Văn đã cầm trong tay bản đồ cống ngầm. Nó cũng có điểm để dùng. Khi bắt đầu điều tra nó cũng đã biết rồi sẽ phải xuống cống ngầm, dù nơi đó vô cùng nguy hiểm. Nhưng nỗi tò mò về hung thủ bí ẩn kia còn át cả nỗi sợ về nguy hiểm.
Nếu không tận mắt thấy được cống ngầm nơi hắn từng đi qua, sẽ rất khó để hiểu được tâm lý của hắn. Chỉ có trải qua những gì hắn đã trải qua, ta mới tái hiện được chân dung con người của hắn.
Có lẽ, chỉ cần ngó qua một chút thôi.
Nghĩ vậy, nó lựa lúc không có ai quanh đây, đi gần tới miệng cống.
Đúng lúc này, nắp cống cũng bị bật lên. Một cặp mắt lén lút thò ra.
- Ô kìa! Vương Thành Văn đại nhân! Xuống đây! Xuống đây!
Văn nhận ra gương mặt già khú này. Là lão già hát xẩm hôm nọ. Nó chui xuống cống với lão.
- Đại nhân! Tôi đang muốn tìm gặp đại nhân, thì thấy ngài đi vào khu biệt thự phía Tây. Tôi đành phải chui theo đường cống vào đó để tìm ngài, ai ngờ vừa ló mặt lên đã thấy ngài ở đây!
- Ông tìm cháu có chuyện gì?
- Chuyện là, đội người đại nhân thuê để đánh cắp tài liệu của lão Thụy, bị lão ta bắt gọn rồi.
- Trời ạ.
Văn thật sự không còn gì để nói về lão già này nữa. Mất hết cả niềm tin.
- Lão Thụy có gửi lại lời nhắn, nếu đại nhân thật sự muốn có danh sách của lão, thì hãy tới gặp lão.
- Không có gì nguy hiểm chứ?
- Không có. Lão ta hành nghề ở đây nhiều năm rồi, rất có uy tín.
- Vậy ông dẫn cháu đi.
***
Văn theo ông già đi xuống cống ngầm. Ông già này ở dưới cống ngầm cũng có chút danh vọng, đi tới đâu cũng được chào đón. Hành trình cũng vô cùng suôn sẻ. Văn đi qua những đường cống hôi thối, với những kẻ vô gia cư nằm la liệt khắp nơi.
Cứ nghĩ chợ cá đã là nơi nghèo khổ rồi, ở đây còn khốn khổ hơn nữa.
Ngươi cũng từng bước qua nơi này, cũng từng nghe những tiếng làu bàu chứ? Ngươi cũng như ta, cũng nhận ra rằng trên đời này còn nhiều kẻ khốn khổ hơn mình chứ? Ngươi sẽ có suy nghĩ gì nhỉ? Lòng thương người chăng? Hay ngươi sẽ cho rằng mọi thứ ở đời đều có sẵn thứ bậc của nó? Và muốn thay đổi thứ bậc của mình, chỉ có thể tự mình vươn lên?
Vì sao ngươi lại muốn vươn lên?
Văn chợt đi tới một câu hỏi như vậy.
Kẻ đó muốn vươn lên với ý chí khó có thể tin. Động lực gì khiến hắn quyết tâm như vậy? Thứ ánh sáng gì khiến hắn ôm lấy hi vọng trong màn đêm đen kịt này? Nếu không có thứ ánh sáng ấy, hẳn hắn đã lạc lối như bao kẻ nơi đây. Vô vọng, u tối, vật vờ.
Là Lê Huyền Vân chăng? Cô ta có là hi vọng cho hắn không? Chắc không phải. Vì hắn đã giết cô ấy.
Vì sao ngươi lại giết cô Vân? Ngươi có biết rằng, trong chuỗi hành động quá hoàn hảo của mình, thì việc giết Lê Huyền Vân là sai sót lớn nhất của ngươi không? Đến một đứa trẻ như ta cũng có thể nhận ra thầy Kiên vô tội, nhận ra những điểm vô lý.
Hay là, cũng giống như ta, ta đã từng mất bình tĩnh khi Linh bị bắt cóc. Ta đã bị cảm xúc chi phối.
Aaaa!! Vậy là ngươi cũng đã bị cảm xúc chi phối? Bởi vì đối với ngươi, cô Vân cũng không chỉ là một đối tượng bình thường? Cô ta quan trọng với ngươi? Ở một mức độ nào đó? Nhưng lại không đủ quan trọng? Vì ngươi có một người còn quan trọng hơn?!
Luồng suy nghĩ này, như khai sáng toàn bộ những mù mờ tăm tối trong Văn. Nó nhìn ra một hướng đi mới khả thi hơn rất nhiều.
Lê Huyền Vân bị giết không phải là sự ngẫu nhiên, cũng không phải là một đối tượng như bao đối tượng khác. Cô ta quan trọng với hắn. Cô ta bị giết vì chính mối liên hệ với hắn! Vậy thì trước khi chết, cô ta phải để lại thứ gì đó liên quan trực tiếp với hắn!
Điều tra Lê Huyền Vân!
Đúng lúc nghĩ tới nơi này, chợt nó bị khựng lại, vì lão già đi trước cũng đã khựng lại.
- Tới nơi rồi.
***
Nơi đây là một phòng khám. Hơi bẩn và tối một tí, nhưng vẫn là một phòng khám coi được. Giữa cống ngầm mà tìm được một nơi như vậy, đã có thể coi là thiên đường.
Người bác sĩ đã ngoài 50 tuổi, ngồi đó, miệng hơi mỉm cười nhìn Văn.
