Tiêu Phong cùng Dương Qua và A Tử thẳng hướng về phía Bắc, đường núi tuyết phủ lấp, không dấu chân người, rõ ra chốn hoang vu không người lui tới.
A Tử hỏi Tiêu Phong:
- Tỷ phu, nếu bà già đó cố chấp, bọn mình đối phó cách nào?
Tiêu Phong đưa mắt nhìn Dương Qua, hỏi gã:
- Ta vốn thô biền, bảo ta đi cướp đoạt đồ của người thì dễ, chớ bắt đi năn nỉ người ta thu nhận đồ của mình, thiệt làm ta nhức đầu ghê gớm, Dương huynh, huynh có cách gì không?
Dương Qua lắc đầu, đáp:
- Lúc này, đệ không một biện pháp gì trong đầu!
Tiêu Phong nói:
- Ông lão Tái Đỗ Khang này lại chẳng chịu nói đã làm gì đến nỗi bị bà vợ óan hận sâu đậm, đã hại bà ra sao để bà ta ghét giận đến tận xương tủy!
Dương Qua ngần ngừ:
- Ông không nói, đệ nhất định là yêu đương sinh hận, tình ái của người đời quả thật một cái gì kỳ quái, nó có thể khiến người ta si mê đến chết, lại có thể gây thù hận đến mắm môi mắm lợi những muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù!. Xem ra lão trước đây chắc đã làm một chuyện cực tệ hại với bà vợ, kết cục bị bà ta thù ghét ghê gớm như thế!
Tiêu Phong than:
- Trên đời này, hãy thật tâm yêu người, đủ để người ta yêu lại mình rồi, tại sao người đời không hiểu cái đạo lý đó? Tại sao gây khổ đau cho người mình từng yêu đương tha thiết vậy? Lúc còn trong tay thì không biết trân quý, đến lúc mất đi mới sinh lòng hối hận, thì đã quá trễ mất rồi!
Tiêu Phong chợt nghĩ đến A Châu, đến điều ông đã tự dằn vặt hàng trăm hàng ngàn lần: "Giá ta có phép mầu quay ngược thời gian, ta sẽ chẳng chăm chăm toan tính trả mối thù giết hại phụ mẫu, mà sẽ cùng A Châu ra nơi quan tái chăn dê! Giờ đây, tất cả đi vào quá khứ, không sao đảo ngược được nữa!".
Bình thường, ba dặm đường núi đối với ba người chỉ đi phút chốc là tới, nhưng trong đầu họ chửa nghĩ được kế sách tốt đẹp, cước bộ ba người đều hết sức chậm. Tiêu Phong và Dương Qua từng trải trăm trận trên giang hồ, từng đối mặt thiên quân vạn mã mà không chút sờn lòng, lúc bấy giờ cả hai đều nhăn mặt nhíu mày, ngẫm nghĩ: "Bà Lục La sát này thà hàng ngày chịu đau khổ bị ngàn vạn mũi kim châm vào người, nhất quyết không tha thứ cho Tái Đỗ Khang, đủ hiểu lòng thù hận mãnh liệt của bà ta với Tái Đỗ Khang ghê gớm đến chừng nào! Bây giờ, mình tông tốc đem rượu của lão đến mời bà uống, là chuyện bất khả thi, mà lại chẳng thể dùng võ lực bắt bà dùng thuốc, chỉ còn cách lừa gạt ... Vậy lừa gạt cách nào đây?". Cả hai xưa nay hành sự quang minh lỗi lạc, bắt họ suy nghĩ tìm cách lừa gạt người, đúng là chuyện khó, họ có moi bụng, họ có móc ruột ra, cũng chẳng nghĩ cách nào được!.
Bỗng A Tử cười khúc khích, nói:
- Muội rốt cục cũng nghĩ ra cách!
- Cách gì vậy? - Tiêu Phong và Dương Qua quay đầu nhìn cô, đồng thanh hỏi.
A Tử nói: "Bà lão họ Lục đó oán hận ông lão họ Nghiêm chí cốt, bọn mình đường đường chính chính đến mời bà ta uống là không xong, tốt nhất mình tìm cách lừa gạt bà ấy uống!
Tiêu Phong nói:
- Đó là kế sách duy nhất hiện thời, muốn cho thật tốt, ta nghĩ, ngoài trị dứt bệnh cho bà, mình nên làm cách nào hòa giải ân óan hai người, tuổi tác họ đều đã về chiều, chẳng nên để họ tiếp tục sống những ngày cuối đời trong hận thù hay trong hối hận nữa!.
Dương Qua gật gù, nói:
- Tiêu huynh bàn rất phải, bọn mình sẽ ma mãnh thế nào để lừa bà ta uống? Bốn mươi sáu năm trước, bà từng biết phải dùng rượu thuốc để chữa bệnh, giờ đây, ngay cả ta không nói ra, bà ấy nhìn thấy rượu thuốc nhất định lập tức quy về vụ Tái Đỗ Khang quá khứ đã từng nhờ người đưa rượu đến!
