Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 146: Đoán thử xem

Rầm! Rầm! Rầm!

Loảng xoảng.

Trong ánh đèn soi về phía trước, chỉ thấy một bàn chân khổng lồ bước ra, giẫm một cái thật mạnh, rung động trời đất. Sau đó, là một thân hình to lớn. Sợi xích sắt khổng lồ kéo theo sau.

- Cái gì thế này?

Cường kinh hãi hỏi. Thứ này, to như một con voi vậy. Nhưng lại mang hình thù con người. Cái đầu to lớn, trọc lốc, hai mắt trắng bệch, vẻ mặt ngô nghê. Thứ đó lại giậm chân, rống lên một tiếng, tiếng rống mang theo hơi hôi thối, quét qua tất cả đám người.

Vũ Hải Hùng che mũi, lùi về phía sau hai bước. Đám người sói, càng nhảy lùi về sau tới hơn 10 bước. Mũi bọn chúng rất nhạy cảm.

Đối với người sói, bị mùi mạnh sộc vào mũi, không khác gì loài người bị ánh sáng mạnh dội vào mắt.

Văn cũng bịt mũi. Thật sự khó ngửi. Nó quay sang nói với Vũ Hải Hùng.

- Ải ìm ường ạy oát. (Phải tìm đường chạy thoát)

- Ất iên, ó ế à ũng ỏi. (Tất nhiên, có thế mà cũng hỏi)

Vũ Hải Hùng kêu gọi đoàn kết chiến đấu, nhưng bản thân hắn, không hề có ý muốn chiến đấu. Làm sao để thoát thân, mới là mục đích chính. Khi quá say đà chiến đấu, người ta thường quên mất mục đích của mình. Nhưng hắn thì không, Vương Thành Văn cũng không.

Không biết mục đích của đám người thú là gì, có lẽ là nổi loạn chăng? Muốn giết chóc để thoả mãn niềm căm phẫn? Hay tuân theo lệnh của ai đó? Chỉ biết rằng kẻ địch này, bọn chúng muốn đánh, còn bọn ta thì không. Bởi vậy, Vũ Hải Hùng giơ ám hiệu cho những thuộc hạ của mình, ra hiệu tìm cơ hội lẩn trốn. Văn cũng kéo thằng Cường lại nói nhỏ. Thằng mập còn đang định hùng hổ xông lên kìa.

Đang suy tính như vậy, tên khổng lồ kia lại cất lên một tiếng rống. Lần này, khi hắn cất tiếng rống, một hơi nóng kinh khủng phả ra.

“Núp!”

Đám người thú còn chưa hiểu ra tình hình, Vũ Hải Hùng đã giơ tay ra ám hiệu. Bản thân hắn cũng nhảy thật nhanh vào một ngóc ngách. Theo sát hắn, là đám thuộc hạ.

Uỳnh!!

Một luồng lửa khủng khiếp từ trong miệng tên khổng lồ phun ra, như nuốt chửng đám người thú. Tiếng gào rú, la hét quằn quại, kinh hãi vang lên khắp cống ngầm.

Trong ngóc ngách, cả đám lẩn trốn, chỉ thấy hơi nóng phả vào da thịt đổ rịn mồ hôi.

“Một tên khổng lồ biết phun lửa sao?”

Vũ Hải Hùng kinh hãi, tim đập thình thịch.

“Thằng Văn và thằng Cường đâu rồi?”

“Có lẽ bị thiêu chết rồi ạ”

“Cũng được, coi như xong một mục đích”

Vừa rồi trong cơn nguy cấp, Vũ Hải Hùng vẫn không quên bịt miệng mình lại mà giơ tay ra ám hiệu. Như vậy, chỉ có đám thuộc hạ của mình hiểu mà thôi, hai thằng nhóc kia sẽ không hay biết.

Đồng cam cộng khổ nãy giờ, nhưng Hải Hùng chưa từng quên rằng, mình tới đây là để khử hai thằng nhóc. Hắn chưa bao giờ quên mục đích chính.

Hắn cười khành khạch.

“Tìm đường chuồn thôi”.
- Không sao chứ?

Văn hỏi. Thằng Cường lắc đầu. May mà Văn kịp nhắc nhở, nó mới kịp chạy theo, trốn vào một cái ngách. Hơi nóng phả ra vô cùng kinh người. Tiếng la hét, gào rú càng làm nó ghê sợ.

Nhưng Vương Thành Văn, có vẻ không bị mấy thứ đó ảnh hưởng. Thằng nhóc còn không đổ chút mồ hôi nào.

- Đại ca không thấy nóng sao?

- Có, nóng chứ! Từ lúc xuống dưới này đã thấy nóng rồi.

