Trịnh chưởng cự lấy làm lạ, hỏi:
- Sao thế được? Khuya quá rồi mà tôi chưa thấy đại hiệp trở về, tôi cứ tưởng đại hiệp đã mắc tai hoạ. - Ông ta gãi gãi đầu, tiếp - Đầu đuôi sự việc là như thế này, hôm nay, bà Bích Vân cung chủ cho người đưa đến đây hai phong thư, một gởi công tử, một cho tôi, trong thư căn dặn tôi phải theo đúng chỉ dẫn của nội dung mà hành sự, chứ thực tình, tôi căn bản đâu có biết Thải lăng quán là cái quỷ quái gì, cũng như đâu có biết bà Bích Vân cung chủ đang lưu ở chỗ đó. Tôi cứ theo y lời viết trong bức thư mà diễn lại cho đại hiệp nghe.
Tiêu Phong hỏi:
- Lá thư ấy ông còn giữ lại không? Tôi muốn ông cho tôi xem qua một chút!
Trịnh chưởng cự lắc đầu, trả lời:
- Tôi đã đốt nó đi rồi, trong thư buộc tôi làm vậy, tôi đâu dám cãi lời.
Tiêu Phong khẽ chau mày, ông hỏi:
- Bức thư còn căn dặn ông những gì?
Trịnh chưởng cự đáp:
- Thơ buộc tôi, trọn đời này, không được thuật lại sự việc cho công tử nghe, nếu công tử hay biết được, người Bích Vân cung sẽ không tha thứ cho tôi!
Tiêu Phong im lặng hồi lâu, ông nghĩ thầm "Nếu những lời này là thực, Bích Vân cung chủ muốn đặt tứ đệ ra ngoài, bà muốn tứ đệ không bao giờ hay biết chuyện lừa gạt này, ắt bên trong âm mưu có chuyện liên quan đến tứ đệ."
Trịnh chưởng cự đứng dậy, ông ra khỏi cửa, lắng tai nghe ngóng một lúc, rồi chắp tay chào Tiêu Phong:
- Tại hạ xin cáo từ, rất tha thiết mong Tiêu đại hiệp đừng đem những mẩu đối thoại vừa rồi giữa tại hạ cùng đại hiệp kể cho người khác nghe.
Thấy ông ta nhất nhất đều làm ra bộ thận trọng, Tiêu Phong không dằn được, buột miệng hỏi:
- Người Bích Vân cung dễ sợ đến vậy sao? Làm ông bản thân cũng không khỏi không đề phòng gia nhân trong phủ?
Trịnh chưởng cự khẽ thở ra, nói:
- Là đại hiệp không biết Bích Vân cung dễ sợ tới chừng nào! Không chỗ nào là không có người của họ nấp nánh, trong hàng trăm gia nhân ở Trịnh phủ này của tôi, không chừng có tay trong của Bích Vân cung, họ mà biết tôi thuật đầu đuôi câu chuyện lại cho đại hiệp nghe, toàn gia tôi đều sẽ chết không có đất mà chôn. Mà y theo cái tâm địa tàn độc của bà Bích Vân cung chủ, bà ta sẽ khiến bọn tôi đau khổ khôn xiết trước khi được nhắm mắt lìa đời.
Giọng ông ta run rẩy, ngập ngừng đứt quãng,ông dừng một chút, rồi nói tiếp:
- Tôi đã nói hết những gì cần phải nói, giờ tôi phải trở về nội thất, chính bản thân Tiêu đại hiệp ông cũng phải hết sức cẩn thận.
Nói dứt lời, ông nhẹ nhàng mở cổng, thò đầu ra quan sát một vòng, rồi mới thu thu đôi tay, nhẹ gót rảo bước đi ra.
Tiêu Phong duyệt lại trong đầu những biến chuyển trong ngày, rồi ông đem liên kết chúng với sự việc xảy ra trong cái đêm tối ba tháng trước đây, thì thấy mang máng trong chuyện trước chuyện sau, có điều gì đó không khớp với cá tính bà Bích Vân cung chủ, nhưng không khớp chỗ nào, thì hiện tại ông không sao chỉ cho rõ ra được. Ông đành quyết định nhắm mắt tìm giấc ngủ, nghĩ bụng, ngày mai, khi đến gặp Giang phu nhân, ông sẽ hỏi lại.
Sớm hôm sau, Tiêu Phong vừa định xuống giường, đã nghe từ ngoài có tiếng người gõ cửa, tiếng A Tử hỏi:
- Tỉ phu, huynh dậy chưa?
