Giang phu nhân nói:
- Được lắm. - Như cánh én, bà tung mình ra đứng giữa sân, rồi nhìn vào Tiêu Phong, bà nhắn nhe - Tiêu đại hiệp, đại ân của đại hiệp, kiếp sau ta xin báo đền, chỉ cầu xin ông thay ta bỏ công sức lo liệu giùm cho Xuân Lam!
Tiêu Phong gật đầu, đứng trước hai con người đang bị lửa hận thù đốt cháy đôi con ngươi, ông biết có khuyên giải gì thêm cũng là vô ích!
Bích Vân cung chủ cười lạnh lẽo:
- Ngươi lìa xa Bích Vân cung đã quá lâu, trốn tránh nơi cái xó xỉnh làng xóm nhỏ bé này, không dám hiển lộ võ công, ta nghĩ võ công ngươi do đó cũng chẳng tiến triển được bao lăm. Lại nữa, ta ở Bích Vân cung ngày ngày tập luyện, môn tâm pháp Tiêu Dao sư phụ truyền lại, ta dã luyện được đến tầng thứ chín, do đó, nếu đích thân ta ra tay, sẽ là một sự bất công lớn cho ngươi, thuộc hạ ta sẽ vì thế mà bất phục.
Do dự một phút, bà tiếp:
- Như thế, ta sẽ cho đệ tử ta ra đấu thay ta, võ công nó toàn do một tay truyền thụ, nội lực nó kém ta nhiều, nhưng vào ngang tầm lúc ngươi lìa xa Bích Vân cung, Làm vậy, chúng ta đã chẳng chiếm chút tiện nghi nào của ngươi hết.
Câu nói vừa dứt, mọi người thảy đều ngạc nhiên, bà ta nói nghe qua thì có lý, nhưng vừa qua, lúc giao đấu trong kiếm trận, ai nấy đều thấy rõ nội lực cùng võ công cô so với Giang phu nhân vẫn có một sự yếu kém cách biệt, cô muốn thắng được Giang phu nhân đâu có dễ. Tất cả, trừ Tiêu Phong, ai nấy đều cho là bà Bích Vân cung chủ ắt đã truyền dạy tuyệt chiêu gì đó cho Lâm Yên Bích, đủ bảo đảm cô khắc chế được địch thủ mà giành phần thắng. Độc nhất Tiêu Phong minh bạch, đây là một âm mưu rất chi thâm độc!
Rồi nghe Bích Vân cung chủ cất tiếng hỏi rất rõ:
- Bích nhi, hãy thay sư phụ giao đấu, một trận sinh tử cùng đại cừu nhân của sư phụ, con chịu không?
Lâm Yên Bích ngẩng cao đầu, đáp:
- Đệ tử nguyện ý! Làm bất cứ gì để báo đáp ơn dưỡng dục của sư phụ, đệ tử chưa khi nào thấy phải ân hận hết!
Bích Vân cung chủ bảo:
- Tốt lắm! Sư muội, hai ta phải nói trước, trận này là trận quyết đấu sinh tử, ngươi không chết thì ta vong, sau trận này, mọi ân oán, cừu hận ... một nét xoá sạch!
Giang phu nhân ngoảnh nhìn vào Giang Xuân Lam, rồi lớn tiếng trả lời:
- Ngươi bảo đảm sau đó sẽ không làm hại gì đến con trai ta?
Bích Vân cung chủ liếc qua Tiêu Phong, chậm rãi đáp:
- Ta có thể bảo đảm, nhờ Tiêu tướng quân đây làm chứng, chắc được?
Tiêu Phong gật gật đầu, không nói gì thêm.
Bích Vân cung chủ quay sang Lâm Yên Bích, vẫy tay bảo cô:
- Bích nhi, con ra đi, bắt đầu giao đấu cho rồi!
Bỗng dưng Lâm Yên Bích ngẩn ngơ, cô đứng yên tại chỗ, dường đã chẳng nghe thấy câu nói đó của Bích Vân cung chủ.
Bích Vân cung chủ mất kiên nhẫn, bà hét to:
- Bích nhi! Sao con bỗng dưng phát ngớ ngẩn vậy? Ta đã chờ đợi suốt mười sáu năm rồi, đừng bắt ta phải chờ lâu hơn, con ra nhanh lên!
Lâm Yên Bích ngẩng phắt đầu, nói:
- Dạ ... Sư phụ.
Cô nhẹ nhàng bước ra, đến đứng trước mặt Giang phu nhân.
Hai người đứng đấy, người nọ nhìn người kia, một lúc thật lâu, họ toàn thân bất dộng.
Bích Vân cung chủ giận quá, bà gắt to:
- Bích nhi! Con bị trúng phong tà rồi sao? Sao còn chưa động thủ!