Nói xong, gã nhìn A Tử cười, giục:
- A Tử muội tử, cách của muội ra sao, mau nói ra đi!
A Tử đáp:
- Muội nghĩ huynh và tỷ phu của muội phải đóng kịch, dụ cho Lục thái bà xuất hiện, tìm cách nào bà ấy chịu thu nạp muội, sau đó mỗi ngày muội mỗi pha một ít rượu thuốc vào đồ ăn thức uống của bà. Như vậy, bà dùng thuốc mà không hay biết gì hết, dù không chữa dứt bệnh, ít ra muội cũng có thể tìm hiểu đầu mối ân oán giữa hai người, rồi mình tìm cách hòa giải.
Tiêu Phong nhíu mày, nói:
- Cách đó xem ra không tồi, nhưng một thân một mình muội mạo hiểm gánh trọn tất cả, ta không yên tâm!
A Tử nghe vậy, hoan hỉ cười rằng:
- Tỷ phu đừng quá lo lắng, một khi bà chịu thu nạp muội, bà sẽ không làm gì có hại cho muội! Nếu tỷ phu không yên tâm, lúc đầu huynh cứ giấu mình ở gần, canh chừng muội, miễn huynh đừng để Lục lão thái bà phát hiện là được rồi.
Tiêu Phong gật đầu:
- Được rồi, cứ thế mà làm!
Qua khỏi một khúc quanh, trước mặt ba người là một sơn cốc nhỏ, trong bóng tối nhập nhoạng buổi chiều hôm, thấy trước cửa cốc có tảng đá khắc ba chữ to: "Di hận cốc", nét chữ nông chòen và khó đọc, chắc hẳn Ngọc diện La sát trong lúc giận dữ đã dùng kiếm vạch nên.
Dương Qua dừng bước, nói:
- Trước mặt là Di hận cốc rồi, A Tử muội tử, muội hãy trổ tài đóng kịch sao cho Lục La sát thu nhận muội đi!
A Tử cười cười, đáp:
- Lục lão thái bà oán ghét thậm tệ nam nhân bạc bẽo trong thiên hạ, thể nào bà cũng sẽ rất đồng tình với mấy nữ tử bị nam nhân phụ bạc xua đuổi, vậy trước mặt bà ấy, bọn mình phải diễn vở tuồng Trần thế Mỹ đang bị chồng đuổi đánh nhé?
Dương Qua vỗ tay reo:
- Hay lắm! Đúng chỉ có nữ nhân mới hiểu được bụng dạ của nữ nhân thôi!
Tiêu phong cũng cười, nói:
- A Tử, muội càng lúc càng quá quắt, chỉ có muội mới có được ý tưởng đó! Mà ta chẳng thể diễn vở tuồng Trần thế Mỹ gì gì đó được, vậy đành nhường cho Dương huynh đệ nhé?
Dương Qua vốn ưa cuồng lộng, nhưng từ khi ước hẹn mười sáu năm cùng Tiểu Long nữ, chờ đợi đã làm tính tình gã đằm đi không ít, nhưng cuối cùng, tính bẩm sinh con người khó thay đổi hòan tòan, gã bèn cười rộ, nói rằng:
- Dương Qua không phải không đóng tuồng được, nếu cần làm trò tiếu hài, ta cũng khả dĩ vào vai, A Tử muội tử, diễn xuất ra sao, hòan tòan do muội chủ trì là được!
A Tử bảo:
- Huynh thủ vai một nam tử phong lưu bạc tình, muội đóng vai thê tử, huynh bị tình nhân xúi giục đi giết vợ, do qúa si mê người tình, sẽ chăm chăm tìm cách giết vợ, rượt đuổi muội, cuối cùng, muội phải chạy vào Di hận cốc, huỳnh rượt tới, mình làm huyên náo, giả trò đánh nhau, muội đánh không lại, khóc lóc ầm ĩ, thể nào cũng kéo được Lục lão thái bà ra cho mà xem!
Dương Qua cười, tiếp lời:
- Rồi bà lão động thủ cùng ta, ta vờ địch không lại, bỏ chạỵ, nhưng sẽ hù dọa nếu muội đi ra ngoài cốc, sẽ bị ta truy rượt thanh tóan, như vậy, bà chẳng còn cách nào khác hơn là thu nhận muội!
A Tử vỗ tay reo:
- Đúng rồi! Cứ thế mà làm! Lục thái lão bà sẽ bị gạt mà không hay! Gấp lắm rồi, mình tiến hành đi thôi!
- Khoan đã! - Tiêu Phong chợt nói - Tái Đỗ Khang bảo bên trong cốc có một ao bùn, Dương huynh đệ tất không gặp khó khăn gì, chỉ mình A Tử có hơi kẹt, mà Dương huynh đệ lại chẳng thể chạy trước mở đường cho muội được, để ta đi trước dò đường, đặt tiêu ký cho muội noi theo đó mà vượt ao".
