Ngày hôm qua, sau một hồi hỗn chiến và thanh trừng lộ liễu tới mức không thể nào lộ liễu hơn, Hải Dương và Phong Ba sĩ khí tổn thương trầm trọng, khiến các đội phải đối mặt với 2 trường này không khỏi vui mừng.
Nhưng vui nhất vẫn là Vô Cực. Vì Vô Cực hầu như sĩ khí nguyên vẹn, chiến ý lại lên cao.
Đối mặt với Vô Cực hừng hực khí thế vô địch như vậy, lại là Kình Ngư bé nhỏ, lại còn thiếu pitcher chính thức.
Không còn cách nào khác. Đăng kí thì cũng đã đăng kí rồi, cả danh sách chỉ có 2 pitcher, không cho Vương Thành Văn vào, thì xác định là bị xử thua.
Vậy mới nói quyết định trước đây của Lê Thanh Bình dại dột đến mức nào.
Đằng nào cũng thua, vậy thà chơi một trận, ít ra còn có cơ may chiến thắng.
- Anh em! Cố lên nào!
- Vâng...
Đáp lại lời hắn vẫn là tiếng uể oải quen thuộc.
Lượt tấn công đầu tiên thuộc về Kình Ngư. Tay đập đầu tiên, là người có tốc độ nhanh nhất trường, cũng là thành viên đội điền kinh.
Chiến thuật bóng chày sau khi phát triển tới mức độ ổn định, đã định hình nên một loạt đánh tiêu chuẩn như sau: tay đập số 1 chạy nhanh, không cần đánh bóng quá tốt, lợi dụng tốc độ của mình để cướp gôn. Tay đập số 2 và số 3 nảy bóng hi sinh, để tay đập số 1 có thể dùng tốc độ chạy tới gôn 2, rồi gôn 3. Sau đó, tay đập số 4 ra đập một cú thật dữ dội, giúp số 1 chạy thẳng về gôn, ăn chắc 1 điểm.
Người ta nói, nếu tốc độ chạy của số 1 đủ nhanh, thì chỉ cần cướp được gôn 1 ở lượt đánh đầu tiên, sức tấn công của cả đội sẽ được tăng gấp đôi.
Lượt đánh đầu tiên, vô cùng quan trọng.
Tại chỗ bàn bạc chiến thuật, Lê Thanh Bình đang phổ biến lại những kiến thức này cho đồng đội, bỗng nhiên cả khán đài xôn xao ồ lên.
Lúc đội bóng Vô Cực xuất hiện, đã có chút reo hò, nhưng không dữ dội như lần này.
Bởi vì sau khi cả đội Vô Cực bước vào vị trí phòng thủ, thì vị trí pitcher, rõ ràng là... Vương Thế Kiệt!
- Phen này ăn l** rồi! - Tay đập số 1 rên rỉ.
Vương Thế Kiệt, bình thường lười biếng, không bao giờ hạ mình chơi mấy trò chơi tập thể, ấy vậy mà lần này lại xuất trận.
Lý do nghĩ chút là ra ngay, đó là Vũ Hải Phong đang nằm viện, nếu bây giờ Vương Thế Kiệt không bước ra thể hiện, còn đợi đến bao giờ nữa?
Mà Vương Thế Kiệt đứng ở vị trí pitcher, không phải là chỉ để doạ người. Kĩ năng ném bóng của hắn, cũng không thể coi thường. Dòng máu Vương tộc tuy loãng, cũng không phải nước lã dưới ao, cả Xạ thuật lẫn Thể thuật, hắn đều vô cùng xuất chúng. Cú ném bóng của hắn, khí thế như cuồng long, khiến người ta không khỏi liên tưởng tới Âm Dương Long Khí Tiễn.
Mà thể nghiệm cú ném này đầu tiên, chính là tay đập số 1 của Kình Ngư.
Chỉ thấy Vương Thế Kiệt bước tới bục ném, ngửa cằm nhìn đối thủ của mình bằng nửa con mắt, sau đó nhấc chân, vung tay, và ném!
