Kít! Kít! Kít! Thịch! Thịch! Thịch!
Tiếng giày thể thao ma sát với sàn gỗ, cùng với tiếng đập bóng vang vọng khắp sân bóng rổ.
Như thường lệ, đội bóng rổ vẫn đang tập luyện chuẩn bị cho Hội thao.
Hội thao lần này vẫn là Hội thao Thành phố, chỉ là tổ chức cùng thời điểm với sự kiện giao lưu kia mà thôi. Học sinh Kình Ngư, vẫn chỉ đấu với các trường tại Hải Thành, không có sự kiện đấu bóng với học sinh Bắc Hà.
Nhưng được chơi bóng trước rất nhiều thế lực chứng kiến như vậy, đã đủ rồi. Không chỉ là các đội tuyển chuyên nghiệp ở Hải Thành, mà sự kiện lần này thu hút rất nhiều giới truyền thông. Nên nhớ, các cầu thủ bán chuyên giành giật nhau suất thi đấu chuyên nghiệp, cũng chỉ để bản thân được xuất hiện trên truyền hình nhiều hơn mà thôi. Lên truyền hình, sẽ được con mắt của các đội tuyển toàn quốc đánh giá.
Vì vậy, đội tuyển bóng rổ Kình Ngư tập luyện điên cuồng hơn bao giờ hết.
Bóng lại đến tay Lê Thanh Bình. Hắn là chủ công. Khi cả đội bế tắc về tấn công, bóng lại chuyền tới tay hắn.
Ngay lập tức, 4 người đồng đội đều giãn ra hai bên, đồng thời kéo 4 người phòng thủ ra hai bên.
Giữa sân, chỉ còn lại hai người một đấu một với nhau.
Đây chính là chiến thuật để át chủ bài đánh bại đối thủ và ghi điểm.
Người kèm Lê Thanh Bình, cũng là một hậu vệ rất khá của đội. Cậu ta phòng thủ cũng rất vững chắc.
Lê Thanh Bình đón bóng, xoay người, cả người hắn đối diện đối thủ. Hay nói đúng hơn, là cả người hắn hướng về phía bảng rổ, còn đối thủ là kẻ chắn giữa hắn và đích đến.
Tư thế phòng thủ của cậu ta khá vững vàng. Lê Thanh Bình quan sát. Hai chân đứng ngang nhau. Vậy thì bẻ lái sang trái, sẽ hợp lý hơn...
Thịch!
Nghĩ là làm, Lê Thanh Bình đập bóng sang trái, cả người đồng thời nhoài sang bên trái, như một mũi tên sẵn sàng lao đi.
Người phòng thủ phản xạ cũng nhanh không kém, cậu ta đẩy chân phải sang, cả người đã chắn trước đường chạy của Lê Thanh Bình.
Nhưng đúng lúc này, đang như một mũi tên sắp sửa lao đi, Lê Thanh Bình lại kìm người lại, bàn tay trái đang dẫn bóng, bỗng nhiên đẩy bóng sang bên phải. Đồng thời, chân trái đang lao lên, bỗng trở thành trụ, chân phải lại bước về trước.
Giả vờ đảo bóng sang trái, nhưng thực ra lại là rẽ phải.
Một kĩ thuật lừa bóng, gọi là cross over.
Kĩ thuật này không phải quá khó, nhưng dưới khả năng thực hiện nhịp nhàng của Lê Thanh Bình, vẫn khiến người ta mãn nhãn.
Qua rồi!
Giờ Lê Thanh Bình đã vượt qua người phòng thủ. Trước mặt hắn, chính là con đường thênh thang dẫn đến bảng rổ...
- Coi chừng!!
Một tiếng hô cất lên. Là đồng đội nhắc nhở. Bởi hai trung phong đang phòng thủ ngoài biên, đã ép vào truy cản Lê Thanh Bình.
Ép vào truy cản như vậy, đương nhiên sẽ để hở ra hai tuyển thủ ở hai cánh.
Lê Thanh Bình vừa dẫn bóng lao tới, vừa liếc mắt nhìn sang đồng đội cánh phải.
“Cậu ta sẽ chuyền sang phải!”
Trong giây lát này, trung phong đang truy cản Lê Thanh Bình chợt phân tâm nhìn về phía bên phải. Lê Thanh Bình cũng đưa tay như muốn đẩy bóng sang cánh đó.
- Cản lại!
Vừa nghe tiếng đồng đội hô lên, cậu trung phong đã lao tới, khoá lấy đường chuyền bên phải của Lê Thanh Bình.
Nhưng hắn không chuyền, bàn tay hắn chỉ đưa quả bóng ra nửa chừng, sau đó thu lại. Hắn nhảy thẳng tới bảng rổ.
- Bị lừa rồi!
Trung phong còn lại không kịp đợi đồng đội nhắc nhở, đã nhảy lên thật cao để cản phá cú lên rổ của Lê Thanh Bình.
Rầm!!
- Úp rổ!!
- Đẹp lắm anh Bình!!
- Anh Liêm cao 2 mét nhảy lên chắn rổ lận! Ấy vậy mà anh Bình vẫn úp rổ ngon lành!