Tiêu Phong mở cửa, thì thấy A Tử cùng một gã thư đồng nhỏ đứng đấy, rõ ra là nó đã dẫn đường đưa A Tử đến đây.
A Tử bước vô trong, níu vào tay Tiêu Phong, hỏi ông:
- Tỉ phu, thằng nhỏ này nói thành Tín Dương giờ khác trước nhiều lắm, vậy bữa nay, hai ta cùng nhau đi dạo trong đó xem nó thay đổi ra sao?
Tiêu Phong vừa khoác trường bào, vừa đáp:
- Bữa nay ta bận, không cùng muội đi chơi được. Muội hãy rủ Tân Nguyệt đi cùng!
A Tử tru mỏ, nói:
- Ngày nào huynh cũng bận việc hết, hồi còn ở Liêu quốc cũng bận, bây giờ xuống tới Trung nguyên thì cũng một giọng đó, vậy mai đây, khi nào thì huynh sẽ có ngày rảnh?
Tiêu Phong đấm nhẹ vào đầu mũi cô, cười, bảo:
- Tiểu A Tử, còn muội chừng nào thì mới trưởng thành đây? Ngày nào, nếu không đi chọc phá thiên hạ, thì cũng kiếm cách đi dạo phố, ta thiệt không có thì giờ mà đi theo bồi tiếp muội làm mấy chuyện điên rồ!
A Tử long lanh khoé mắt, nói:
- Được rồi! Huynh có chuyện thì mặc muội tự mình đi dạo phố, không phiền đến đại giá huynh, chỉ là huynh đừng có nói cái giọng bảo muội chưa trưởng thành thôi!
Nói xong, cô quay sang bảo thư đồng:
- Mi đi đóng yên cương ngựa, rồi dẫn ra, ta chờ mi tại cổng.
Xong rồi, cô lầm thầm một mình "Cái chỗ quỷ quái gì đâu mà rộng mênh mông bát ngát, thiệt hổng hiểu chuồng ngựa đặt tại chỗ nào!"
- Không xa đây đâu, để tiểu nhân đi thắng ngựa rồi dẫn ra cho tiểu thư.
Gã thư đồng dạ rân, rồi co giò chạy ra chuồng ngựa.
Tiêu Phong bảo:
- Muội đi dạo phố sao lại cưỡi ngựa? Khéo không để ngựa xéo vào người khác?
A Tử đang rảo bước đi ra, cô quay đầu, cười bảo:
- Huynh yên tâm, muội cưỡi ngựa giỏi lắm, bảo đảm không để nó xéo, đạp vào ai đâu.
Rồi cô đi thẳng ra cổng.
Tiêu Phong ăn xong điểm tâm, ông chậm rãi cưỡi ngựa ra khỏi thành. Trên đường, ông ngẫm nghĩ về chuyện đêm qua, đời ông, đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, tới giờ, từng đụng độ nhiều chuyện đao thương nghiêng trời lệch đất, duy nhất cái lần đụng phải bà Mã phu nhân, âm độc tàn nhẫn, đã ngờ nghệch lọt trọn vào tay mụ ta, đưa đến cái chết oan uổng của A Châu, tạo nên một mối hận dai dẳng suốt đời. Nghĩ đến đấy, ông chẳng khỏi tự cảnh tỉnh mình "Lần này, đối thủ xem ra không đơn giản như chuyện Khang Mẫn, mình nhất định phải cảnh giác từng ly từng tý, để đừng bị lừa bịp nữa, đừng khiến bằng hữu phải chết oan vì mình". Đang còn nghĩ ngợi, ông nghe từ mé sau có tiếng vó ngựa vọng đến, quay lại nhìn, ông thấy một nhân ảnh áo tím đang gò mình trên ngựa ruổi theo. Trong lòng vui vui, ông quyết định bỡn cợt A Tử một phen, bèn cặp mạnh đùi vào hông ngựa, quát khẽ một tiếng, giật cương, ra roi chạy nước đại về phía trước. Ông cố tình không đi theo ngả về thôn xóm Giang Xuân Lam, giục ngựa chạy đại một mạch vào lối rẽ, con ngựa ông đang cưỡi chính là con tuấn mã của Lâm Yên Bích, nước chạy rất khá. A Tử gắng sức đuổi theo, chẳng mấy chốc, cô đã mất tung tích Tiêu Phong. Bối rối trong lòng, cô dừng ngựa tại một ngã tư, không biết phải đi ngả nào. Đứng bất động hồi lâu, chung quanh không có động tĩnh gì khác, cô gắng dõi nghe tiếng ngựa hí, tiếng nện vó, mà không thấy, bèn cho rằng Tiêu Phong đã đi xa mắt rồi, cô đành ngập ngừng, tức tối quay đầu ngựa, trở về nhà.