Lâm Yên Bích nghiến răng, cô rút kiếm khỏi vỏ, nhìn vào Giang phu nhân, nhỏ giọng nói:
- Tiền ... tiền bối, vãn bối đành đắc tội.
Tiếng vưà dứt, trường kiếm quét thẳng một vạch vào trước ngực Giang phu nhân, kiếm chiêu lăng lệ, tuy có phần kém hẳn lần giao đấu vừa qua. Giang phu nhân hươi kiếm chặn ngang, hai người thân pháp nhẹ nhàng, kiếm chiêu hoa mỹ, mường tượng hai trường kiếm đang múa nhảy cùng nhau, xem rất bắt mắt. Nhưng dưới con mắt cao thủ của Tiêu Phong cùng Bích Vân cung chủ, cuả tứ đại hộ pháp ... những chiêu thức trao đổi đó đều hết sức lợi hại, hai đấu thủ đã tận dụng sở học một đời, chiêu nào thức nấy đều nhắm vào nơi yếu hiểm của đối phương, rõ ràng một trận giao đấu sinh tử.
Đứng quan chiến, khoé môi Bích Vân cung chủ hé nở một nụ cười, nhưng là một nụ cười âm độc, cho thấy bà đang hết sức đắc ý, đang sướng khoái đến tột cùng. Ánh mắt Tiêu Phong không thanh không sắc lướt qua khuôn mặt bà ta, bà cũng không thèm để ý đến, dường như nội tâm bà đang cực kỳ sảng khoái, làm bà quên tất cả ngoại cảnh.
Tuy hơn mười mấy năm không đụng đến kiếm, Giang phu nhân nhờ ba tháng qua miệt mài thao luyện tất cả mọi ngõ ngách, võ công thưở xưa của bà dường như đã chẳng bị mai một lắm, từng chiêu, từng thức lần lượt hiện trở về trong đầu, tối nay, bà sử chúng thuần thục như nước chảy mây trôi, không có chỗ nào sơ suất.
Từ lúc Lâm Yên Bích trở về gặp bà ở Tín Dương, Bích Vân cung chủ đã ra công huấn luyện cô cực kỳ nghiêm nhặt, bắt cô ngày ngày tập kiếm trận cùng ba vị hộ pháp, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, kiếm pháp cô đã có những bước tiến triển lớn.
Thế nhưng, võ công cùng nội lực Giang phu nhân đều hơn hẳn Lâm Yên Bích, đấu tàn một tuần nhang, Giang phu nhân đã hoàn toàn chiếm thượng phong, Lâm Yên Bích chỉ có nước gặp chiêu sách chiêu. Đứng ngoài, cả bốn vị hộ pháp đều hết sức lo lắng, trong đó, một vị nhỏ giọng thưa cùng Bích Vân cung chủ:
- Cung chủ, cô nương xem chừng không còn chi trì được bao lâu nữa, sao bằng mình giúp cô một tay?
Bích Vân cung chủ lườm vị đó, mắt lộ hung quang, gằn giọng:
- Sinh tử hữu mệnh! Bổn cung đã có giao hẹn trước rồi, đâu có tự mình đi nuốt lời được!
- Dạ ... Cung chủ, thuộc hạ tội thật đáng chết!
Vị hộ pháp đó vội ngậm miệng, lui xuống, bọn họ đều biết cái lạnh nhạt của Bích Vân cung chủ chứa chất đầy uy nghiêm, thế nhưng họ đều không tính trước rằng bà lại tự tay đẩy đồ đệ độc nhất của mình ra hứng chịu cái chết. Nghe bà phán bảo vậy, họ dù hết sức lo âu, nhưng đều chẳng làm gì khác được. Quy luật trọng đại nhất của Bích Vân cung bó buộc tất cả môn nhân phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh cung chủ, cả bốn vị hộ pháp nhỏ lớn sống trong cung, họ đều chịu ảnh hưởng nặng nề của cung quy, suôt cuộc đời, tuyệt chẳng dám làm trái lời cung chủ.
Tập 17: Chân tướng đại bạch
Hồi 118: Sinh tử quyết chiến (II)
Khi Bích Vân cung chủ thấy Lâm Yên Bích đang lạc hạ phong, thần sắc trên mặt bà mỗi lúc một khẩn trương hơn lên, dường như bà không sao kiềm chế cho được niềm hưng phấn, ánh mắt bà dán chặt vào thanh kiếm của Giang phu nhân đang bay lượn trong không trung. Bỗng Giang phu nhân vụt mạnh trường kiếm, đánh thanh trường kiếm của Lâm Yên Bích bay tuốt lên cao, rồi chẳng chờ Lâm Yên Bích kịp định thần, bà tống ra một chưởng, chỉ nghe "hự" một tiếng, thân mình Lâm Yên Bích đã bắn tung ra ngoài, trên góc môi cô ứa ra một dòng máu nhỏ. Lập tức, có một thân ảnh bay vù vào, dang hai tay đón đỡ cô trước khi cô chạm đất, đích thị Tiêu Phong.
