Chỗ này chẳng có gì cả.
Sau một ngày tìm kiếm, Phù Dung rốt cuộc đưa ra kết luận như vậy.
Hang động nhân tạo này, thật sự trống trơn.
Không có Tỳ Bà Cầm, cũng chẳng cắt giấu đồ đạc gì.
- Phạm Viết Phương cho người tới đây tìm kiếm, rốt cuộc chỉ có một cái động trống không này? - Trần Thiên Anh tự lẩm bẩm.
Hắn không tin lão già đó rảnh hơi làm chuyện vô nghĩa. Nơi đây được cất giấu kĩ càng như vậy, còn được gia cố cẩn thận, không thể nào chỉ để cho vui.
Thiên Anh bước tới trảng đất trống trải cuối đường hầm, hắn đứng vào giữa. Nơi đây đọng lại một vũng nước. Chân hắn lội bì bõm. Xung quanh hắn, là cả một vòng tròn tường đá.
Chân hắn đạp phải thứ gì lạo xạo. Là những viên đá mài tròn trịa. Hắn nhặt lên. Có tổng cộng 12 viên.
Hắn nhớ lại cách bố trí trận pháp của số 2. Hắn bày 12 viên đá này xung quanh trảng đất.
- Ở đây có ai là Trận Pháp Gia chứ? - Hắn lớn tiếng hỏi.
Trong đám người thú, một tên người bướm bước ra.
- Giúp tôi kích hoạt trận đồ này.
Tên người bướm liếc nhìn Phù Dung, được gật đầu cho phép, hắn bước tới một viên đá, đặt tay lên, một luồng khí lực chạy qua.
Viên đá bỗng nhiên rực sáng, sau đó, những đường sáng chạy dọc trên mặt đất, kết nối với những viên đá khác.
Một hình bông sen, cứ thế được vẽ ra trên mặt đất.
Tất cả còn chưa hết kinh ngạc, đã thấy rung động ầm ầm. Trần hang bị tách ra cả một khoảng lớn. Ánh mặt trời từ trên cao chiếu rọi rực rỡ.
- Bên trên kia, có leo được lên không?
Có người đặt câu hỏi. Ngay lập tức, cả bọn nhốn nháo tìm kiếm dụng cụ leo trèo.
Hấp!
Thiên Anh đã nhảy lên đầu tiên, đạp theo tường hang, Đạp Không Bộ bật tới lỗ thủng, sau đó, bằng cánh tay trái còn ít thương tích, hắn giơ lên bám vào vách đá, sau đó lấy đà bật lên, cứ như vậy vài cái đã leo lên trên. Vết nứt này rõ ràng vừa mới tách ra, không phải là được che giấu, vì hoàn toàn không có rêu bám, leo cũng rất dễ dàng.
Bám ngay sau hắn, là Phù Dung.
- Vương Minh Quanggggggggggg!!!!!!
Hoàng Bích Như hét lên với tông cao ré, khiến tất cả mọi người phải bịt hết tai lại mà vẫn sởn cả gai ốc.
- Ngươi lừa taaaaaaa!!!!
- Hạ giọng xuống coi. Muốn mọi người rách hết màng nhĩ à?
- Tỳ Bà Cầm ở đâuuuuuuuuuuuuu?????!!!!!
- Không có ở đây chứ gì? - Quang chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
- Không cóoooooooooó!!!! Ngươi lừa taaaaaaaa!!!!!!!!
- Ta lừa gì cô?
- Ngươi bảo ta giúp ngươi, ngươi sẽ để ta ôm Tỳ Bà Cầm trở về! - Hoàng Bích Như không hét nữa, mà phùng mang trợn má hờn dỗi, mắt long lanh ươn ướt như sắp khóc. Tiểu thư gia tộc lớn nha, bị uất ức như vậy có mấy lần chứ?
- Đúng vậy. Tôi nhờ cô giúp tôi tóm được lũ Hắc Y Hội về tra khảo. Bọn này cố tình tung tin đồn có Bảo vật xuất thế, làm nhiễu loạn thông tin, hoang mang lòng người. Chưa kể, còn có ý định đánh bom khủng bố, không thể tha thứ được!
- Kẻ đánh bom, là ngươi mới đúng!!!
- Suỵt! - Quang dáo dác nhìn xung quanh. - Cô đừng có vu khống công dân lương thiện nha. Được rồi, ở đây vốn không có Tỳ Bà Cầm, tôi thừa nhận. Nhưng không có nghĩa là cô không cầm được Tỳ Bà Cầm về nước.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Quang chỉ mỉm cười lấp lửng.
Khi ngài Sở trưởng Sở cảnh sát phóng xe tới hiện trường, cái khung cảnh tan hoang nơi này khiến ngài giật nảy cả mình.
Cả khu công nghiệp phía đông bắc Hải Thành, rộng lớn là vậy, hoành tráng là vậy, giờ không khác gì vừa trải qua động đất cấp 8. Không còn căn nhà nào còn nguyên vẹn.
- Sao tin báo chỉ là có cháy nổ? - Ngài bực mình quay lại mắng đám cấp dưới. Hội đấu giá xảy ra biến cố, ngài thật sự rất mất mặt. Ngài nhớ còn từng hứa với lão Thạo pháp y.
- Thưa ngài, đúng là ban đầu có cháy nổ nhỏ. Nhưng tan hoang như thế này là do 2 ngài Thiếu tướng đánh nhau…
- Ngài Sở trưởng!
