Văn lại tới thư viện. Nó không có chìa khóa vào nhà 3E. Nó cần hỏi chuyện Vinh Mũi Chó về cái nhà đó. Vinh Mũi Chó cũng không biết nhiều hơn nó là bao. Vì khu nhà ấy xây lên cũng đã lâu rồi, từ trước khi Vinh Mũi Chó vào học.
Duy chỉ có một thông tin khá hữu ích.
- Những khu nhà ma như vậy, không chỉ ở trường mình, mà tất cả các học viện khác đều có. Đều do các công ty lớn ủng hộ xây nên, nhưng sau đó lại không dùng nữa. Nhiều người nói rằng, những khu nhà đó chỉ là nơi che giấu các hành động mờ ám của các công ty. Bọn họ có rất nhiều nhân viên đang là học sinh, đám học sinh ấy cũng cần một cơ sở kín đáo để hoạt động.
- Nhà trường không biết chuyện đó sao?
- Biết chứ. Là mắt nhắm mắt mở cho qua. Vì tiền đóng góp nhiều quá mà.
- À. Phải rồi. Em biết một người có thể giúp em mở khóa khu nhà ấy.
- Ai?
- Thầy Nguyễn Văn Khoái.
- Phụt!!
Vinh Mũi Chó không ngờ thằng Văn còn quen được cả Hiệu trưởng, thậm chí ổng còn sắp sửa trở thành Sở trưởng cả thành phố nữa. Ô dù như vậy cũng hơi to quá rồi.
- Tiến độ tìm kiếm tới đâu rồi?
- Chỉ còn lại hơn 20 người thôi. Tao và thằng Cường sẽ bí mật điều tra từng thằng một. Nghe nói tòa án đã nhận đơn của Viện kiểm sát phải không? Chỉ còn 20 ngày thôi.
Không hổ là Vinh Mũi Chó, thông tin gì cũng nghe được.
- Có kịp không? - Văn hỏi.
- Nếu có thể tìm thêm được bằng chứng, hoặc manh mối, thì rất có thể.
- Em sẽ cố gắng.
Nói là cố gắng, nhưng Văn lại cảm thấy bế tắc vô cùng. Nó chỉ có thể trông chờ chuyện điều tra của Cường và Vinh đạt được tiến triển gì đó, để nó dựa vào đó suy luận tiếp.
Nhưng chả ai ngờ, hướng điều tra dễ có tiến triển nhất, lại đâm vào ngõ cụt.
20 ứng viên, hoàn toàn không có ai đáng ngờ.
Đây là thông tin Vinh Mũi Chó đích thân thu thập, và chính Văn đã phải bỏ ra cả tuần đi chính mắt theo dõi. Nó hoàn toàn không phát hiện ra điều gì khả nghi. Những người này thậm chí còn không biết tới sự tồn tại của cống ngầm, chứ đừng nói tới chuyện giết người. Nhưng quan trọng hơn cả, bọn họ không có động cơ.
Thứ động cơ khủng khiếp có thể khiến người ta điên cuồng và bất chấp. Những đối tượng trên, họ thiếu thứ đó. Họ không gây ra cho nó nỗi sợ mà nó từng cảm nhận trong bóng người bí ẩn kia. Nó cảm nhận rất rõ, nó hiểu được kẻ đó không kém gì chính hắn ta, nó hiểu rằng những đối tượng kia còn lâu mới giống nó.
“Ta đã bỏ sót điều gì hay sao?”
Kẻ bí ẩn kia, là ta bỏ sót điều gì của ngươi, hay ta đã bỏ sót chính ta?
Đã có lập luận nào mà ta cố tình bỏ qua?
***
Núi Minh Nguyệt. Minh Nguyệt Tự. Đường địa đạo dẫn xuống lòng núi.
Vương Vũ Hoành bước từng bước xuống bậc thang.
- Phụ Vương, ngài vẫn luôn thiên vị Hoàng Huynh, điều này ta hiểu. Vương Bá Thế từ lúc sinh ra đã là thiên tài đọ quang huy với trời đất, tư chất còn vượt trội hơn cả chính ngài. Ngài là thiên tài 3000 năm mới có một trong toàn Vương tộc, nhưng Bá Thế còn có thể mạnh hơn ngài. Ta cũng luôn tự hỏi, nếu 10 năm trước, người ngồi vào ngai vàng là anh ta, mà không phải ta, liệu Đại Nam có hỗn loạn như bây giờ? Liệu Bắc Hà Cận Tây Rukth’Oarr có coi thường Đại Nam ta như vậy? Chắc không đâu. Có lẽ tới bây giờ, Vương Bá Thế đã mạnh hơn cả Kumo Sasaki, bắt kịp cả Kwaruh, trở thành kẻ mạnh nhất trong trời đất, thậm chí có thể đưa giấc mộng bá vương của Đại Nam trở thành sự thật!