Uỳnh!!
Không thấy đường bóng đâu cả, chỉ thấy găng tay của catcher bốc khói. Quả bóng đã nằm gọn trong găng từ bao giờ.
5s chết lặng, sau đó trọng tài mới giơ tay.
Strike!
Khán đài hò hét ầm ỹ. Vương Thế Kiệt đã vung tay lần 2.
Uỳnh!!
Uỳnh!!
3 cú strike liên tiếp, tay đập số 1 tiu nghỉu vác gậy về chỗ.
Tay đập thứ 2 bước lên, vỗ vai đồng đội, sau đó hươ hươ gậy trong không khí, điệu bộ vô cùng hùng hổ.
“Không đập được thì nảy bóng thôi, cố gắng cho quả bóng rơi thẳng xuống đất, rồi chạy thẳng về gôn 1! Độ xoáy của cú ném đó rất lớn, chỉ cần đẩy bóng rơi xuống đất, chắc chắn nó sẽ đằm sâu xuống đất!”. Lê Thanh Bình đã dặn dò hắn như vậy.
Không đánh được, vậy thì nảy bóng. Nảy bóng, tức là không vung gậy lên đập, mà giơ gậy ra chắn lấy đường bóng, để quả bóng nảy ra.
Vương Thế Kiệt lại vung tay.
Uỳnh!!
Gậy đã đưa ra, nhưng bóng lại đã nằm trong găng của catcher.
Strike!!
Tay đập số 2 mặt như mếu. Lúc nãy nhìn ngang thì không thấy trái bóng bay nhanh thế nào, nhưng khi nhìn từ góc trực diện, mới thấy chưa kịp chớp mắt, bóng đã nằm gọn trong găng.
Tốc độ này, ít ra cũng phải 140, 150km/h! Nhãn lực học sinh Cao trung, làm sao theo kịp đây?
Không nhìn kịp đường bóng, thì vung gậy đập hay là giơ gậy ra chặn, cũng là vô nghĩa.
Uỳnh!!
Uỳnh!!
Tay đập số 2 cũng tiu nghỉu bước về.
Tay đập số 3 cũng vậy.
9 cú ném, loại trắng 3 tay đập. Kết thúc lượt tấn công đầu tiên, Kình Ngư 0 điểm tròn vành vạnh.
Nhưng ác mộng có lẽ giờ mới bắt đầu.
Vì đây là lượt tấn công của Vô Cực, đội bóng nổi tiếng về khả năng công kích.
9 tuyển thủ Kình Ngư vào vị trí phòng thủ, chẳng ai cổ vũ lấy một lời.
- Cái cậu nhỏ con kia, chắc là học sinh Sơ trung nhỉ? Kình Ngư cho cả học sinh Sơ trung đi thi đấu sao?
- Sơ trung á? Tao nhìn giống y học sinh Tiểu học.
- Ồ cái cậu này hôm qua cũng chơi cho đội bóng chuyền mà. Hình như làm libero ấy.
- Không ấn tượng lắm.
- Ừ, nhìn còi thế kia thì lấy sức đâu mà ném bóng.
Chỉ có chút xôn xao như vậy về Vương Thành Văn mà thôi. Còn khi tay đập của Vô Cực bước ra, lại khiến toàn trường xôn xao.
- Vương Thế Kiệt!
- Lại là Vương công tử! Hôm nay ăn nhầm thuốc tăng lực hay sao vậy?
- Đúng thế! Hôm nay thiếu gia hăng hái thể hiện quá đi!
- Ngay lượt đầu tiên, vậy là không muốn làm tay đập thứ 4 à? Tao nghĩ đập homerun thứ 4 hoành tráng hơn chứ?
- Không, đập homerun ngay lượt đầu tiên, có thể huỷ diệt tâm lý của pitcher bên kia luôn. Thậm chí có thể khiến người ta cả đời không dám cầm lấy quả bóng lần nữa. PTSD đó.
