Thế nào, anh Phan Thành? Giờ không phải là lúc để do dự nữa đâu!
Trần Thịnh hét lớn. Hắn đang phải chật vật giữa đám quái vật. Hắn chỉ là một thương nhân, bản lĩnh cũng có hạn. Chủ yếu đều nhờ Phạm Tố Uyên bảo vệ hắn.
Phan Thành cắn răng một cái. Phản bội lại thầy Phương, đúng là quyết định khó khăn nhất của hắn, nhưng giờ tính mạng còn đang bị đe dọa, nghĩ làm sao được nhiều? Hắn nuốt nước bọt một cái, nắm chặt nắm tay.
- Tao cần một căn biệt thự kiểu Phú Sơn có sân vườn, và ở ngoại ô!
Hắn hét lên. Đây đã là thỏa hiệp cuối cùng rồi. Nếu đã phải phản bội thầy Phương, thì cũng cần một cái giá chấp nhận được. Một căn nhà kiểu Phú Sơn, ngày ngày tỉa cây, nghe chim hót, và thưởng trà. Đó sẽ là cuộc sống an nhàn của hắn. Hắn sẽ không còn chút tham vọng gì với thế tục nữa.
- Tưởng chuyện gì! Anh cũng biết Vương Vũ Hoành trọng chữ tín thế nào rồi đấy!
Trần Thịnh cũng thả lỏng đi rất nhiều. Phan Thành đã chạy tới trợ thủ cho hắn. Có 2 Thạc sĩ trợ lực, hắn tiến lên rất nhanh.
Chỉ còn vài cây số nữa là đi tới điểm hẹn. Trần Thịnh có khả năng làm được 1 việc mà chỉ có hắn mới có thể làm.
Trong cuộc chiến này, hắn là con bài tẩy của Vương Vũ Hoành, và hắn hài lòng vì điều đó.
Bởi làm gián điệp hai, ba mang này nọ, hắn cũng đã mệt mỏi rồi. Chỉ còn một chút nữa để chấm dứt chuỗi ngày tháng sai lầm này mà thôi.
Một chút cố gắng cuối cùng. Đáng.
Phe nào thắng cũng được. Chết hết cũng được. Miễn là gia đình hắn an toàn.
Trần Thiên Anh lao như bay về nhà. Hắn chẳng có chút gì mệt mỏi. Tất cả những con quái vật ngáng đường hắn, đều bị hắn đập nát.
Đưa bố mẹ rời khỏi đây. Đưa Linh rời khỏi đây.
Rồi bọn họ có thể sống hạnh phúc bên nhau.
Bố hắn sẽ có thể cai rượu. Mẹ hắn sẽ không phải làm lụng nữa. Hắn và Linh sẽ có toàn bộ thời gian trên cái cuộc đời này để ở bên nhau, thân thiết với nhau, và tiến tới một giai đoạn mới…
Có rất nhiều điều mà hắn có thể nghĩ tới. Như một thứ ánh sáng ùa vào phía cuối đường hầm đen tối của cuộc đời hắn. Giờ đây mọi thứ không còn mơ hồ nữa, mà sáng rực, rõ ràng, và tươi đẹp.
Mọi điều mà hắn từng trả giá, đều đáng.
- Senpai.
Takaki đã đối diện với người đàn ông đó. Nơi một góc sân vắng vẻ. Trời đã bắt đầu trút những hạt mưa lách tách.
- Em gái nhỏ, chuyện của anh với Takezawa, đừng xen vào có được không?
- Tôi không quan tâm hai người chém giết nhau thế nào. Chết hết càng tốt. Nhưng làm ơn đưa tôi cái thanh kiếm đó được không? Đuổi theo anh hoài tôi cũng mệt lắm rồi.
Noboru giơ cây ô của mình lên.
- Có được nó rồi, em sẽ làm gì?
- Còn phải hỏi? Tất nhiên là giấu nó thật kĩ, rồi bảo với cha là nó bị thất lạc. Và sau đó tôi sẽ lấy cớ là tìm kiếm nó, và được đi ngao du thoải mái rồi!
- Để nó trong tay anh, cả đời em vẫn sẽ được ngao du thoải mái.
- Nói vậy là anh thách tôi không lấy lại được nó sao?
- Ha ha ha. Nhờ có thanh kiếm này, anh mới hình thành được mối liên kết với Takezawa. Anh cảm thấy hắn hiện hữu gần anh hơn bao giờ hết.
- Tôi bắt buộc phải nghi ngờ giới tính của anh rồi đó. - Takaki cảm thấy hơn sởn gai ốc.
- Tùy em thôi. Rồi em cũng sẽ hiểu, Itou Takezawa có sức thu hút tới mức nào! - Noboru ngoác miệng cười. Hắn đưa tay lên véo lấy da mặt.
