Thua. Cứ vậy thua. Đôi lúc hắn còn chưa nhận ra đội mình bắt đầu thua từ khi nào. Chỉ biết khi tiếng còi vang lên, tỉ số của Kình Ngư đã cao hơn Hải Dương 1 điểm.
Trận đấu này đối với Vũ Hải Phong không có gì quá quan trọng. Chỉ là một trận đấu trong Hội thao thành phố, trận đấu cuối cùng kỉ niệm đời học sinh của hắn mà thôi. Phía trước hắn còn nhiều trận đấu quan trọng hơn nhiều.
Nhưng trận đấu này, ai ngờ lại là bước ngoặt quá lớn của hắn. Không chỉ thành công phá đi cái kén của mình, dõng dạc tuyên bố khả năng của bản thân, trận đấu này, hắn còn gặp một đối thủ đáng gờm. Đối thủ ấy đã dạy hắn một bài học, hắn không thể chơi thể thao theo cách ích kỉ như vậy nữa.
- Rất có tài năng! Rất có tương lai!
Vũ Hải Phong chỉ có thể đi tới nói hai câu đó với Vương Thành Văn. Nếu thằng nhóc còn muốn theo ngành Thể thao, rồi sẽ lại đụng mặt mà thôi.
- Anh rất mạnh.
Bắt lấy bàn tay của Vũ Hải Phong, Văn vừa đứng dậy vừa nói. Chỉ trực tiếp đối diện qua một trận đấu bóng mà thôi, nhưng nó đã cảm nhận thấy vô vàn áp lực.
- Ha ha ha. Biết anh mày mạnh vậy rồi, giải đấu chiều nay cũng tự giác đầu hàng đi ha?!
- Không đâu. Em không dễ đầu hàng vậy đâu.
- Vậy thì hẹn gặp lại trên sàn đấu.
- Hẹn gặp lại anh.
Văn không quan tâm lắm tới việc cả đội đang ăn mừng chiến thắng. Bản thân việc chiến thắng đã là sự ăn mừng lớn nhất rồi, nó không có nhu cầu hưởng thụ thêm cảm giác hoan hỉ sau đó. Tuy vậy, đây cũng là lần đầu tiên trong đời, nó cảm nhận được khoái cảm của chiến thắng.
Chẳng ai muốn thua cuộc cả.
Nhưng Vũ Hải Phong có thể bình thản chấp nhận thua trận như vậy, thật sự rất đáng nể.
Văn còn việc phải làm. Nó phải giúp Linh quản lý nhà hàng. Không biết mấy ngày nay nhà hàng làm ăn thế nào.
Những tháng năm xưa cũ đôi lúc lại vọng về tâm trí của Takezawa. Những quãng đời vui thì ít mà buồn thì quá nhiều. Chỉ có điều, phần lớn những tháng năm ấy, hắn chưa từng hối hận. Khi vận mệnh đến, hắn đã dùng hết sức mình để chống trả.
Chỉ có một số điều hắn day dứt, một số điều hắn đã muốn quên. Nhưng sâu thẳm trong thâm tâm, những vết thương ấy cứ đau nhói, và thi thoảng, nó khiến lòng hắn quặn thắt.
Những ngày tháng tuổi trẻ, không ai là không mắc sai lầm. Hắn cũng đã có những lần sai lầm. Hắn không chối bỏ. Nhưng hắn cũng không có cách nào để bù đắp những sai lầm ấy. Hắn chỉ mãi lang thang cùng thanh kiếm của mình, gánh chịu từng đợt tai hoạ như một sự trừng phạt. Và mãi mơ về một ngày trở lại cố hương, để sửa chữa lại những sai lầm ngày trước.
Đặc biệt là những ngày gần đây. Đặc biệt là từ khi bước vào lò rèn, và bắt đầu rèn nên Ikazuchi. Những tháng năm ấy lại vọng về. Càng ngày thần kinh hắn càng căng thẳng. Hắn càng cảm thấy, quá khứ xa xôi kia, như đã trở nên rất gần. Như thể, những bóng ma quá khứ sẽ kéo theo tìm kiếm hắn.