Tiêu Phong bỏ rơi được A Tử xong, ông bèn noi đường cũ, đi đến thôn xóm nho nhỏ nơi Giang Xuân Lam cư trú. Đến bìa làng, chỗ khoảnh ruộng của Giang Xuân Lam, Tiêu Phong chăm chú tìm bóng dáng cậu mang mặt mũi nhọ nhem bùn đất, nhưng đi qua mấy khoảnh liền mà chẳng thấy Giang Xuân Lam đâu, chỉ gặp một vài ông lão nhà quê đang bận rộn việc đồng áng, Đến trước cửa nhà Giang Xuân Lam, ông thấy Giang phu nhân đang ngồi trước sân khâu vá quần áo, bà vẫn còn mang mặt nạ. Trông thấy ông, bà dứng dậy, mỉm cười, hỏi:
- Sao bữa nay đã thấy Tiêu đại hiệp đến rồi? Chẳng phải mình có ước hẹn là Liễu công tử sẽ đến sao?
Tiêu Phong xuống ngựa, buộc nó vào một cội cây trước nhà, đáp:
- Tứ đệ ta bữa nay mắc bận, không sao đến đây được, ta đến báo cho phu nhân hay.
Giang phu nhân bảo:
- Tiêu đại hiệp quá khách khí rồi, ông cứ sai người đến báo tin là đủ, đâu cần tự ông đích thân đi!
Nhìn sơ vào nhà, Tiêu Phong hỏi:
- Sao không thấy Giang huynh đệ?
Chỉ tay về phía làng xóm, Giang phu nhân vui vẻ đáp:
- Nó đang đi dán cáo thị mấy chỗ đó, chưa về. Bữa qua còn chưa có tấm nào, bữa nay đã thấy dán cùng khắp, Tiêu đại hiệp cùng Liễu công tử lo việc khá nhanh nhẩu, tối qua đã cho người mang cáo thị đến, dán suốt đêm ... thiệt khiến người ta thấy mà nể.
Tiêu Phong cũng không ngờ việc mình giao cho Trịnh chưởng cự bữa hôm qua, ông ta đã lập tức ngay trong đêm tối cử người đi thi hành liền, ông bèn đáp:
- Cái đó là công trình của Trịnh đại chưởng cự ở Thành Tín Dương, tôi chỉ có lời nhờ vả ông ấy, đâu có ngờ ông ta đã thâu đêm cho người đi dán cáo thị liền, xem ra ông ta đã bỏ hết tâm sức ra làm xong việc này.
Giang phu nhân lấy làm lạ, hỏi:
- Trịnh đại chưởng cự? Là ai thế?
Tập 17: Chân tướng đại bạch
Hồi 112: Tái phỏng Giang phu nhân (phần cuối)
Nghĩ đến nỗi hãi sợ Bích Vân cung của Trịnh chưởng cự, Tiêu Phong thấy ông ta biết rất rõ về Bích Vân cung, biết rõ Bích Vân cung chủ, nói không chừng, ông ta cũng biết luôn Giang phu nhân đây chính mang tên Lâm Phi Doanh. Có điều, chẳng hiểu bà Giang phu nhân có quen biết ông ta hay không, Tiêu Phong bèn hỏi:
- Trịnh chưởng cự làm quản lý cho phân hiệu của tứ đệ tại Tín Dương, chẳng hay Giang phu nhân có quen biết ông ấy?
Giang phu nhân cười nụ, đáp:
- Tôi chưa từng vào thành Tín Dương, làm sao quen biết cái ông nhà giàu đó được? Mời Tiêu đại hiệp vô nhà dùng trà,
Tiêu Phong theo bà vào nhà, ông không cần loanh quanh, hỏi thẳng vào vấn đề:
- Giang phu nhân, bà cùng Bích Vân cung chủ rút cục tại sao đã kết nên mối hận thù thâm sâu vậy? Bà có thể nói cho Tiêu Phong hay?
Thoáng ngạc nhiên, Giang phu nhân hỏi lại:
- Vì sao Tiêu đại hiệp bỗng nhiên hỏi chuyện ấy?
