Lão Duy bị kẹt trong lòng đất, như cá nằm trên thớt, xung quanh là cặp mắt căm phẫn của đám nhân công. Lão đổ mồ hôi như suối.
- Anh bạn, làm thế nào có thể phát động được nhiều Huyệt tới vậy?
Quang giật mình quay lại. Một người đàn ông tầm 50 tuổi đang đứng cạnh hắn, tươi cười hỏi.
- Ông muốn hỏi điều gì?
- Anh bạn, tôi cũng có chút trình độ về Địa Chất. Theo tôi nhìn thấy, trong bãi đất này, cùng lắm chỉ có 3 Huyệt mà thôi. Anh bạn kiếm đâu ra nhiều Huyệt mà phát động như vậy?
- Chuyện này còn tuỳ xem ông quan niệm thế nào về Huyệt. Không chỉ những nơi dòng chảy bị ứ đọng, khí tích tụ lại, mới thành Huyệt. Đôi khi, chỉ cần một chỗ uốn của dòng chảy, hoặc một đoạn lưu lượng bị hẹp bất ngờ, hoặc dựa theo một thế chảy đặc biệt nào đó, vì dụ như độ uốn của mạch, cũng có thể tạo nên Huyệt. Huyệt, chính là muôn hình vạn trạng.
Trong đám nhân công, không ngờ cũng có một người am hiểu đôi chút về Huyệt. Quang vô cùng vui lòng mà giải thích cho ông ta hiểu. Người đàn ông tươi cười, chìa tay ra bắt lấy tay Quang.
- Anh bạn có vẻ rất giỏi về Địa Chất?
- Tất nhiên rồi. - Quang chưa kịp trả lời, Hồng đã xen vào. - Quản đốc Trương Minh Quang đây, không chỉ đi học bình thường, mà còn bỏ nhiều năm thực địa để nghiên cứu Địa Mạch, vô cùng tài năng.
Lời tán dương này khiến Quang vô cùng thích thú.
- Anh bạn, mỏ Bình Tứ và mỏ Hàm Yên, đều thuộc hệ thống mỏ do tôi quản lý. Anh bạn có muốn về làm cho tôi không? - Người đàn ông nói.
- Ông... ông là quản lý của cả một hệ thống mỏ?
- Đúng vậy, mấy thằng giám đốc ở đây đều là đàn em của tôi.
Quả nhiên, tài năng của mình, làm sao có thể không nổi bật cho được. Quang đắc ý. Địa vị công việc càng cao, hắn càng sớm hoàn thành nhiệm vụ lần này.
- Được thôi.
Hắn vẫy tay gọi Hồng. Hai người theo ông ta rời đi, để mặc tên Duy lại cho đám nhân công xử lý.
Nơi đây được gọi là Tổng công ty. Về mặt pháp lý, nó cũng chỉ là một công ty khai thác mỏ bình thường như bao công ty khác ở Quảng Yên. Nó không hề sở hữu mỏ Bình Tứ hay Hàm Yên. Nhưng ở nơi này, ai cũng biết, hầu hết cả mỏ thổ phỉ đều thuộc quyền kiểm soát của người đàn ông này.
Người ở đây gọi ông ta là Ông Ba.
Công việc không còn nhàn hạ như hồi trước nữa. Quang phải tham gia một đội ngũ đi xác định Địa Mạch và vẽ lại sơ đồ vùng Quảng Yên.
Đội ngũ rất đông, và chia ra nhiều nhóm để làm việc. Quang là nhóm trưởng một nhóm. Những nhóm trưởng còn lại, đều có bằng Thạc sĩ Địa Chất.
Quang dẫn Hồng theo, vì hắn đã chợt giác ngộ ra một điều. Muốn được nổi bật, không thể tự mình đi khoe khoang, mà cần có kẻ hỗ trợ. Hồng chính là kẻ hỗ trợ vô cùng thích hợp.
Dưới khả năng kết nối và truyền bá của Hồng, tên tuổi Trương Minh Quang đã nổi tiếng khắp Tổng công ty.
Hồng rất được việc. Không cần Quang phải nhúng tay vào nữa, vì Hồng đã lo toàn bộ khoản tuyên truyền và kết nối đám nhân công tầng chót với đám người thú phản loạn. Hắn làm vô cùng cẩn thận, và bí mật.
Hồng lập hẳn một hội, gọi là hội Công nhân tự kháng, và muốn tuyển dụng bất cứ ai, hắn đều phải xem tận mặt xem kẻ đó có đáng tin hay không, sau đó mới hé lộ kế hoạch.
Hội Công nhân tự kháng với một vài tôn chỉ nhất định, như đảm bảo quyền lợi cho công nhân, chống đối các hành vi bóc lột, đấu tranh để có được một công đoàn đại diện. Hội chia làm nhiều cấp độ, và khi bên phía Tổng công ty bắt đầu phát giác về một hội kín, họ chỉ bắt được những kẻ cấp thấp. Tầng lớp cấp cao của Hội vẫn luôn nằm trong bóng tối.
Không ai nghi ngờ tới Trương Minh Quang, khiến hắn vô cùng hài lòng.
Phong trào về hội Công nhân tự kháng lan rộng ra toàn tỉnh Quảng Yên. Hồng bắt đầu điện thoại cho đám gián của Vương Nghiệp tại đây, lấy danh nghĩa Ám Hành Sứ Giả để bắt chúng giữ bí mật tất cả những hành động này. Kể cả với Đế Vương Cung.
Uy tín của Hồng trong đám gián, và tư cách Ám Hành Sứ Giả của Quang, khiến bọn gián ở Quảng Yên gật đầu răm rắp.