- Không phải, ý em hỏi, ngọn lửa kia, rất nóng đó.

- Vậy sao? Tao chẳng thấy gì cả.

Vừa trả lời, nó vừa ló đầu nhìn ra ngoài. Thật thảm. Rất nhiều người đang bốc cháy, vừa kêu khóc, vừa giãy giụa. Lần đầu tiên, Vương Thành Văn nhìn thấy nhiều người giãy giụa hấp hối như vậy.

Sự kinh khủng trước mắt không khiến nó thấy ghê sợ, mà khiến nó ý thức được độ nghiêm trọng. Hai đứa, rất có thể sẽ phải chịu cảnh như vậy.
Tên khổng lồ hít một hơi. Lửa cũng đã tan. Vẫn còn rất nhiều người thú còn sống sót, mắt kinh hoàng nhìn về hắn.

Tên khổng lồ ấy, lại muốn rống thêm một tiếng!

Lần này, không có hơi nóng, mà tiếng tách tách vang lên. Những tia lửa điện nhảy nhót.

Graooooooooooo!!!!!!!

Tiếng rống này, mang theo một tia sét khủng khiếp, ầm ỹ, sáng rực cả đường cống ngầm tối tăm.
- Phía trước, là một cánh cửa.

Vương Tuyết Trinh dùng cảm giác của mình, thông báo cho Vương Vũ Hoành. Bà có thể cảm nhận được những thứ đặt trên nền đất trong phạm vi 500m.

- Vậy thì, tới mở nó ra.

Vương Vũ Hoành ung dung đáp. Hắn và Vương Tuyết Trinh tại đây, liệu còn có gì để mà e ngại.

Cánh cổng rất lớn. Khắc những đồ hình. Nhưng trong bóng tối, đồ hình này cũng không rõ ràng.

Vương Vũ Hoành thử đưa tay mở cổng. Rất nặng. Hắn muốn dùng thêm chút thủ đoạn, chỉ nghe Vương Tuyết Trinh xì một tiếng.

- Đàn ông con trai, sao mà yếu xìu.

Bà đẩy hắn ra một bên, giẫm một chân xuống đất. Siêu Cường Lực 89 lần tích súc, truyền qua địa mạch dưới lòng đất.

Rắc! Kéttttttttttt!!!!!!

Cánh cổng, bị tách ra làm hai, từ từ bị đẩy về phía sau.

Ánh sáng, từ trong đó lọt ra.

Vương Vũ Hoành nhún vai, cười khổ. Tính cách bà cô mình là vậy, ngắn gọn trực tiếp, không thích lề mề.

Đằng sau mình còn có Ám Hành Quân Đoàn đó, bà cô này chẳng giữ chút mặt mũi nào cho mình.

- Bước vào thôi. - Vương Tuyết Trinh lúc này như người thủ lĩnh, quay lại ra lệnh.

- Khoan đã!

Vương Vũ Hoành giật mình. Hắn vội vàng lao lên trước. Tay phải tích Âm Khí, tay trái tụ Dương Khí, đã vội đưa lên chống đỡ.

Uỳnh!!!!!!!

Chỉ nghe một tiếng động long trời lở đất. Một tia sáng, bắn thẳng tới chỗ hắn.
- Nơi này, là nơi quỷ quái gì?!

Quang hét lên.

Trong phòng thí nghiệm, có từng hàng ống nghiệm, trong đó, đều là cơ thể người. Thậm chí, còn có những hình hài gần như con người hoàn chỉnh.

- Sao mà ngạc nhiên tới vậy? Chẳng phải tại Đại Nam, cũng có rất nhiều cơ sở như vậy sao?

- Ý ngươi, là thử nghiệm Hoá Hình?

Hắn quay lại, bước về phía đống tài liệu. Hắn cầm một tập lên xem.

- Không phải. Những số liệu này, không phải là Hoá Hình.

Hắn lại nhìn một tập tài liệu khác.

- Tập này, thì là viết về Hoá Hình. Nhưng bộ phận Hoá Hình, không phải là tay chân, không phải thân thể, mà lại là... não bộ!

Rồi hắn lướt mắt nhìn một vòng.

- Chú Thuật. Y Học. Hoá Hình não bộ. Tâm Linh... Các người, đang muốn chế tạo nên... một ảo giác?!

- Nói cũng gần đúng đó, chỉ có điều, không phải bọn ta làm. - Cô gái bí ẩn bĩu môi, nói với vẻ giận dỗi.

- Vậy thì là ai?

- Tắc kè con, ngươi đoán thử xem.

=====

Ngày mai, tác phải về quê ăn giỗ.