Xoạt! một tiếng. Hắn đã đổi gương mặt của mình thành Takezawa.
- Đồ biến thái. - Takaki cũng không chịu nổi cái sự đam mê bệnh hoạn này của đàn anh được nữa. Cô vung kiếm lên.
- Đứng im! Itou Takezawa! Mi đã bị bắt!
Đúng lúc này, giọng của thầy Thạo vang lên.
Hữu Thành cũng sững sờ. Móa! Hắn chẳng hiểu sao thầy Thạo có thể suy luận đỉnh cao như vậy. Itou Takezawa đang sờ sờ đứng trước mặt hắn.
Phía sau, rất nhiều cảnh sát đã chĩa súng về phía này.
- Ha ha ha. Dăm ba cái thứ vớ vẩn.
Noboru cười khành khạch. Hắn chùng người xuống, tay trái cầm lấy thân ô, tay phải đưa ra như chuẩn bị rút kiếm.
- Chạy mau!
Takaki hoảng hốt hô lớn. Đúng lúc này, Noboru cũng đã cầm lấy cán ô. Hắn rút một cái, ánh kiếm đỏ lòe từ cây ô phát ra.
Ma Linh Bạt Đao Trảm!!!
Một đao này mang theo khí thế ma quỷ, kéo theo vô vàn oán linh hiện hình, những bàn tay, những khuôn mặt, những con ác ma gầm thét, quét tới, như dọa bay sinh lực của toàn bộ cảnh sát đứng xung quanh. Tất cả như bị hút hết hồn phách, tâm linh tán loạn, khụy xuống la hét. Trong đầu bọn họ đều là ảo cảnh về địa ngục kinh hoàng.
- Anh Thạo!
Hữu Thành lao tới đẩy thầy Thạo xuống, rồi dùng lưng mình che lên. Hắn đã dành ra mấy tháng ở Bắc Hà, bùa hộ mạng cũng trang bị đầy đủ, lại từng trải qua Thôi miên với Âm Dương Hoàng Long Tiễn của Vương Vũ Hoành, Thiên Địa Nhân đại trận của Hà Chí Thương, lực kháng cự cũng đã đạt tới cảnh giới chính hắn cũng không ngờ tới.
Cũng nhờ sự che chở này của Hữu Thành, mà thầy Thạo thoát cơn hiểm họa.
Đoànggg!!!
Takaki vung kiếm. Ikazuchi, Cực Phẩm Thần Kiếm không phải hữu danh vô thực. Ánh kiếm chém tới đâu, lôi đình nổ vang tới đó, đánh tan đi toàn bộ ma quỷ.
Nhưng khi ma khí đã bị đánh tan, thì Noboru cũng đã không còn bóng dáng.
Tòa lầu phía sau cô, đã bị chém toác ra một vệt lớn.
Noboru đã từ phía đó mà xông vào tòa án.
“Hắn đi tìm Takezawa!”
Ngay lập tức nhận thức ra điều này, Takaki đạp tường nhảy lên, cố gắng bám sát lấy Noboru.
Không có Hỉ Vận Kiếm trong tay, chỉ sợ Takezawa sống không nổi 1 phút đồng hồ.
- Anh Thạo! Anh có sao không?
- Đuổi… đuổi theo! Mà khoan! Báo với ngài Thẩm phán đi! Ông ta là người duy nhất bắt giữ được Takezawa! Đột nhập tòa án là chẳng cần tới lệnh bắt nữa!
Hữu Thành đang định chạy đi tìm Thẩm phán, thì xung quanh khuôn viên tòa án, tiếng gào rú đã vang lên.
Ma Linh Bạt Đao Trảm, không chỉ là để phá vòng vây. Ma khí của nó phát ra, còn thu hút lũ quái vật đâm đầu tới nơi này.
Zrẹtttttt!!!!! Béttttt!!!!!!!
Đám quái vật lao tới, chạm phải một rào chắn vô hình, nát bét như tương.
- Tôi đã bảo, Tòa án thành phố không phải một nơi đơn giản mà. - Thầy Thạo cười.
Đúng lúc này, trên bầu trời, một uy áp khủng khiếp xuất hiện.
Bầu trời cũng trở nên đỏ thẫm.
Không gian bỗng nhiên tĩnh mịch đến lạ thường, mà sao trong lòng mỗi người lại nảy lên những giai điệu ai oán.
Tiếng ca ai oán như kéo cả tâm hồn con người xuống tận cùng của nỗi sầu bi, như xé nát cả đất trời, như bóp nghẹt sáu cõi nhân sinh.
Bắc Hoàng Hà Chí Thương, giáng lâm.