Ôm chặt Lâm Yên Bích, Tiêu Phong thấy sắc mặt cô không còn chút máu, ông liền miệng hô hoán:
- Yên Bích , Yên Bích !
Toàn thân Giang phu nhân rúng động, bà lạc giọng hỏi:
- Gì thế? Cô ấy tên là gì vậy?
Tiêu Phong không rảnh để trả lời bà, ông áp tay vào sau lưng Yên Bích, rót chân khí sang nội thể cô để giúp Lâm Yên Bích vận khí liệu thương. Lâm Yên Bích hơi thở thoi thóp, cô khẽ rên:
- Tiêu ... Tiêu đại ca, không ăn thua gì đâu, muội ... muội không xong rồi, muội đã trúng phải chưởng "Tiêu Dao thôi tâm chưởng"!
Hai mắt Tiêu Phong nhỏ lệ, ông run giọng bảo:
- Không ... Muội rán chi trì, ta sẽ đưa muội đi tìm sư phụ Lãng đệ, bà ấy đã chữa dứt độc cho ta, bà thể nào cũng chữa khỏi chưởng thương của muội.
Hàng chân mày Lâm Yên Bích nhăn tít lại, cô dường đang cảm giác toàn thân đau đớn tột độ, vừa ho sù sụ, cô vừa nói đứt quãng:
- Muội không chờ lâu được vậy, mà bà ấy cũng không cứu nổi muội đâu!
Đang đứng ngơ ngác, bỗng Bích Vân cung chủ hộc tốc chạy đến bên cạnh Lâm Yên Bích, bà thò tay bắt mạch cô, rồi rứt mạnh tay ra, bà cất cao giọng, cười ầm ĩ. Tiếng cười nghe như muốn rung chuyển mặt đất, có phần từa tựa tiếng gầm hú của dã thú vốn bị giam hãm quá lâu, nay được thoát thân, đã gào thét như điên như cuồng cho thoả cơn đắc chí.
Giang phu nhân cũng đang đứng nhìn, khi nghe tiếng cười ấy, bà quát hỏi:
- Cười cái gì? Đệ tử ngươi đang hấp hối, ngươi thấy vui sướng lắm sao?
Bích Vân cung chủ ngưng cười, bà nghiêng đầu ngó Giang phu nhân, cười gằn, hỏi:
- Ngươi biết nó là ai đấy không?
Giang phu nhân lạnh lùng đáp:
- Cô ta là đệ tử của ngươi, ta biết vậy là đủ, không có hứng thú tìm hiểu gì thêm!
- Ngươi nên có hứng mà tìm hiểu, chuyện này ngươi nhất định phải biết cho rõ! - nở một nụ cười đanh ác, bà nói tiếp - Tại vì nó tên Lâm Yên Bích,
Bình lâm mạc mạc như yên chức,
Hàn san nhất đái thương tâm bích
Hồi đó, Đàn lang chả phải đã muốn dựa theo ý tứ hai câu thơ ấy đặt tên cho con gái sao?
Thanh kiếm trong tay Giang phu nhân bỗng tuột rớt xuống đất nghe đánh "xoảng" một tiếng, bà vụt phát run rẩy mình mẩy,
- Ngươi ...Ngươi nói gì vậy? Tên cô ấy là "Lâm Yên Bích"? Cô là ... là ...
- Chẳng sai! Nó chính là đứa con gái ngươi đã sanh ra! - Ngẩng cao đầu, Bích Vân cung chủ cười sằng sặc - Mười sáu năm nay, ta đã chờ đợi giây phút này ... Ha ha ... Ông trời có mắt, cuối cùng đã cho ta bữa nay trả dứt món hận thù này, cho ngươi lãnh một sỉ nhục cao ngút tận tầng mây!
- Chẳng phải vậy! Ngươi đừng có gạt ta! - Giang phu nhân lắc mạnh đầu, la lớn - Đại sư tỉ đã bảo ta là mười sáu năm trước, ngươi đã hạ sát con gái ta rồi! Nó đâu có còn sống sót mười sáu năm cho tới bữa nay!
