lòng gã đau đớn vô ngần, nhưng gã thấy bà Bích Vân cung chủ hết sức giận dữ, sắc mặt bà tối sầm, vạt tay áo dài hiển lộ ngón tay đang run run chỉ thẳng vào Lâm Yên Bích.
Mắt Lâm Yên Bích vẫn cứ trông thẳng ra trước, sắc mặt không chút hãi sợ, cô nói rành mạch hai chữ:
- Không lấy!
Bích Vân cung chủ cười gằn một tiếng, rồi hét to:
- Được! Tự mi muốn chết, vậy đừng oán trách ta!
Bà khua mạnh tay áo, vươn bàn tay đập thẳng về phiá đầu Lâm Yên Bích.
Lâm Yên Bích cũng vẫn không tránh né, cô cứ quỳ đấy, đôi mắt khẽ khàng nhắm lại.
- Đừng làm thế!
Liễu Như Lãng phóng mình vào Bích Vân cung chủ, định che chắn trước thân mình Lâm Yên Bích, đón nhận phát chưởng đó. Gã tự biết rất rõ công lực mình thua kém xa Bích Vân cung chủ, bà ta đang cơn giận dữ, phát chưởng đó nhất quyết cắt đứt, không chút lưu tình, gã mà nghênh tiếp chưởng này, thể nào cũng bị trọng thương, nhưng trong khoảnh khắc nhanh như sấm sét này, gã không chút bận tâm, chỉ mong muốn tránh cho Lâm Yên Bích trúng chưởng, thụ thương. Hốt nhiên, một hình bóng vụt qua nhanh trước mắt gã, từ bên ngoài song cửa, một người nhảy ào vào, thét một tiếng "hô", tung chưởng ra, đón đỡ phát chưởng Bích Vân cung chủ đánh vào Lâm Yên Bích. Khi song chưởng đôi bên đụng nhau đánh hự một cái, bà Bích Vân cung chủ đã phải lui nhanh một bước ra sau, hơi thở trong lồng ngực bỗng phập phồng mạnh, bà không khỏi giật mình kinh hãi, lúc bà định thần nhìn lại, thấy trước mặt sừng sững một thân hình khôi vĩ, oai phong lẫm liệt, chính là Tiêu Phong !
Liễu Như Lãng vừa thấy Tiêu Phong, không sao giấu được niềm hân hoan. gã vui vẻ hỏi:
- Đại ca, sao huynh lại ở đây?
- Khuya quá rồi, mà mãi không thấy đệ về, ta sốt ruột quá, chỉ sợ đệ gặp bất trắc, nên ta đã ra ngoài dọ hỏi, rồi một mạch tìm đến đây.
Vừa trả lời gã, Tiêu Phong vừa đi nhanh đến bên Lâm Yên Bích, ông thò tay nắm vào tay cô, nâng cô dứng dậy, dịu dàng bảo cô:
- Yên Bích, muội hãy đứng lên, từ giờ trở đi, ta sẽ không để muội phải chịu đựng bất cứ một chút uỷ khuất nào, mà cũng sẽ không cho bất cứ ai quát tháo muội.
Ông đứng ngoài song thấy Lâm Yên Bích liều chết khước từ gả bán, đã hiểu rất rõ rằng lòng cô chỉ ngự trị mỗi một hình bóng của ông, ông cảm thấy máu nóng bốc lên bừng bừng, bèn nhảy a vào, những mong từ đây sẽ suốt đời bảo vệ cho cô. Ông lại biết rất rõ, nếu ông còn nhắm mắt làm ngơ nữa, là ông đưa cô vào ngõ cụt.
Đôi mắt đẹp của Lâm Yên Bích chăm chăm dõi vào ông, cô cứ ngỡ đang sống trong mộng, vưà rồi cô quyết tâm tìm cái chết, vì chỉ mong lập tức chấm dứt bao nhiêu mối phiền não của cuộc đời, chết một lần cho xong bao nhiêu nỗi khắc khoải giết người, hốt nhiên gặp lại được Tiêu Phong, cánh tay bị bàn tay to lớn của ông níu chặt lấy, bao nhiêu nỗi oan khiên bỗng rộ mạnh lên đầu, nước mắt cô không ngừng tuôn trào như suối.
Trước đây, mỗi khi cô sa lệ, Tiêu Phong luôn mong ước được đưa tay gạt nước mắt cho cô, vì trong lòng, ông đã sớm coi cô là kiếp tái sinh của A Châu, cái nỗi niềm ấy đã nảy sinh trong ông biết bâo mối êm ái xót thương vô ngần, tình cảm mà ông suốt đời đã chỉ dành cho A Châu, bây giờ, ông có cảm giác thật hết sức sáng tỏ, nhìn vào cái ánh mắt chan chứa tình cảm sâu như biển khơi của Lâm Yên Bích, sóng lòng ông dậy một niềm êm ấm như trước đây ông đã từng cảm tưởng được nó từ A Châu.
- Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa! - Cuối cùng, Tiêu Phong đã đưa tay lau lệ trên mặt cô.