Tiêu Phong đáp:
- Chẳng giấu gì bà, tứ đệ ta có dây dưa rất sâu xa cùng Bích Vân cung! Hôm qua, Bích Vân cung chủ cho gọi y đến gặp, mãi không thấy y về, ta sốt ruột quá, sợ y bị Bích Vân cung chủ hãm hại, nên đã đi tìm y, đâu có ngờ, lúc nấp bên ngoài nhà, ta có được nghe chính miệng Bích Vân cung chủ kể lại những chuyện xảy ra hồi đó. Theo lời bà ta, chính là ông chồng phu nhân, ông Giang Đàn, đã gây nên cái chết cho mẹ ruột của tứ đệ ta, bà ta nói, phu nhân cũng có phần can dự cùng hung thủ trong chuyện đó.
Tuy rằng bà là người có công phu hàm dưỡng cao, khi nghe ông nói thế, Giang phu nhân toàn thân run rẩy, sắc mặt xanh xám như chì, mãi một lúc lâu sau bà mới nói được:
- Giỏi ... giỏi thật ... Lâm Hinh Lan, ta phải chịu ngươi là quá tàn độc! Đã đến nước này rồi, mà còn cứ lươn lẹo cái miệng được như vậy!
Thần thái hết sức đau đớn, tức tối, bà co rúm người lại, trong câu nói đó, thanh âm bà biến chuyển, run rẩy, tay bà đang cầm bình trà để châm vào tách cho Tiêu Phong phát co giật mạnh đến nỗi bao nhiêu nước trà từ trong bình nghiêng đổ lênh láng ra đầy mặt bàn.
Nhìn tình thế, Tiêu Phong thấy bà không phải đang đóng kịch, ông vội nói:
- Xin phu nhân bớt giận, lúc ta nghe bà ấy thuật chuyện, ta cũng thấy tin đôi ba chỗ, tại vì những chi tiết bà ta đưa ra không có chút nào sơ hở, tới khi ta về đến nhà, có kẻ đã thông báo ta rằng Bích Vân cung chủ đang sắp đặt một vở kịch nhằm đưa ta vào tròng, mà lúc bấy giờ, ta không thấy bà ấy có chút manh tâm lập mưu thần chước quỷ hãm hại tứ đệ, khiến ta suy nghĩ cả đêm, bà ta đã khổ công tìm cách lừa gạt ta cùng tứ đệ như thế, là bà ta đã muốn chính tai bọn ta nghe trọn câu chuyện, có điều, trong câu chuyện bà ta kể, giờ mới thấy mang nhiều điểm thật hết sức đáng nghi ngờ. Thành thử, hôm nay, ta mới hỏi thẳng phu nhân về ân oán xưa kia giữa phu nhân cùng bà ta, cho dù chuyện đó không chút dính dáng đến ta, nhưng ta đoán, bên trong thể nào cũng có liên quan mật thiết trọng đại đến tứ đệ ta.
Bỗng Giang phu nhân đứng lên, bà chắp tay, quỳ xuống, vái Tiêu Phong một vái thật dài, nói:
- Tiêu đại hiệp lòng dạ hiệp nghĩa, đã không chịu tin vào những chuyện nghe được từ một phía, khiến lão thân hết sức cảm kích.
Tuổi tác bà mới ngoài bốn mươi, nhưng mười sáu năm qua, luôn luôn giả dạng làm một bà lão, bà mở miệng ra là xưng "lão thân" thành thói quen mất rồi, chẳng thể ngay một lúc mà có thể sửa đổi.
Tiêu Phong vội vàng đáp lễ, nói:
- Xin Giang phu nhân đứng lên ngay cho, xưa kia, Tiêu Phong mỗ vốn thô hào, chỉ vì trót nghe lầm lời gian dối mà đã phải đeo một mối ân hận dai dẳng suốt đời, hôm nay, nhớ lại lỗi lầm cũ đó, trong lòng hãy còn hết sức đau khổ, thành thử đã không dám hành sự sơ suất nữa, sợ gây oan khiên đến người vô can.
Hai người cùng ngồi xuống trở lại, Giang phu nhân nói:
- Ta đã định chôn chặt mối thù này trong tâm khảm, định giữ kín nó cho đến lúc vào nằm trong quan tài, không muốn cho Xuân Lam hay biết mấy chuyện đó! Nó là đứa trời sanh phóng khoáng, hoạt bát, nếu lỡ nó hay biết được, thể nào trong lòng cũng nảy sanh thù hận trùng trùng cùng người.