Nhắc Tào Tháo, ai dè Tào Tháo tới. Ngài Sở trưởng giật nảy cả mình. Thầy Thạo chạy tới, cùng với một người mà ngài chưa từng gặp.
- Anh Thạo… anh… à… sao lại… ở đây nhỉ… trùng hợp quá… - Ngài cố tỏ ra tự nhiên vui vẻ.
- Còn đứng đó làm gì, mau theo tôi bắt giữ hắn ta!
- Hắn ta?
- Takezawa! Hắn đang ở hiện trường! Lần này chúng ta còn có nhân chứng vật chứng!!
Khi bị một đống cảnh sát vây quanh, Takezawa chỉ biết méo mặt í ới gọi Quang giúp đỡ. Ai dè tên này chẳng thèm ngó ngàng tới hắn.
- Oan quá! Oan quá!
- Chẳng oan ức gì đâu!
Giọng nói này, là Kumo Takaki. Cô nàng hùng dũng đứng ra.
- Tui làm nhân chứng. Video an ninh trong khu đấu giá là vật chứng. Các ông mau mau khép hắn tội tử hình nhanh!
- Thưa cô, nơi này bị tàn phá như vậy, làm sao tìm được video nữa?
- Á há, tui cũng lường trước, nên đã giúp các ông thó một cuốn đây!
Takaki đưa cho ngài Sở trưởng một cái đĩa CD.
- Trong đĩa này có gì vậy?
- Cảnh Takezawa ăn trộm đồ của Hội đấu giá, sau đó giết chết bảo vệ.
- Oan quá đi, kẻ trong video đâu phải là tôi! - Takezawa hét lên. Ngay lập tức Takaki vung cùi chỏ đập vào mồm hắn.
- Hắn ăn trộm cái gì vậy?
- Một thanh Cực Phẩm Thần Kiếm.
- Vậy để tôi cho người đi tìm vật chứng.
- Khỏi cần, tôi cũng mang luôn vật chứng cho các ông đây.
Nói rồi Takaki chìa thanh Ikazuchi ra.
- Xin hỏi, quý cô là…
- Kumo Takaki. - Rồi cô nàng chỉ vào Takezawa - Tui là vợ hắn.
Ngài Sở trưởng gãi đầu gãi tai. Ngài vẫn không nghĩ Takezawa là tội phạm. Nhưng nhân chứng vật chứng, hết lần này tới lần khác chỉ thẳng vào hắn. Lại thêm cô gái tự xưng là vợ hắn, lại kiên quyết buộc tội hắn, là thế nào đây?
Nhưng vụ việc lần này ngài chịu quá nhiều áp lực rồi. Cả sở còn từng chứng kiến chính ngài từng cãi nhau với tên Thạo về việc tăng cường an ninh cho Hội đấu giá. Giờ thì toàn bộ khách quý còn đang trải qua một hồi sang chấn tâm lý trầm trọng, còn đang ngồi co ro một đám trong lều tạm đằng kia. Ngài lúc nãy có lén lút nghía qua, toàn là người của những thế lực lớn.
Cứ thử tưởng tượng đang yên đang lành đi chơi đấu giá, chợt quân đội, rồi một đám tổ chức bí ẩn xông vào đánh nhau, các vị dù có là xuất thân cỡ nào, trình độ ra sao, có bao nhiêu vệ sĩ, cũng không tránh khỏi một hồi tơi tả.
Dám đem tất cả quyền quý như vậy ra làm vật hi sinh, kẻ nào dàn dựng vụ này cũng thật là bạo gan.
Ngài tặc lưỡi. Các thế lực lớn cho đám quý tộc này làm vật hi sinh, đám quy tộc rồi sẽ muốn băm bổ ngài. Ngài muốn rũ bỏ áp lực, chỉ có thể xử một kẻ hiến tế khác.
Kẻ hiến tế cho tất cả chuỗi sự kiện lần này, là Takezawa.
- Bắt hắn đem về đồn. Kiểm tra các bằng chứng, chuẩn bị soạn hồ sơ gửi Viện Kiểm sát.
- Khôngggggggg!!!!
Takezawa ngay lập tức bị túm chặt, vùng vẫy cố kháng cự, chợt lưỡi kiếm Ikazuchi mà hắn từng tâm huyết rèn ra, đã kề lên cổ hắn.
- Chồng yêu, hợp tác chút đi. - Takaki mỉm cười rạng rỡ nhìn hắn. - Chúc chồng sớm lĩnh án tử hình nha!
Takezawa nuốt nước bọt cái ực, không dám giãy giụa nữa, chỉ dám rên khe khẽ.
- Quang ơi, cứu tao…
Vương Minh Quang nghe vậy, chạy tới nói nhỏ vào tai hắn.
- Ông anh chịu khó ngồi tù đi, thân phận của tui bí mật như vậy, không ra mặt giúp ông anh được đâu.
Tách! Tách! Tách!
Hữu Thành khoái trá nhè mặt Takezawa chụp lấy chụp để. Những bức hình này, rồi mai sẽ lên trang nhất tất cả các tờ báo trên toàn quốc, cũng có thể là ra cả thế giới.
Thầy Thạo đứng bên cạnh, khoanh tay thỏa mãn.
- Đó, anh Hữu Thành, chúng ta đã bắt được tên ác nhân Itou Takezawa.