Đi được vài ngày, đã đến gần Kinh Triệu. Thám báo đưa tin về cho Hốt Tất Liệt hay rằng bọn Thất Liệt Môn cùng Não Hốt vẫn tiếp tục cuộc tàn sát, mấy ngàn nhân mạng đã chết thảm dưới đao đồ tể. Tiêu Phong cùng Hốt Tất Liệt rất tức giận, bèn cho hạ trại nghỉ chân một đêm, bữa sau, huy động toàn quân xuất phát, đến tấn công thành.Đến gần chân thành Kinh Triệu, Hốt Tất Liệt chỉ huy mấy vạn đại quân triển khai trận thế, cho khua trống trận, tiếng vang rền như sấm, cho phất cờ xí rợp trời, trong chốc lát, đã có hàng hàng lớp lớp người vây bọc quanh Kinh Triệu. Hốt Tất Liệt thân hành đến trước trận quan sát, ông ta rành biết toàn thể địa thế quanh thành, thấy khắp bốn mặt đông tây nam bắc của thành là hàng tiền quân uy lực mãnh liệt, có được sự hỗ trợ của các cung nỗ Sàng tử cung với tầm bắn rất xa. Thấy quân thủ thành bên trên lộ vẻ hốt hoảng, Hốt Tất Liệt nói với Tiêu Phong:- Ông hãy xem hình dạng luống cuống của bọn quân thủ thành kia, rõ ràng bọn chúng bị bất ngờ vì mình đến nhanh quá, chưa kịp chuẩn bị chu đáo, bữa nay, mình công thành, chỉ gióng lên một hồi trống trận là đoạt lại được Kinh Triệu thôi.Rồi ông ta vung cao tay mặt, lớn tiếng ra lệnh:- Hãy truyền lệnh cho các cung thủ Sàng tử cung chuẩn bị, yểm trợ công thành! Chúng tướng lãnh lệnh, lập tức cho nổi hiệu tù và, cho gióng trống, hàng tiền quân khắp nơi dựng thang mây, ồ ạt như triều dâng, đồng loạt tấn công. Quân trên đầu thành bắn tên xuống như mưa, một số quân sĩ đi tiên phuông đã trúng tên ngã quỵ, chợt nghe vun vút tiếng tên bay, các cung thủ Sàng tử cung huy động lẫy nỏ, hàng ngàn mũi tên phóng nhanh, mạnh lên bên trên, cho nghe đám quân thủ thành kêu la liền miệng, cùng gục ngã hàng loạt. Đây là lần đầu Tiêu Phong, Dương Qua và Liễu Như Lãng chứng kiến uy lực loại cung nỗ Sàng tử cung đặc biệt này, thấy tầm bắn vừa xa, vừa mang lực đạo cực mạnh, họ đều cảm thấy thật bất ngờ trước mức tấn công sát thương của chúng.Khi hàng phòng thủ trên đầu tường thành lần lượt gục ngã dưới làn tên Sàng Tử cung, quân công thành sắp leo thang lên đến nơi, bỗng nghe có tiếng hô hoán "sát" cộng nhiều tiếng rên la thảm khốc, số quân có vũ trang đang phòng thủ đột nhiên rút ra sau, đẩy tới đàng trước một đám người ăn mặc lam lũ, trông sơ qua theo y phục, thì thấy phần lớn là người Hán, tiếng khóc lóc van lơn của họ bị che lấp trong tiếng trống, tiếng tên bay vùn vụt, riêng mình nhĩ lực của Tiêu Phong cùng Dương Qua là nghe ra được. Bọn quân thủ thành đang dùng họ làm lá mộc chắn để bắn tên đáp trả. Thấy Hốt Tất Liệt kế bên vẫn làm ngơ, các Sàng Tử cung tiếp tục bắn lên hàng ngàn mũi tên, đã có vô số thường dân nơi hàng trước ngã gục. Tiêu Phong rùng mình, ông giơ cao hữu thủ, thét to:- Các tướng sĩ nghe đây, truyền ngừng bắn lập tức.Tiếng thét đó được ông vận nội lực vào, nó truyền vang lên, tựa tiếng sấm sét, ai nấy đều bị đinh tai, thảy đều nghe rõ mồn một giữa các âm thanh náo loạn của chiến trận. Quân thủ thành bên trên do bị nhức óc mà dừng tay, quân tấn công dưới thành nghe rất rõ khẩu lệnh của Đông Liêu đại tướng quân, dù chẳng hiểu vì sao phải ngừng tấn công, nhưng không một ai dám trái lệnh, bèn ngừng bắn tức thì. Rồi nghe tiếng thét khẩu lệnh kế tiếp của Tiêu Phong: - Các huynh đệ đang công thành, hãy lùi ngay về sau!Phút chốc, tiếng phèn la khua lên báo lệnh lui quân, các quân sĩ tiên phuông tấn công đều mau chóng lui hết về sau. Lũ quân binh kiệt quệ phòng thủ trên đầu tường thành, toàn là quân Mông Cổ, không muốn tiếp tục cảnh huynh đệ tương tàn, cũng thôi, không bắn tên nữa. Trên lầu thành, tên Não Hốt đang chỉ huy ở đấy bèn hết sức giận dữ, gã giậm chân, miệng thét to:- Bắn tên!---- Xem tiếp hồi 129 ----