Bà khẽ thở dài, rồi nói tiếp:
- Một khi trong lòng nặng trĩu thù hận, thì làm sao còn sống vui vẻ thoải mái được nữa, nó sẽ sống cuộc sống cay đắng trọn đời. Thành thử, ta đã không muốn đem kể lại cùng bất cứ ai, mà cũng không muốn nhớ đến, tại vì, mọi hồi ức về quá khứ đều đã hết sức đau đớn ... đến nát gan nát ruột.
Nghe câu đó, Tiêu Phong trong lòng cũng thấy có phần cảm khái, những hồi ức quá sức thống khổ, chẳng phải chúng đã chẳng thường ám ảnh ông sao? Rồi ông nghe Giang phu nhân nói tiếp:
- Đến nước này, ta có muốn không nói cũng không được, con tiện nhân đó chỉ mong lừa bịp tất cả thế gian, trên đời này, thiệt khó nói, còn tìm đâu ra được đạo trời nữa!
Ngữ điệu bà vô cùng phẫn nộ, so với giọng điệu Bích Vân cung chủ tối qua, thấy đang cùng một kiểu!
Tập 17: Chân tướng đại bạch
Hồi 112: Lệ tố vãng sự
Tiêu Phong nghĩ bụng: "Hai người này lúc nói chuyện ấy, giọng nói cùng thật hết sức căm phẫn, ai cũng đều tỏ vẻ không nói man, khiến người ta nghe mà khó phân biệt được đâu là người nói thực, đâu là kẻ dối trá."
Giang phu nhân nghỉ một chút, rồi với giọng hoà hoãn hơn, bà tiếp:
- Hai mươi hai năm về trước, ta cư trú Bích Vân cung trên đỉnh Thiên Sơn, thưở ấy cung chủ là sư phụ Ngọc Tiên tử của ta, bà thu được ba đệ tử, một vị là đại sư tỉ, Lâm Hinh Lan là nhị sư tỉ, trong ba người, đại sư tỉ võ công cao cường nhất, nhưng trời sinh bản tính hết sức nhu nhược, còn Lâm Hinh Lan lại một bụng đầy ắp mưu mô. Nhưng sư phụ đã quý mến ta nhất, bà có ý định đem ngôi vị cung chủ truyền lại cho ta. Khi hay biết ý định đó, Lâm Hinh Lan rất tức giận, thị tìm đủ mọi cách mua chuộc cảm tình sư phụ, và cũng từ đó đã tìm đủ cách âm thầm hại ta. Ta không muốn lên làm cung chủ vì sợ gây bất hoà giữa các tỉ muội với nhau, bèn chủ động đến khước từ cùng sư phụ, sau đó, ta hạ sơn đi chu du giang hồ. Lúc xuống đến Giang Nam, ta gặp gỡ Giang Đàn, cũng là duyên nợ tiền kiếp, hai ta vừa gặp gỡ đã bén tình. Giang Đàn có một người anh em kết nghĩa tên Liễu Thừa Chí - Giang phu nhân liếc nhìn Tiêu Phong, rồi tiếp - trông khá giống Liễu công tử, lúc ta mới gặp Liễu công tử, trong lòng đã nghĩ chắc họ là hai cha con, thế nhưng theo chỗ ta biết, cho đến chết, Liễu Thừa Chí không lập gia đình, người y thương mến chính là Lâm Hinh Lan, mà Lâm Hinh Lan trước sau không để y vào mắt. Nói đúng ra, nét anh tuấn của Liễu công tử cũng chẳng bằng được Giang Đàn thưở ấy, dù mặt mày công tử có hao hao giống Liễu Thừa Chí, nhưng thực sự so sánh, thì thấy đẹp trai hơn Liễu Thừa Chí nhiều.
Tiêu Phong có chút rúng động trong lòng, ông hỏi:
- Vậy Liễu Thừa Chí đã chết như thế nào?