Hắn bước xuống nền đá, bước tới cánh cửa. Hắn giơ hai cánh tay mở ra cánh cửa, từng chút từng chút một.
- So với ta, sau 10 năm bước vào Đại Thư viện, vẫn chưa làm nên trò trống gì, vẫn bị Phạm Viết Phương dắt mũi, vẫn bị những tên Chí Tôn khác khinh thường, thật là một trời một vực nhỉ?
- Nhưng nếu năm đó ta không quật cường phản kháng, thì giờ ta còn sống được trên đời hay chăng? Vợ con ta còn bình yên hay chăng?
- Có lẽ ngài sẽ nói, so với 3 tính mạng nhỏ nhoi này, vinh quang 3000 năm của Đại Nam, giấc mơ của 3 tỉ người Đại Nam, mới là thứ đáng nói. Coi như ta, vợ ta, và con trai ta trở thành vật hi sinh, là hòn đá giẫm chân để Vương Bá Thế bước lên ngai vàng, để hắn ta giương cung tên của mình bắn rụng cả trời đất, là quá rẻ mạt. Nghe cũng rất hợp lý mà?
Cánh cửa đã mở ra một khoảng lớn, ánh sáng chiếu rọi lên người hắn.
- Nhưng lúc đó ta đã nghĩ, tại sao? Tại sao? Và tại sao? Tại sao ta phải hi sinh cho giấc mộng của 3 tỉ người? Tại sao ta phải hi sinh để thế cục của Đại Nam trở nên tươi sáng? Tại sao ta phải hi sinh để sự kì vọng của ngài dành cho Hoàng Huynh được trở thành sự thực? Tại sao ta phải trở thành hòn đá lót đường? Tại sao? Tại sao? Và tại sao?
Người khổng lồ mang gương mặt của Vương Lập Đế đã từ từ mở mắt ra. Bốn mắt đã nhìn nhau.
- Ta là ta. Sinh mạng của ta là của ta. Tại sao ta lại phải trao nó cho kẻ khác? Tại sao ta phải chấp nhận làm vật hi sinh? Tại sao ta không được quyền ích kỉ? Tại sao ta không được quyền bảo vệ người ta yêu thương? Ngài không sai, Phụ Vương ạ. Vương Bá Thế không sai. Cả thế giới này không sai. Nhưng ta cũng không sai!
- Sau 10 năm, ta có cố gắng tới mức nào, cũng chẳng thể bằng Vương Bá Thế lười nhác trong 1 tháng. Nhưng vậy thì có quan trọng gì? Ta còn sống. Hắn thì không! Ta trở thành Đại Nam Đế Vương. Hắn trở thành cái xác không mộ! Và ngài yên tâm, ta sẽ trả ơn công sinh thành và dưỡng dục của ngài, ta sẽ đưa Đại Nam vươn lên tới đỉnh cao, bằng chính tay ta, bằng triều đại của ta! Chứ không phải của bất kì ai!
Người khổng lồ đã bắt đầu mở miệng gầm thét.
- Ta không còn là thằng Vũ Hoành yếu đuối ngày đó nữa. Ta đã là Chí Tôn. Ta đã có 10 bằng Tiến sĩ. Ta đã trải qua địa ngục. Ta đã trỗi dậy. Ta đã nếm trải sự chia ly. Ta đã đón năm mới trong cô độc. Ta đã trải qua mọi thứ ngài từng trải qua. Vì vậy, Phụ Vương, đã đến lúc ngài dẹp cái bộ mặt vô tâm đó lại, và mở mồm ra nói cho ta biết, thứ mà ngài muốn để lại cho ta, Đế Vương của Đại Nam!
Đã tới lúc phải đối đầu. Đã tới lúc đứng thẳng người và dõng dạc nói với cha mình, ta là Đế Vương của Đại Nam, ta là kẻ thừa kế của ngươi, ta là con trai ngươi!
Nỗi sợ hãi và ám ảnh suốt thời thơ ấu của Vương Vũ Hoành, cha ruột của hắn, giờ đây ông ta không còn nữa. Nhưng nỗi sợ ông ta để lại trong hắn, chưa bao giờ tan biến. Giờ đây, hắn phải đối mặt với nó, một mình.
===========
Có ai đồng cảm được với Vũ Hoành chứ? Vậy thì chúc mừng, bạn có tư chất để trở thành Đế Vương! Hoặc không...