- Tiêu đại ca - Lâm Yên Bích rên khẽ, nước mắt cô lại ưá ra, gò má cô ửng hồng, diễm lệ mút mắt tựa hoa đào tiết tháng ba.
- Ha ha ... Bích Vân cung chủ cười nhạt liền miệng, tiếng cười sắc nhẻm đâm vào tai, còn may, người đương trường như Tiêu Phong cùng Liễu Như Lãng mang một thân nội công siêu quần, dẫu Lâm Yên Bích có kém hơn một chút, họ cũng vẫn chống chọi lại được. Cười xong, Bích Vân cung chủ nhìn Lâm Yên Bích, không ngớt gật gù:
- Giỏi ... Giỏi lắm ... Ta không ngờ bị một đứa đệ tử nuôi dạy suốt hai mươi năm liền cũng đã ngang nhiên phản phúc ta làm vậy!
Lúc này, Tiêu Phong đã nguớc cao mặt nhìn rõ ràng người đệ nhất võ lâm là vị Cung chủ này, bà vận một bộ áo màu lam, tay áo lụng thụng chấm đất, dung nhan tuyệt mỹ, chẳng thua sút Giang phu nhân. Chỉ là trên nét mặt đó hiện một vẻ độc ác, kiêu ngạo lạnh lẽo, khiến người ta trông thấy mà sợ phát run. Tối hôm đó, bà ta che mặt khăn đen, ông chỉ thấy phần trắc diện của nửa mặt, mà đã thấy nó ra dạng quỷ dị khôn tả, đâu dè, chân diện mục bà lại chính là một mỹ nữ tuyệt sắc.
Đôi mắt còn đẫm lệ, Lâm Yên Bích bỗng quỳ thụp xuống, giọng van vỉ:
- Sư phụ, ân đức, công lao nuôi nấng của người, đệ tử nguyện nát thân mà báo đền, ngoài chuyện thành thân cùng Liễu đại ca, sư phụ bảo con làm gì, con cũng sẽ tận sức làm hết tất cả.
Phần sau câu nói đó toát đầy vẻ vô cùng kiên quyết.
Bích Vân cung chủ bỗng quay ra vẫy tay gọi Liễu Như Lãng:
- Lãng nhi, con hãy đến đây.
Liễu Như Lãng nhìn tình cảnh Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích bốn mắt ngó nhau, thổ lộ chân tình, gã hiểu ngay rằng, suốt đời này, gã không còn hy vọng lọt vào mắt xanh của cô nữa. Thường ngày, tình cảm của đại ca gã dành cho cô rất sâu đậm, chỉ vì ông nghĩ đến tấm tình huynh đệ với mình, mà đã không muốn cướp đoạt cô từ tay gã. Nhưng tình hình ngày hôm nay, nếu Tiêu Phong còn ngại nghĩa huynh đệ cùng gã mà bỏ qua tấm thâm tình cô dành cho ông, thì chẳng khác gì ông bức tử Lâm Yên Bích. Dẫu trong lòng Liễu Như Lãng man mác một ý niệm về kết quả tự nhiên ấy, lại vừa qua có nghe đề cập đến hôn sự của gã cùng cô, giờ đây, nhìn người trong mộng đang tay trong tay cùng kẻ khác, cho dù đấy là vị đại ca gã hết sức tôn kính, gã cũng không sao khỏi chua xót trong lòng. Ước mộng xây đắp mười năm qua bỗng chốc sụp đổ tan tành, làm gã đau đớn đến cảm giác thân thể trở thành vô lực. Hốt nhiên nghe Cung chủ gọi, gã bước đến, gót chân thấy nặng nề như người tử tù ra pháp trường thụ hình, mà sao chúng lại bâng khuâng lê thê trên sàn đất, đầu óc gã không một chút ý niệm về việc đang làm.
Khi gã lại gần, Bích Vân cung chủ đưa tay vuốt tóc gã, hỏi:
- Lãng nhi, con nói cho ta hay, nếu có một thứ gì mà con không đạt được, mà con thấy cô ta lạc vào tay kẻ khác đang đứng kế đây, vậy con có muốn ra tay huỷ diệt ả không?
Trong cơn tâm thần hoảng loạn, Liễu Như Lãng nghe câu hỏi đó, gã bừng tỉnh tức thì, gã biết, nếu bà Bích Vân cung chủ bảo Lâm Yên Bích tự sát, Lâm Yên Bích tuyệt sẽ không làm trái lệnh. Nghĩ đến bà ta từng tự tay giết chết người bà yêu thương nhất đời là Giang Đàn, gã hiểu ngay bà là hạng người không ăn được thì đạp đổ cho bằng được. Nhìn vào gương mặt Bích Vân cung chủ, gã thấy ánh mắt bà toát lên độc ác vô ngần, thấy là bà đã động sát cơ.
Liễu Như Lãng vội vàng cố gắng thu hết sức lực, lắc đầu, giọng gã nghẹn ngào van vỉ:
- Không! Con chỉ chịu thấy cô sa vào tay kẻ khác, chỉ khi nao chuyện đó làm cô được mãn nguyện hạnh phúc trong tâm!
---- Xem tiếp hồi 111 ----