Giang phu nhân đáp:
- Ông hãy chờ nghe ta kể xong đầu đuôi câu chuyện đã ... Sau khi gặp gỡ Giang Đàn, ta quyết định gá nghĩa cùng chàng. Vốn mồ côi cha mẹ, chuyện hôn nhân chàng mặc tình tự ý định đoạt, còn ta, được sư phụ nuôi nấng dạy bảo, chuyện đại sự gả bán tất nhiên phải được lão nhân gia chấp thuận, ta bèn cùng Giang Đàn trở về Bích Vân cung, mà lúc bấy giờ, Liễu Thừa Chí một bước không rời khỏi Giang Đàn, bèn xin tháp tùng, nói là để được nâng chén rượu chúc mừng bọn ta. Khi về đến cung rồi, do sư phụ thưở thiếu thời từng bị thất ý trong tình trường, bà chẳng chút vui vẻ gì đối mặt bọn nam nhân, thành ra bà đã không đồng ý hôn sự của ta ngay, bà bảo phải khảo sát Giang Đàn trong vòng một năm, xem xem gã có thực tình yêu thương ta chăng. Đâu có ai ngờ, Lâm Hinh Lan vưà gặp Giang Đàn là mê tít, cho dù Liễu Thừa Chí cũng hết lòng ái mộ ả. Suốt một năm đó, Lâm Hinh Lan tận dụng mọi cách thức lân la tới Giang Đàn. Giang Đàn là người có tấm lòng hết sức nhân hậu, chàng không muốn làm nát tan chân tình nhạy cảm của một thiếu nữ, nên đành giả vờ ngó lơ tình ý mà Lâm Hinh Lan muốn bày tỏ cùng chàng, nên đã chẳng dám thẳng thắn khước từ thị. Chính bởi thái độ mù mờ đó của Giang Đàn mà đã gây ảo tưởng trong đầu Lâm Hinh Lan. Sau thời hạn một năm ấy, cuối cùng sư phụ chấp thuận cho hai ta kết hôn, điều đó khiến Lâm Hinh Lan cõi lòng tan nát, tối hôm đó, thị đã uống đến say mèm. Ta vì chẳng muốn sẽ lại phải đụng chạm đến thị, bèn bàn bạc cùng Giang Đàn, hai ta sẽ hạ sơn để tổ chức đám cưới, rồi sau đó, sẽ ẩn thân, rút lui khỏi giang hồ. Ngày kế đó, ta viết một bức thư để lại cho sư phụ, rồi cùng Giang Đàn và Liễu Thừa Chí nhanh chóng rời Bích Vân cung. Là một đại phú gia vùng Giang Nam, Liễu Thừa Chí đâu đâu cũng có chi nhánh thương mại.
Tiêu Phong chợt nảy sinh ý nghĩ "Thiệt giống hệt gia cảnh tứ đệ"
Rồi ông nghe Giang phu nhân nói tiếp:
- Rồi do Liễu Thừa Chí sắp đặt, bọn ta đi Huy Châu, tổ chức hôn lễ linh đình theo phong tục phổ thông, ăn đám cưới thật rình rang. Sau đó, hai ta rời Huy Châu, đến cư ngụ nơi một thôn xóm hẻo lánh tỉnh An Huy. Hai năm sau, ta sanh hạ một bé gái, cuộc sống dễ dàng thoải mái, hạnh phúc. Trong thời gian ẩn cư đó, Liễu Thừa Chí thường tìm đến thăm viếng bọn ta, thấy gã tứ cố vô thân, hai ta khuyên gã phải sớm lập gia đình, giới thiệu đến gã nhiều nữ lang xinh xắn, gã chỉ lặng thinh không nói năng gì hết. Bọn ta biết gã trong lòng vẫn còn vấn vương Lâm Hinh Lan, đành thôi. Ta cùng Giang Đàn sống cuộc sống sung túc, chỉ ước ao được như thế trọn đời. Đâu ngờ, một tối nọ, Lâm Hinh Lan dẫn theo tứ đại hộ pháp của Bích Vân cung, đột ngột hiện hình trước mặt hai chúng ta. Chúng ta sớm đã dự liệu chuyện đó, nên ngay từ đầu, đã cùng Giang Đàn lựa chọn sống ẩn thân nơi thôn xóm nhỏ bé hẻo lánh này, nhưng với tai mắt của Bích Vân cung ở khắp chốn, ta lại xuất thân từ cung, nên đã không sao tránh thoát họ được. Ta không dự liệu đến chỗ Lâm Hinh Lan đã có thể mau chóng tìm đến nơi như vậy. Hồi đó, ta đang mang bầu Xuân Lam sáu tháng, khi thấy thị đưa tứ đại hộ pháp đến, ta biết ngay thị đã lên làm cung chủ thay thế sư phụ từ trần năm trước. Thị trông thấy ta mang bầu, lại có bé gái hai tuổi kề cận, chỉ cười nhạt, không