Chuyện của Nguyễn Thanh Phong, chỉ mình Hà Chí Thương biết. Hắn cũng chẳng nói với Triệu Thiên Trúc. Một Tuyệt thế Thiên tài xuất hiện, làm lộ ra thật sự là không khôn ngoan. Tất cả bu vào tranh đoạt một cái Tỳ Bà Cầm đã đủ loạn rồi. Hơn nữa, các Tuyệt thế Thiên tài trên đời này, đều là một phần ý chí của Thiên Mệnh, cố gắng kiểm soát Thiên Mệnh, thật là một điều ngu xuẩn.
Cứ nhìn Edward Kaiser, có ai kiểm soát nổi hắn? Ngoại trừ vợ hắn ra…
Trận đấu tiếp theo đã bắt đầu rồi.
Khán giả còn chưa hết phấn khích vì màn biểu diễn vừa rồi, đã lại rộ lên vì một trận đấu mới.
Triệu Thiên Trúc đấu Vũ Hải Phong.
Đây là chung kết sớm. Hai kẻ hạt giống hàng đầu của sự kiện lần này, rốt cuộc đã bước lên phân cao thấp.
Nơi đây là một khu nhà kho vắng vẻ. Quang tắt máy xe, nhảy xuống.
- Ê!
Tiếng Hoàng Bích Như gọi hắn. Cô nàng đã chờ ở đây từ trước.
- Anh làm cái gì mà đến muộn vậy?
- Xin lỗi cô em, anh tính thêm giờ cao su kiểu Bắc Hà.
- Hứ! Tôi đã lặn lội giúp anh thế này, anh nhớ lời anh hứa đấy!
- Yên tâm! Tỳ Bà Cầm đối với Đại Nam không phải thứ gì quá quan trọng, bằng vài biện pháp ngoại giao, có thể trao trả lại cho dòng họ Hoàng. Nhưng muốn thế, cô em phải giúp anh tìm được nó đã.
- Anh có chắc là chỉ tôi với anh là tìm ra chứ?
- Tất nhiên là không. Nhưng anh không hành động một mình. Hơn nữa còn một kẻ rất muốn giúp anh nữa.
- Ai?
- Thánh Nữ.
- Ai cơ? - Hoàng Bích Như chợt thấy khó hiểu.
Vẻ mặt này của Hoàng Bích Như Quang đều chăm chú quan sát. Rốt cuộc, hắn khẽ lắc đầu.
Đã từng có lúc, Quang nghi ngờ cô nàng này chính là Thánh Nữ. Quen biết với Hoàng Bích Thanh, có liên hệ với Tỳ Bà Cầm, và có đủ thế lực hậu thuẫn đằng sau để quy tụ nhiều người theo.
Nhưng quan sát nét mặt của Hoàng Bích Như, Quang cảm thấy có lẽ không phải. Cô bé này thậm chí còn chẳng biết tới Thánh Nữ.
Xem ra, Hoàng Bích Thanh mới là người nắm giữ những bí mật của gia tộc họ Hoàng. Tiếc là, khó mà bắt chị ta nói ra điều gì.
- Cô nàng Thánh Nữ này là ai? Mà tại sao lại muốn giúp anh?
- Chỉ là một con mụ thù dai mà thôi. Không biết cô ta muốn làm gì nữa, nhưng hiện giờ, kẻ thù của kẻ thù thì là bạn.
- Ai là “kẻ thù” cơ?
- Em đoán thử xem.
- Em cũng biết sao?
- Phạm Viết Phương đó.
Khi số 1 tìm tới tọa độ của Trần Thiên Anh, chỉ thấy hắn nằm vật ra đó, máu me đầy người.
- Số 12, không sao chứ?
Trần Thiên Anh gượng dậy, gương mặt bợt bạt nhìn số 1:
- Phù Dung Ngạ Quỷ… Tập kích… Số 2… ở lại… tôi bị lãnh một đấm…
- Số 2 đã chết rồi. - Số 1 nói với một giọng vô cảm.
- Sao anh biết?
- Tín hiệu. Chúng tôi luôn giữ với nhau 1 loại tín hiệu. Cứ 10 phút, lại phải báo hiệu với nhau 1 lần.
- Ồ? Tại sao bọn tôi lại không có thứ đó nhỉ?
- Vì chỉ tôi và anh ta bí mật giữ liên lạc với nhau mà thôi. Anh ta là chiến hữu đáng tin cậy nhất của tôi, và tôi cũng vậy. Cậu biết tại sao bọn tôi phải giữ mối liên hệ như vậy chứ?
- Sao tôi biết được?
- Vì bên cạnh bọn tôi có một kẻ không thể tin tưởng. Anh ta đã dặn tôi, khi anh ta chết, hãy trảm kẻ đó.
Trần Thiên Anh đưa tay lau đi vết máu trên mép. Mắt hắn không còn mờ đục như lúc nãy nữa, mà trở nên sắc lẻm, miệng hắn nhoẻn một nụ cười.
- Vậy ra, anh tới đây, là để trảm tôi?
Số 1 cũng đã rút thanh Takasanagi ra.