Ikazuchi bị mất, như một lời cảnh báo.
- Tiên sinh, tới giờ rồi!
Một nữ nhân viên mở cửa phòng bước vào, đưa cho hắn một chiếc mặt nạ. Chiếc mặt nạ mà hắn từng được phát lúc mới vào đây.
Rốt cuộc, Hội đấu giá lần này cũng tới.
Dù Takezawa không còn hàng để đấu giá, hắn vẫn được đặc cách tham dự. Người ta nói rằng muốn giới thiệu hắn với các tầng lớp cao. Hoá ra, hắn vẫn có thứ để đấu giá. Là bản thân hắn.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, đến mức phải bán mình thế này, hắn cũng chẳng còn cảm xúc. Bán thì bán đi, thân ta cũng chỉ như lá bèo trôi dạt bên sông mà thôi.
Ánh sáng mạnh từ phía cuối đường khiến hắn phải nheo mắt. Một không gian rộng lớn, huyên náo, đông đúc. Trên sân khấu, một nữ MC đeo mặt nạ đang bắt đầu khai mạc. Qua dáng người và giọng nói, có thể nhận ra đó là Thuý Giang.
Takezawa được dẫn đi một lối riêng. Hắn được đưa tới một căn phòng sang trọng, có thể quan sát được toàn cảnh Hội đấu giá. Tại đây, những vị khách ngày hôm trước đều đã có mặt.
Hai người đàn ông kia vẫn chằm chằm nhìn hắn soi mói. Cô gái trẻ kia cũng vậy. Ông lão thì bình thản lim dim như đang ngủ. Thằng oắt run rẩy hôm nọ thì giờ trầm tĩnh một cách kì lạ. Hai mắt nó đỏ sọc lên như con thú. Và một người cuối cùng ngồi lặng một góc.
Trong số những người này, ai là kẻ cung cấp Bảo vật mà mọi người điên cuồng khao khát? Ai là kẻ đáng phải dè chừng, và ai là kẻ có thể tin tưởng?
Kinh nghiệm sinh tồn suốt 20 năm, Takezawa chưa bao giờ lỗ mãng hành động tuỳ tiện. Hắn cần im lặng quan sát. Mọi người trong phòng bắt đầu quan sát lẫn nhau. Không khí im lặng đến ngột ngạt.
Phá tan bầu không khí này, lại là sự náo nhiệt đến từ sân khấu.
Khói lửa bốc lên, âm nhạc xập xình, cùng lời tuyên bố dõng dạc.
Hội đấu giá bắt đầu!
- Hỏng! Hỏng!!
Văn đang trông quán, chợt Quang bước vào, lắc đầu chèm chẹp.
- Sao vậy anh?
- Kinh doanh kiểu chú mày là hỏng! Chú mày có hiểu cái gì gọi là “bình ổn giá” không?
- Không. Nhưng em nghĩ bạn Linh mở nhà hàng này ra chỉ để được mang tiếng là người tốt thôi. Lợi nhuận không quan trọng.
- Vậy anh hỏi mày, trả lương bèo bọt cho nhân viên, thì có gọi là “tốt” không?
- Ừm. Có lẽ là không.
- Chú mày ăn lương theo lợi nhuận, hay là lương cứng?
- Em được 15% lợi nhuận.
- Hỏng! Hỏng! Nhà hàng làm ăn phi lợi nhuận, thậm chí còn chịu lỗ, thì lấy đâu ra lương cho chú mày? Chắc Trần tiểu thư cũng không để chú làm không công đâu, nhưng ai đời lại chờ ân huệ của người khác như vậy? Nắm cả nhà hàng trong tay, chú phải biết cách kinh doanh, phải tự mình kiếm ra tiền chứ?
- Nhưng như vậy không đúng lắm với mục đích nhà hàng...
- Giờ anh mới nói, chú có biết “bình ổn giá” nghĩa là gì không?
- Em không.
- Vào đây với anh. Lại cần một bài giảng về kinh tế học cho chú mày.