- Chào Vương Thành Văn nổi tiếng.
- Cháu chào bác.
- Cậu nhóc cứ tự nhiên ngồi. Ông An cứ ngồi cùng luôn cũng được. Mình nói chuyện nhanh ấy mà. Bác tên là Thụy.
Văn gật đầu, báo hiệu là nó đã nghe được. Lão Thụy lại mỉm cười vì sự chững chạc của thằng nhóc. Lão xoay ghế, lấy ra một tập tài liệu.
- Vương Thành Văn này, cháu có thể nói cho ta biết, vì sao cháu lại muốn truy tìm hung thủ giết người hàng loạt hay không?
- Tại sao bác biết điều này?
- Khà khà. Ta là bác sĩ, ta chữa bệnh cho toàn bộ thế giới ngầm, ta có rất nhiều mối quan hệ. Muốn tìm hiểu hành động của ai, vô cùng dễ dàng. Nhưng cháu yên tâm, bác không phải là kẻ lắm mồm. Bác rất biết giữ im lặng.
- Vậy là bác cũng sẽ giữ im lặng cho kẻ giết người?
- Khà khà. Khách hàng của ta phần lớn đều là kẻ giết người. Cháu đã từng giết người chưa?
- Chưa.
- Ham muốn giết người?
- Từng có. Nhưng vì ông ta muốn giết cháu. Và ông ta rất mạnh. Nếu cháu không tìm cách giết ông ta, cháu sẽ chết.
- Nếu được, cháu không muốn giết người?
- Đúng vậy.
- Như Vương Thế Kiệt chẳng hạn?
- Đúng vậy.
- Thú vị. Nhưng cháu có biết, để có quyền được sinh sát tùy ý mình, cháu phải trở nên rất mạnh, mạnh tới mức vô địch, cháu biết chứ?
- Cháu không suy nghĩ xa vời như vậy. Nếu không phải giao đấu với ai thì là tốt nhất.
- Vậy nếu bắt buộc phải giao đấu? Nếu bắt buộc phải giết người?
- Nếu đó là điều bắt buộc. Thường thì cháu sẽ suy nghĩ để tìm ra cách giải quyết tốt nhất, nhưng cháu sẽ không ngần ngại nếu để sống sót.
- Vậy cháu không muốn mạnh lên sao?
Văn lắc đầu.
- Bác hỏi câu này vô nghĩa quá. Tất cả mọi người đều muốn mạnh lên.
- Đúng vậy! Nói rất đúng. Tất cả các loài sinh vật trên đời, đều muốn mạnh lên. Mạnh lên để sống sót. À mà, ta có vài cách để mạnh lên, cháu có muốn thử không?
- Cách gì?
- Cấy thịt chuột. Tức là cấy vào tế bào của đám sinh vật đột biến, cháu sẽ mạnh lên rất nhanh.
- Nghe có vẻ không hay lắm.
- Tất nhiên, cái gì chả có giá của nó. Cháu sẽ mạnh lên rất nhanh, nhưng cũng sẽ có di chứng về sau.
- Cháu không thích như vậy. Cháu cảm thấy học là cách mạnh lên đủ tốt rồi.
- Ta nghĩ, cháu rất thông minh. Và chính vì cháu thông minh, hẳn cháu đã nhận ra, kẻ cháu đang truy tìm, giống cháu tới đáng kinh ngạc?
- Bác đang nói về tính cách? Hoàn cảnh? Xu hướng hành động? Đúng là kẻ đó khá giống cháu. Nếu đặt cháu vào hoàn cảnh của hắn ta, cháu cũng sẽ hành động gần giống như vậy. Nhưng điểm khác biệt lớn nhất, là cháu không rơi vào hoàn cảnh như hắn ta.
- Cháu tò mò với kẻ đó à?
- Cháu rất tò mò.
- Bác cũng vậy. Bác rất tò mò về những kẻ tới đây. Bọn chúng từ đâu tới, bọn chúng muốn gì, và sẽ đi về đâu? Những kẻ phải quằn quại dưới đáy của xã hội này, hóa ra lại thú vị hơn chúng ta vẫn nghĩ. Bác làm bác sĩ ở đây mấy chục năm rồi, đều là vì một thú vui như vậy. Nhưng ta phải cảnh báo với cháu một điều. Theo quá sát tâm lý của lũ tội phạm, rồi chính cháu cũng sẽ bị chìm vào nơi ấy, vào vực thẳm của sự tàn ác. Kẻ thích lợi dụng bóng tối làm đồng minh, rồi sẽ bị bóng tối nuốt chửng.
- Bác có bị bóng tối nuốt chửng hay không?
Nghe câu hỏi này, lão Thụy cười khành khạch.
- Bác ư? Bác chính là bóng tối.
Văn cũng nhảy bật dậy, quay người.
- Bóng tối hay không bóng tối, cháu vẫn là cháu mà thôi. Buổi nói chuyện này với bác, rất thú vị. Giờ cháu phải về thôi.
- Cháu là kẻ thú vị nhất mà ta từng tiếp chuyện.
- Cháu chỉ là người bình thường mà thôi.
- Ơ - Lão già hát xẩm như ớ người ra - Vậy thôi sao? Cứ vậy mà về?
- Bác ấy đã nói, là sẽ tuyệt đối không nói ra danh tính kẻ đó mà. Cháu tin là cháu sẽ tự mình làm ra.
- Chúc may mắn. - Lão Thụy nói.
- Bác cũng vậy nhé. - Văn đáp lại.
- Ồ, vậy sao?
- Vì ánh sáng sắp chiếu tan bóng tối của bác rồi.