- Ghê ta. Vương thiếu gia có hận thù gì với người ta mà sâu đậm như vậy?
- Không biết à? Hôm nọ Vương thiếu gia bị thằng Vương Thành Văn này một cước đá gục đấy, nằm lăn ra đất trào cả bọt ra mồm.
- Vậy á? Sao tao chưa từng nghe?
- Tất nhiên, chuyện như thế thì phải giấu kín chứ.
- Giờ là lúc trả đũa rồi, có khi còn quật thẳng quả bóng vào mặt đối phương ấy nhỉ?
- Vương Thế Kiệt tâm địa nhỏ nhen, dễ thế lắm. Khổ thân thằng bé, tên là gì ấy nhỉ...
- Vương Thành Văn.
- Ờ, cùng họ Vương luôn. Hai người họ Vương đấu với nhau.
Bục ném. Một mô đất cao hơn hẳn mọi vị trí còn lại trên sân. Nhưng vì Văn còn khá thấp, nên nó thấy mình ngang tầm mắt với đối thủ.
Vương Thế Kiệt. Người ta nói gì về tên này nhỉ? Con trái Thứ sử Quy Hoá. Thiên tài của Vô Cực. Hậu duệ của Vương tộc. Còn nhiều điều nữa.
Ai cũng sợ Vương Thế Kiệt. Ai cũng nghĩ nó đá Vương Thế Kiệt là hành động ngu xuẩn.
Nhưng Văn không nghĩ vậy.
Con trai Thứ sử Quy Hoá thì có gì khác biệt chứ? Mẹ nó dạy, mọi người đều bình đẳng.
Thiên tài của Vô Cực, vậy thì có gì đáng sợ? Mẹ nó dạy, chỉ cần nỗ lực, thì người bình thường cũng có thể vượt qua thiên tài.
Hậu duệ của Vương tộc, thì nó càng chẳng quan tâm. Chỉ là chút kế thừa từ trong gen mà thôi, không hề liên quan tới nỗ lực của bản thân bọn họ. Những sự kế thừa, thì mãi chỉ là như vậy, không bao giờ tăng tiến, còn nỗ lực của bản thân, sẽ khiến mình không ngừng vươn lên.
Nó nhìn kí hiệu của catcher. Đây là sự giao tiếp chỉ giữa pitcher và catcher mà thôi, còn batter đối phương đang quay lưng lại catcher, sẽ không nhìn thấy.
Thông thường, catcher là người ở ngay sau batter, có thể nhìn thấy toàn bộ biểu hiện của batter, như cách đặt chân, trọng tâm, tư thế đánh, tâm lý, nên catcher sẽ vạch ra kế hoạch tấn công. Pitcher sẽ thực hiện theo.
Lần này, catcher của đội yêu cầu nó né Vương Thế Kiệt ra.
Né, tức là ném lỗi 4 quả liên tiếp, như vậy Vương Thế Kiệt được gửi thẳng lên gôn 1. Né là cách rất thông dụng để tránh batter chủ lực của đối thủ, vì để người ta lên gôn 1, tốt hơn là bị ăn homerun.
Nhưng Văn lắc đầu.
Tại sao phải né?
Catcher lại điên cuồng giơ tay ra kí hiệu.
Nó vẫn lắc đầu.
Nhất quyết không né.
Và thế là, nó nhấc chân, vung tay, ném!
Bốp!!
Trong khi trên khán đài người ta còn bảo nhau liệu Vương Thế Kiệt có cố tình đánh bóng vào mặt Vương Thành Văn hay không, thì trên sân, điều ngược lại đã xảy ra.
Quả bóng từ tay Vương Thành Văn, đã ném thẳng vào mặt Vương Thế Kiệt.
Vương Thế Kiệt ngã ngửa ra mặt đất, máu mũi tuôn trao, mắt trợn trừng trắng dã.
Im lặng. Im lặng tuyệt đối.