thèm hỏi han gì đến ta, chỉ một mực muốn Giang Đàn bỏ ta, đi theo thị. Giang Đàn một mực khước từ, bảo rõ ràng cho thị hay là chàng chưa khi nào để ý đến thị, trước đây, đã không nỡ cự tuyệt vì sợ làm thị đau lòng. Nghe chàng nói, Lâm Hinh Lan rú lên một tràng cười dài, rồi nói Giang Đàn đã hại thị thê thảm một đời, thị thề quyết giết tận giết tuyệt toàn gia chúng ta, Ta vốn hiểu rõ tính thị, thị là mẫu người hễ không ăn được thì phải đạp đổ. Sau đó là một trận ác chiến, kiếm trận của tứ đại hộ pháp do tổ sư bản phái sáng tạo, qua trăm năm không ngừng được cải thiện, trở thành hoàn mỹ, cao thủ tài năng cao siêu đến đâu cũng khó lòng tìm ra sơ hở của trận để phá. Võ công Giang Đàn tuy cao cường, nhưng chàng bị vây khổn trong trận, đã không sao phân thân giúp ta. Ta quá chiêu cùng Lâm Hinh Lan, võ công ta vốn chẳng kém thị mấy, nhưng vì đang mang bầu sáu tháng, lại còn phải lo che chắn cho đứa con gái, ta đã chẳng phải đối thủ của thị, trong khi thị hết sức uất hận ta, chỉ chăm chăm muốn lấy mạng ta. Ta gắng sức chiến đấu một lúc, cuối cùng không địch nổi thị, đầu váng, mắt hoa, ta té xỉu, lăn ra đất, thị đang định xuống tay kết liễu tính mạng ta, chợt đại sư tỉ xuất hiện, cứu và mang ta đi, giúp ta thoát chết. Khi ta tỉnh dậy, đại sư tỉ kể ta nghe, sở dĩ Lâm Hinh Lan tìm được nơi trú ẩn của gia đình ta, là do Liễu Thừa Chí đã mách bảo thị. Đến lúc Liễu Thừa Chí đuổi theo đến nơi, gã thấy Giang Đàn bị vây khổn, đã to tiếng trách mắng Lâm Hinh Lan là người chắng thủ tín, không nghĩa khí, gạt gã, nói muốn đến thăm viếng vợ chồng sư muội, thực ra để truy tầm báo thù. Lâm Hinh Lan chỉ một mực cười nhạt, không thèm lý tới gã. Lúc gã muốn nhảy vào kiếm trận để giúp Giang Đàn một tay, đã bị Lâm Hinh Lan cản trở, võ công gã thua xa Lâm Hinh Lan, đã bị nhanh chóng lạc hạ phong, vậy mà miệng gã không ngớt chửi mắng Lâm Hinh Lan. Giận quá, Lâm Hinh Lan hạ độc thủ, giết chết gã. Sau đấy, chỉ còn duy nhất Giang Đàn đơn độc chiến đấu, Lâm Hinh Lan lại lên tiếng rủ rê chàng theo thị về Bích Vân cung. Là người cương ngạnh, Giang Đàn khi thấy Lâm Hinh Lan giết mất người anh em kết nghĩa của chàng rồi, đem lòng oán hận thị tận xương tuỷ, chàng đâu chịu khuất phục đi theo thị.Cuối cùng .... cuối cùng ... chàng bị Lâm Hinh Lan đâm một nhát kiếm vào ngay tim...
Thuật đến ngang đấy, nước mắt Giang phu nhân tuôn trào như mưa, bà bặm môi, nghiến răng, giữ im lặng một lúc thật lâu.
Tiêu Phong cũng không nói gì, ông nghĩ đến sự tự tay mình giết chết đi người mình yêu thương nhất đời, niềm thống khổ đó là một vết dao cứa thật sâu vào tâm khảm.
Giang phu nhân đưa tay gạt gạt lệ, kể tiếp:
- Những sự kiện đó đều do tứ đại hộ pháp sau này thuật lại cho đại sư tỉ nghe. Đại sư tỉ cứu thoát ta, đưa ta đi trốn một nơi an toàn xong, khi trở lại chiến trường, thì Lâm Hinh Lan đã dẫn tứ đại hộ pháp đi mất từ lâu.Trên sân nhà chỉ còn máu me bê bết, thi thể Giang Đàn cùng Liễu Thừa Chí không còn đấy nữa, đứa con gái của ta cũng mất dạng, Thời gian sau đó, đại sư tỉ tìm hỏi nơi tứ đại hộ pháp, thì được biết xác Giang Đàn cùng Liễu Thừa Chí đã được Lâm Hinh Lan đem về chôn trên Bích Vân cung, đứa con gái ta đã bị Lâm Hinh Lan giết mất rồi.
Bà lại tuôn chảy nước mắt đầm đìa.