Hai đội chia nhau đấu tập, đều cùng đội tuyển Kình Ngư cả. Thấy Lê Thanh Bình úp rổ mê hồn như vậy, ai nấy đều hưng phấn. Tất nhiên là trừ hai cậu trung phong vừa bị ăn hành kia, thêm cả cậu hậu vệ vừa bị qua người nữa.
- Anh Bình, úp đẹp lắm!
Lê Thanh Bình vừa chạy tới đường biên uống cốc nước, một giọng nói đã vang bên tai. Giọng nói này có chút gì bẽn lẽn, nhỏ nhẹ.
Là Thuý, cô bé này học lớp 11. Tham gia làm quản lý cho vài đội tuyển của trường. Lê Thanh Bình cũng có đôi chút ấn tượng với cô bé. Bởi hắn thấy cô ta suốt ngày chạy lăng xăng lo việc cho các câu lạc bộ.
Bản tính vốn nhút nhát, lại không muốn làm phật ý người khác, nên Thuý trở thành một đối tượng sai bảo hoàn hảo cho các đàn anh đàn chị. Chả hiểu sao cô bé này lại cam chịu trước những sự bóc lột trơ trẽn như vậy.
Mà người ra lệnh cho cô bé nhiều nhất, chính là Cầm Dạ Nguyệt.
Lê Thanh Bình vừa nghĩ tới Cầm Dạ Nguyệt, vừa thấy khó chịu.
Trước khi vào Cao trung, thì ở cấp Sơ trung, mọi người đều đã biết Lê Thanh Bình là ai rồi. Ai cũng kì vọng hắn bước vào Cao trung và trở thành ngôi sao sáng chói. Nhưng cho tới bây giờ hiện thực thế nào thì ai cũng biết rồi.
Còn Cầm Dạ Nguyệt, trước khi vào Cao trung, có ai biết Cầm Dạ Nguyệt là ai không? Không! Hồi Sơ trung còn chả có đứa nào nghe nói tới Cầm Dạ Nguyệt. Ấy vậy mà từ năm lớp 10, 11, rồi 12, tên tuổi Cầm Dạ Nguyệt cứ nổi như cồn, sau đó, lại còn có hàng đàn hàng lũ những kẻ lẽo đẽo đi theo.
Nghĩ tới là lại thấy bực mình.
Thấy Lê Thanh Bình vừa uống cốc nước vừa bực mình như vậy, Thuý lập tức luống cuống tay chân.
- Anh Bình... anh... giận em ạ? Là do... em nói gì không đúng ạ? Em... xin lỗi...
Thấy cô bé ấp úng như vậy, Lê Thanh Bình cũng dịu dàng.
- Không phải. Làm gì có. Mà em cũng đừng xin lỗi người ta hoài như vậy. Em đâu có lỗi gì đâu. Càng xin lỗi, nhiều đứa lại càng được nước làm tới.
- Vâng, em biết rồi ạ... Em xin lỗi...
Hắn thở dài. Dù sao cô bé cũng là người hâm mộ của hắn. Dù giờ mới chỉ có mình cô bé, nhưng chuyện gì chả có thứ đầu tiên. Hắn tin, rồi người hâm mộ thứ 2, thứ 3, rồi sau đó là cả nước đều sẽ phải dõi theo Lê Thanh Bình!
- Ủa?! Thằng Văn hôm nay không đi tập à? - Lê Thanh Bình giật mình hỏi lớn.
- Nó nghỉ cả tuần nay rồi, anh không để ý à?
- Ờ há! Cho nó ngồi dự bị nhiều quá, đúng là quên khuấy luôn. - Lê Thanh Bình gãi đầu gãi tai.
- Anh Bình à, em thấy anh đối xử với nó như vậy cũng không ổn. Hơi lộ liễu quá. Ít ra anh cũng cho nó vào sân tập ném bóng đi chứ? Không nó về mách lại với Trần Phương Linh...
- Thôi được rồi được rồi! Cứ đem Trần Phương Linh ra doạ, làm như anh mày sợ lắm ấy...
- Anh sợ cái gì cơ?! - Giọng thằng Văn bỗng dưng cất lên.
- Oáiiiiiii!!!!! Thằng chết tiệt này, mày muốn làm anh vỡ tim mà chết đấy à? - Lê Thanh Bình giật bắn cả mình suýt ngã ngửa xuống sàn. Thằng Vương Thành Văn đã đứng cạnh mình từ lúc nào không biết.
- Sao anh lại bị vỡ tim? Tim anh bị sao vậy? Anh đã đi khám bệnh viện chưa? - Văn rất thật thà hỏi thăm.
- Không sao không sao! Văn này, có muốn tập ném bóng không?
- Có chứ anh! Em thấy ném bóng cũng vui lắm!
“Thật là”, Lê Thanh Bình thở dài, “Đội tuyển của trường, mà cứ như trại giữ trẻ thế này!”
Nghĩ tới đây, Lê Thanh Bình lại cảm thấy không ổn. Vậy hắn, chẳng khác gì thành người giữ trẻ?
=============
Nói là ngày mai gặp lại, nhưng hôm nay ta lại phát thuốc tiếp! Hề hề hề!
Vậy là hôm nay đã phát đủ 3 liều nhé! Chúc mn ngủ ngon!