Nói xong, ông phi thân biến mất dạng vào trong cốc.
Lúc đó, trời đã tối mịt, trăng treo lững lờ bên trời, khi khuất vào mây, khi ló ra ngoài, tỏa ánh sáng lạnh lẽo. Tiêu Phong tung mình lên ngọn một đại thụ nơi cửa cốc, dựa theo ánh trăng mờ mờ quan sát, ông thấy ẩn hiện trong bóng các lùm cây, giữa một vùng nhiều tảng đá lởm chởm, có một gian nhà nhỏ, từ bên trong nhà hắt ra ánh đèn đơn độc, đàng trước là một ao bùn khá to, trong ánh trăng lờ mờ nhìn không rõ, nước trên mặt ao phản chiếu nhàn nhạt, vô ý đi lạc vào đấy, kết cục khó nói trước được. Tiêu Phong cao thủ hàng đầu, ông thi triển khinh công vượt qua đấy chẳng khó gì, nhưng tầm cỡ A Tử sợ không vượt qua được.
Tiêu Phong ngẫm nghĩ: "Bà Ngọc diện La sát này ít ra cũng sáu, bẩy mươi tuổi, khi bà muốn ra cốc, tất chẳng lội qua cái ao bùn khó khăn đó, bên trong ắt có huyền cơ, bên dưới mặt ao bùn thể nào cũng có chỗ để đặt chân đi qua đi lại".
Nghĩ vậy, ông nhảy xuống, quan sát kỹ địa hình, rồi chuyển mình nhắm ao bùn chạy tới, thấy chỗ hẹp nhất của ao cũng không cho phép người có khinh công cao cường chỉ duy nhất một bước nhảy vượt qua được, bà Lục La sát muốn đi qua đi lại, ắt phải có đường đi. Người ngòai khác không biết đường, nếu liều lĩnh nhảy qua, khi hết trớn nhảy, sẽ rơi xuống, chìm vào đáy ao.
Tiêu Phong nhón gót bước vào, ông lập tức thấy dưới chân tụt xuống, bèn cấp tốc đề khí, bước chệch sang bên một chút, sau khi thử liền ba bận như vậy, cuối cùng ông đáp chân vào một chỗ cứng, dường như có đầu cọc ngầm bên dưới. Tiêu Phong dựa vào chỗ đó, đề khí dò dẫm chung quanh, chẳng mấy chốc, ông đã tìm ra được năm đầu cọc như vậy, thảy đều mang dấu tiêu ký hoa trắng.
- Giỏi!- Dương Qua trụ nơi cốc khẩu, gã bất giác buột miệng khen thân pháp Tiêu Phong trong ao bùn.
Tiêu Phong lẳng lặng quay về, đến trước A Tử, ông nói:
- Ta đã tìm được lối đi, muội cứ nhắm chỗ có tiêu ký hình hoa trắng mà đặt chân, ở dưới đó có đầu cọc ngầm.
A Tử nói:
- Chẳng nên chậm trễ, chờ thêm chút nữa là bà lão đi ngủ mất! Dương đại ca, bọn mình vào thôi!.
Dương Qua cười cười, bảo:
- Được! muội chạy trước, ta đuổi theo sau, nếu bà ấy không ra, mình cứ ầm ĩ hò hét, đến khi nào bà ta xuất hiện mới thôi!
- Tốt lắm! - A Tử nhỏ giọng đáp, cô cười khẽ - Đã lâu không chơi trò cút bắt. Tỷ phu, muội đi đây, nếu cần gọi muội, huynh dùng ám hiệu thế nào?.
Tiêu Phong ngần ngừ đáp:
- Chờ khi bà Lục La sát dẫn muội vào nhà, ta sẽ đem giấu hũ rượu dưới gốc đại thụ đàng sau nhà, ở đó có ba đóa hoa trắng làm tiêu ký. Mỗi ngày, muội ra chỗ đó một lần để lấy rượu đem trộn vào đồ ăn, thức uống. Nếu bà ấy sinh nghi, muội phải lập tức bỏ chạy, hiểu chưa?
A Tử gật đầu. Tiêu Phong lại nói:
- Để muội đừng quá lo sợ, mỗi ngày ta đều đến chỗ sau nhà đó, nếu có chuyện gì nguy hiểm, ta sẽ tức thì xuất hiện. Ta chỉ sợ mỗi một chuyện, bà ta giở trò lúc ta vắng mặt nơi đó!
Dương Qua nói tiếp:
- Như vầy nè, trước khi A Tử có được lòng tin của bà, ta và Tiêu huynh sẽ thay phiên theo dõi động tĩnh, bảo đảm A Tử muội tuyệt đối an tòan!
Tiêu Phong gật đầu đồng ý:
- Tốt lắm! Cứ vậy mà làm.
Rồi quay sang A Tử, ông giặn:
- Khi cần gặp muội, ta sẽ giả tiếng chim hót ba tiếng, chỗ hẹn là khu rừng cây sau nhà.
--- Xem tiếp hồi 37 ----