Trong đầu Tiêu Phong đã từng có chút nghi ngờ về thân phận của Liễu Như Lãng cùng Lâm Yên Bích, khi ông nghe chuyện Liễu Thừa Chí suốt đời không lấy vợ sinh con, rồi hồi đó, đứa con gái của Giang phu nhân đã bị Lâm Hinh Lan giết chết, thì thấy hai người này không dính dáng gì đến các vụ ân oán quá khứ ấy.
Nước mắt ướt đẫm vạt áo trước ngực, Giang phu nhân cố nén nhịn đau thương, kể tiếp:
- Đại sư tỉ ta tính tình hết sức nhu nhược, đó là lý do vì sao, dù võ công sư tỉ cực cao, mà lại không được sư phụ tuyển chọn để truyền ngôi cung chủ cho. Sư tỉ cứu mạng ta rồi, đem ta giấu nơi một chỗ thật hẻo lánh, chung sống cùng ta một quãng thời gian để giúp ta vơi bớt đau thương, lúc đầu, ta chỉ muốn tự vẫn mà chết cho rồi, song khi nghĩ đến cái thai trong bụng, là giọt máu cuối cùng của Giang Đàn còn sót lại trên đời, ta không sao không thể ráng sống để duy trì huyết mạch ấy cho chàng. Sau khi sanh nở Xuân Lam xong, thấy cái sinh mạng nhỏ bé yếu ớt ấy, ta lại càng không dám đi tìm cái chết nữa. Ta biết, suốt đời này là không thể trả thù được, phải rán sống nuôi cho đứa con khôn lớn, để có người tiếp nối giữ khói hương cho giòng họ Giang, ta phải đem chôn chặt hận thù đó xuống, phải quên hết mọi dĩ vãng thương đau.
Nắm tay bó chặt, nghiến răng, nghiến lợi, bà nói xong mấy câu đó rồi, nét mặt hiện rõ sự cố gắng đè nén nội tâm, bà đang ra sức dồn chặt nỗi hận thù đó xuống đáy lồng ngực.
- Thành thử, đại sư tỉ buộc ta buông lời thề, suốt đời này không đụng đến kiếm nữa, không được đi tìm Lâm Hinh Lan trả thù, ta phải làm một người đàn bà nhà quê tầm thường. Ta đâu còn có lựa chọn nào khác nữa, vì Xuân Lam, mọi dũng khí của ta đều phải dẹp bỏ hết, ta đành mở miệng buông lời thề. Đại sư tỉ ở cùng hai mẹ con ta hai năm, rồi sau đó đột nhiên đi mất, không trở về nữa. Ta e sợ Lâm Hinh Lan sẽ gia hại đại sư tỉ trước, để rồi sau đó đến giết nốt hai mẹ con ta, bèn lập tức trốn đi, suốt ngày cải trang, cho đến khi tìm được tới thôn xóm nhỏ bé ở ngoài thành Tín Dương này, mới giả làm một bà già trong suốt mười mấy năm qua, suốt quãng thòi gian dài đó, ngày nào cũng hết sức cẩn thận, sống trong nỗi lo sợ bị tai mắt của Bích Vân cung phát hiện, mà cuối cùng, cũng không thoát khỏi sự truy tầm của Lâm Hinh Lan, ba tháng trước đây, nếu không nhờ ông ra tay cứu giúp, thì cả hai mẹ con đều đã bị thị giết chết mất rồi!
Nhìn bà nước mắt đầm đìa kết thúc câu chuyện, Tiêu Phong trong lòng tức giận đến muốn cuồng, ông vỗ mạnh một chưởng xuống mặt bàn, khiến cái bàn nghiêng ngả xiêu vẹo, đủ biết lực đạo của cái đập tay đó mạnh mẽ nhường nào, cũng may, trước giờ ông đã vỗ nát khá nhiều mặt bàn rồi, cú đập đó, ông đã hết sức kìm chế! Rồi ông gằn giọng:
- Thiệt là đáng tức, đáng giận quá! Trên đời sao lại có thứ đàn bà tàn ác đến thế chứ!
Giang phu nhân đưa tay gạt nước mắt, nói:
- Tiêu đại hiệp ghét ác như ghét kẻ thù, ta vào lúc nguy khốn sanh tử quan đầu này, mà được gặp ông, đúng là ông trời hãy còn có mắt! Tối qua, Lâm Hinh Lan bày đặt chuyện trí trá ấy, là muốn cho ông hiểu lầm rằng thị có lý do chính đáng đi trả thù, để ông phủi tay, ông không can thiệp vào nữa, mặc tình thị hả hê đi trả oán!