- Thực lòng tôi vẫn muốn cậu tiến bộ hơn chút nữa, cuộc chiến này sẽ gay cấn hơn. Nhưng đây là di nguyện của số 2. Tôi phải chịu trách nhiệm vì đã không tin lời anh ta từ trước.
Trần Thiên Anh cũng đã bật dậy, đưa tay thủ thế.
- Một Thạc sĩ, lại là Đệ nhất Sát thủ Hải Thành, lại có Sát khí với tôi dữ dội như vậy, thật quá vinh hạnh. Nhưng anh nghĩ, tôi sẵn sàng ở lại đây chờ anh, là vì lý do gì?
- Dù cậu có gọi đám đồng bọn ra, tôi cũng không ngán đâu.
- Không đâu, chỉ mình tôi thôi.
Nói xong, Trần Thiên Anh đã chủ động lao tới. Đối diện với Băng Phong Kiếm Khách, hắn chẳng những không sợ hãi, còn chủ động lao lên.
Băng Phong Kiếm, không phải là hắn chưa từng nghiên cứu. Không thể để số 1 ra đòn trước được, mà phải chủ động tấn công. Băng Phong Kiếm chỉ nhanh so với nhận thức của thị giác, khi phải vào thế thủ, nó sẽ không còn nhanh như vậy.
Kengg!!!
Nắm đấm của hắn vừa tung ra, trúng ngay vào thanh Takasanagi của số 1. Đúng là đường kiếm không quá nhanh, nhưng cũng không chậm tới nỗi không đỡ được đòn.
Lúc này, số 1 cũng nhìn rõ bàn tay của Trần Thiên Anh.
- Cổ Phong Quyền? Vũ khí cấp 12? Xem ra hợp tác với bọn súc vật kia, cậu cũng kiếm được món hời đấy.
Trên tay Thiên Anh, là một bao tay cổ xưa với nhiều chú ngữ chạy ngoằn nghoèo.
Cây Takasanagi lại tiếp tục vung lên, ánh băng mờ mờ trong đường hầm, va chạm với bao tay, tóe ra từng tia lửa tím sẫm. Hai người cứ thế giao thủ với tốc độ tăng dần.
- Với Võ thuật của cậu, muốn đấu với cấp Thạc sĩ, còn sớm 10 năm!
Số 1 nói, đồng thời vung kiếm chém sượt qua bụng Thiên Anh. Áo hắn rách toác.
- Ồ?
Thiên Anh né được pha đó cũng khiến số 1 bất ngờ. Hắn chiến đấu, không chỉ bằng Kiếm thuật, mà còn bằng Toán học. Theo những gì hắn tính toán, có hơi chút sai lệch.
Nhưng số 1 không có thời gian để nghĩ nhiều, hắn tiếp tục vung kiếm lao tới. Băng Phong Kiếm, danh bất hư truyền, đường kiếm trong mắt đối thủ nhanh đến mức khó chịu.
Trần Thiên Anh vẫn chật vật đối kháng, nhưng bằng cách nào đó, hắn vẫn bắt kịp.
- Ngươi… đang nhanh hơn?!
Số 1 dù không muốn tin, nhưng bằng trực giác của một sát thủ lâu năm, hắn buộc phải cân nhắc. Rõ ràng Trần Thiên Anh càng đánh càng nhanh.
- Tên điên này… chẳng lẽ dùng Lugen lên chính bản thân hắn?!
Nhìn ánh mắt đỏ lừ của Trần Thiên Anh, và những đường gân guốc nổi lên khắp người, số 1 không còn nghi ngờ gì nữa.
Trần Thiên Anh vẫn luôn là một tên điên liều mạng, hắn sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để vươn lên. Nhưng dùng Lugen lên chính bản thân mình, cố tình đánh lừa cơ thể để nó trở nên nhanh hơn, thật sự… quá ngu xuẩn.
- Cậu muốn nhanh, nhưng vẫn chưa đủ đâu!
Nếu chỉ dùng Lugen để cưỡng ép tốc độ của mình lên là có thể đánh ngang Thạc sĩ, thì thế gian đã có hàng tỉ quân lính sử dụng Lugen để chiến đấu.
Cái giá phải trả quá cao, mà lợi ích đạt được không đáng.
Đường kiếm của số 1 không chậm lại, mà chỉ càng trở nên nhanh hơn. Hắn đã hoàn toàn bung hết sức lực. Kĩ năng kiếm chuẩn xác, cộng với năng lực tính toán đẩy lên mức tối đa.
Phi Thiên Bạt Kiếm!
Con át chủ bài này, rất ít khi hắn phải tung ra. Đạp một bước thật mạnh, phi thân về phía trước, vung kiếm trên không chém rụng mục tiêu! Một ánh kiếm lạnh toát vẽ một vòng cung thanh thoát trên không, cùng với đó, là vết máu bắn tung tóe.
Số 1 vừa chạm đất, đã lập tức quay người lại thủ thế. Bởi hắn ý thức được, một kiếm vừa rồi, trượt!
Trần Thiên Anh bị chém một vết vào cổ, nhưng lại kịp né đi chỗ chí mạng. Hắn hoàn toàn mặc kệ thương tích, lao tới nhắm thẳng vào số 1.
Bộc Phá Quyền!