Từ đây, Hội Công nhân tự kháng, dưới chỉ đạo của Quang, mở rộng thành phần ra mọi tầng lớp lao động, chứ không riêng gì công nhân. Về mặt vũ lực, đã có đám người thú đảm bảo. Về mặt tài chính, đã có Quang bỏ tiền túi ra nuôi. Về mặt mạng lưới, đã có gián của Vương Nghiệp lo lắng. Hội càng ngày càng lớn mạnh.
Trong thời gian đó, Vương Vũ Hoành cũng đã đột phá bằng Tiến sĩ thứ 10. Cả cao tầng đang tập trung vì chuyện này, không ai rảnh mà để ý tới những hành động của Vương Minh Quang. Mà những người đủ thẩm quyền để kiểm soát hắn, cũng chỉ có Vương Vũ Hoành và Vương Tuyết Trinh.
Hội Công nhân tự kháng mỗi tuần lại tổ chức vài buổi sinh hoạt ngầm cùng với đám người thú. Vì cả hai bên đều là tầng lớp vô sản, nên rất nhanh chóng vượt qua mọi loại rào cản, mà thân thiết với nhau. Quang không biết sự thân thiết này kéo dài tới bao lâu, hắn cũng không quan tâm. Phù Dung cần đồng minh, hắn đã gửi tới đồng minh. Khi nào mọi chuyện xong xuôi, Phù Dung sẽ dẫn hắn đi gặp Thánh Nữ.
Từ giờ cho tới lúc mọi thứ sẵn sàng, cũng chỉ tầm 1 tháng nữa. Quang đang chờ đợi một thời cơ.
Việc Nam Đế đột phá tới 10 bằng Tiến sĩ, còn Bắc Hoàng thất bại thê thảm, khiến người dân Đại Nam hưng phấn trong suốt mấy tuần liền. Mọi người đều vui vẻ hơn, sảng khoái hơn, làm chuyện gì cũng suôn sẻ.
Trong bầu không khí vui vẻ ấy, có hai đứa trẻ không vui vẻ chút nào.
Thứ nhất là Vương Thành Văn, vì đối với nó, chẳng có gì khác biệt. Chuyện của người khác, không liên quan gì tới nó.
Thứ hai, là Trần Phương Linh. Vì buổi tối hôm đó, bác tài xế phát hiện thấy cô bé ngất xỉu giữa quảng trường, bèn hối hả đưa cô bé tới bệnh viện.
Không có ảnh hưởng gì xấu tới sức khoẻ, cũng không phát hiện ra bệnh lý gì, Linh lại được đưa về nhà để sinh hoạt bình thường.
Cô bé không nhớ rõ lắm những gì đã xảy ra ngày hôm đó, nhưng sâu trong lòng cô bé cứ thấy khó chịu mà không rõ lý do.
Linh không còn mơ thấy những giấc mơ quái dị nữa, nhưng càng như vậy càng khiến cô bé cảm thấy kì lạ.
- Chị Thanh, sao rồi?
Vừa thấy Hoàng Bích Thanh từ phòng Linh đi ra, Phạm Tố Uyên lại kéo chị vào phòng mình.
Chỉ thấy chị Thanh vẻ mặt nghi hoặc, khẽ lắc đầu.
- Chị... không biết nữa. Không còn chút gì dấu hiệu của Dị Thế Linh Thể. Cứ như...
- Con bé... khỏi rồi chăng?!
Phạm Tố Uyên ngập ngừng nói ra, đôi mắt có chút gì hi vọng.
- Chị... không dám chắc. Dị Thế Linh Thể, không dễ dàng biến mất tới vậy. Vẫn cần quan tâm theo dõi. Nhưng ít ra, giờ thể trạng của con bé cũng tốt hơn trước, có thể để nó chơi thể thao một chút cũng được.
- Em cám ơn chị. Như vậy cũng đã mừng lắm rồi. Em cứ sợ sức khoẻ con bé xấu đi, thì hai mẹ con sẽ phải về lại Long Thành...
- Tên Trần Thịnh đó, không muốn về Long Thành sao?
- Nhà em nói, là cần... một năm nữa...
- Hừ!
Hoàng Bích Thanh khẽ hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa. Chuyện gia đình người khác, chị không muốn can thiệp.
- Dị Thế Linh Thể? Chỉ cần có Dị Thế Linh Thể, là có thể đạt tới tầng 16 hay sao? Dễ dàng như vậy? Trên đời này không còn công bằng nữa hay sao...
Trên một chuyến bay, Hà Chí Thương lẩm bẩm. Thất bại vừa rồi, hắn cũng không có quá buồn phiền. Dù sao thì hơn 4 năm qua, hắn đã không chỉ một lần thất bại khi đột phá tầng 16.
Cô bé kia xuất hiện, khiến mọi chuyện rắc rối hơn, nhưng cũng khiến hắn tiếp cận tầng 16 gần hơn bao giờ hết. Thậm chí, phân thân của hắn đã nhìn thấy rõ ràng tầng 16, với Ảo Ảnh Ma Thần.
Nhưng hắn đã bị đào thải. Hắn chưa được tầng 16 chấp nhận. Hắn còn thiếu thứ gì đó.
Dù Vương Vũ Hoành có phá hắn hay không, hắn biết, hắn vẫn thất bại.
Rốt cuộc, hắn còn thiếu thứ gì?
Hà Chí Thương nhắm mắt lại. Chiếc máy bay dần cất cánh.
Bay tới Đại Nam. Sự kiện giao lưu Khoa học Nghệ thuật giữa hai nước, sắp tới rồi.
Địa điểm ban đầu hắn đề nghị, là Long Thành. Nhưng bỗng nhiên, hắn đổi ý. Hắn nói với cơ trưởng.
Bay về Hải Thành.