- Đó là đại sư tỉ nói gạt ngươi đấy! - Bích Vân cung chủ thu nét cười trên mặt lại, giọng căm tức - Ngày đó, Đàn lang khăng khăng chẳng chịu theo ta về Bích Vân cung, cái miệng cứ ra rả đòi ra sức báo thù cho Liễu Thừa Chí, mắt đỏ ngầu lên, chàng nhào vào quyết sống chết với ta. Ta đâu có muốn giết chàng, nhưng khi ta hiểu suốt cuộc đời này, chàng là sẽ không thuộc về ta nữa, thứ gì ta muốn mà không có được, ta là nhất định chẳng cho bất cứ ai khác sở hữu nó! Ha ha ... - Giọng cười trở thành điên dại, - Ta một kiếm đâm xuyên qua mình chàng, từ trước ngực ra tới sau lưng!
- Ngươi ... Ngươi tàn ác quá ...- Bà Giang phu nhân nghiến răng nghiến lợi, hai hàng nước mắt tuôn chảy ròng ròng.
- Tàn ác? Ngươi có biết ta đã khốn khổ biết bao nhiêu vì chàng không? Đã đau lòng tới đâu không? Ngươi cùng chàng ra đi rồi, ta đau đớn, đêm không ngủ, trong tim như đang bj một con rắn độc nó cắn nó rứt, ta lấy kim châm tự đâm vào tay, lấy dao sắc cưá vào mình, mà cũng không sao trấn áp nổi nỗi đau đớn trong tim. - Mặt bà co rút lại, - Ta mà không giết chàng đi, là ta biết thế nào ta cũng sẽ bị cái khổ đau đó nó bám víu theo ta suốt cuộc đời, chỉ khi giết được chàng rồi, con tim ta mới khuây khoả được phần nào!
- Ngươi ... Ngươi chẳng còn phải là người nữa rồi!
Giang phu nhân tức tửi, nghẹn ngào.
- Ta chẳng phải là người? - Bích Vân cung chủ cười hằn học - Ta mà không là người, con gái ngươi đã sớm bỏ mạng từ mười sáu năm trước rồi! Lúc hấp hối, Giang Đàn nài nỉ ta tha mạng cho con gái chàng, lúc ấy ta bị mủi lòng, đã nhận lời. Rồi khi đại sư tỉ trở lại, muốn đem đứa nhỏ về cho ngươi, ta đã bảo sư tỉ, nếu sư tỉ muốn đem nó đi, ta là giết nó tức thì, để tương lai bớt đi một cừu nhân! Đại sư tỉ chỉ còn cách gật đầu, sư tỉ chỉ yêu cầu ta bảo đảm không làm phương hại đến nó! Thực ra, lúc đó ta cũng không có ý định làm gì có hại đến con bé, ta bèn thừa thế, buộc sư tỉ hứa cùng ta là đi báo tin cho ngươi hay con bé đã chết, cho ngươi đau khổ cùng cực, phải một lúc vừa để tang chồng xong lại phải khóc cái chết của con gái!
Bỗng từ xa vẳng đến một tiếng thở dài
- Ôi ... Nhị sư muội, lòng dạ ngươi thật đen tối quá!
Cùng với câu nói, hai thân ảnh vùn vụt phóng tới, chính là Hà Thanh Liên cùng Liễu Như Lãng .
Nước mắt lai láng, Giang phu nhân nhào người vào lòng Hà Thanh Liên, kêu thảm thiết:
- Đại sư tỉ!
Hà Thanh Liên dang tay ôm bà, nước mắt cũng đổ chan hoà, bà nói:
- Tiểu sư muội, đại sư tỉ đối xử không phải với muội, khi ta nghe giang hồ loan truyền tin tức này, ta đã ngày đêm kiêm trình chạy đến đây, đâu nghĩ đã bị chậm mất một bước!
Liễu Như Lãng thấy Tiêu Phong ôm trong tay thân mình Lâm Yên Bích mà mặt mày không một chút huyết sắc, gã không khỏi hoảng hốt, chạy nhanh đến, hớt hải hỏi:
- Đại ca, Lâm muội sao rồi?
Tiêu Phong chỉ lắc đầu, không đáp.
Bích Vân cung chủ đưa tay kéo Liễu Như Lãng đến gần, bà đưa tay vuốt tóc gã, hỏi:
- Con sao lại đến đây? Là sư phụ con đã thả con ra, phải không?
Hai mắt Liễu Như Lãng chằm chằm nhìn vào bà ta, gã la lớn:
- Bà bỏ tay ra! Sao bà lại rình rình đánh thuốc mê tôi, đem tôi giam tuốt nơi nhà sau?
Hà Thanh Liên thở dài, bà quay sang bảo Bích Vân cung chủ:
- Cho tới bây giờ, mà ngươi vẫn khăng khăng che giấu, không chịu nhận nó là đứa con trai ngươi đã rứt ruột đẻ ra? Ngươi cười sư muội đấu đá cùng con gái nó, hai mẹ con chẳng nhận ra nhau, còn ngươi thì chẳng phải cũng đã không chịu cho nó nhìn nhận ngươi?
---- Xem tiếp hồi 119 ----