Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 377: Sự thật bị bỏ qua (Phần 2)

Mày là cái đứa khó ưa lúc ở trên chùa phải không?

Từ Thục Lan tuy có hoài bão to lớn như đàn ông, nhưng vẫn giữ thói nhỏ nhen của đàn bà. Hoàng Bích Thanh từng khiến bà khó chịu, bà vẫn nhớ như in.

- Tao không biết là mày cũng có chút bản lĩnh như thế. Vậy thì tại sao mày phải vất vả làm lụng để nuôi con như vậy? Với bản lĩnh của mày, ít ra cũng có nhiều cách ngon lành để kiếm tiền.

- Kiếm tiền kiểu đó, có gì thú vị sao? - Hoàng Bích Thanh hỏi lại.

- À phải rồi. Mày đúng là giống hệt bọn phụ nữ còn lại. Không có hoài bão, không có đam mê. Hoặc là phụ thuộc vào đàn ông, hoặc là an phận với những gì mình có. Lại còn hi sinh hết mức vì con cái. Đúng là quá ngu đi mà! Là phụ nữ, thì không được làm những chuyện to lớn hay sao? - Từ Thục Lan nghiến răng - Có chút bản lĩnh, rồi sao chứ? Cũng chỉ loanh quanh nơi xó bếp mà thôi.

- Chị có vẻ thích nữ quyền nhỉ? Chị cứ làm công to việc lớn, ai cấm chị chứ? Còn tôi, cuộc sống hiện nay làm tôi đủ hài lòng rồi. Chỉ xin chị đừng phá hoại nó.

- Tao phá hoại gì cuộc sống của mày chứ?

Hoàng Bích Thanh nhoẻn miệng cười.

- Thằng nhóc vừa rồi là ông chủ của tôi. Chị giết nó là khiến tôi mất công ăn việc làm rồi.

- Phụ nữ có tài năng thật sự là rất hiếm. Đáng tiếc là chúng ta không chung một tiếng nói.

Từ Thục Lan lắc đầu. Bà là một Siêu Cường giả 4 bằng Tiến sĩ. Không những thế, khi so sánh với những người có cùng bằng cấp, bà còn mạnh hơn rất nhiều. Vì bà có những bí thuật của Hắc Y Hội.

Hoàng Bích Thanh có tài giỏi tới đâu, cũng chỉ là một con mụ nấu bếp cho một cái nhà hàng nhỏ mà thôi. Nếu thật sự tài giỏi hơn thế, đã không phải cam chịu tới vậy.

Từ Thục Lan không còn lời để nói. Chỉ còn nắm đấm mà thôi.

Nắm đấm của bà đã đấm tới.

Hoàng Bích Thanh không né tránh, cũng chẳng đỡ đòn. Chị chỉ đứng đó, nhìn thẳng vào Từ Thục Lan, mỉm cười nhẹ nhàng. Bàn tay gầy yếu xanh xao của chị nhẹ nhàng nâng lên, hai ngón tay khoan thai vạch lên bắp tay của Từ Thục Lan một đường hờ hững. Đúng lúc này, nắm đấm của Từ Thục Lan như đang muốn phá hoại gương mặt mong manh của chị, chợt run lên bần bật, không thể nào đánh tới.

Từ Thục Lan gồng hết toàn bộ cơ bắp cố gắng điều khiển cánh tay, mà cánh tay mụ cứ không thể nghe lời, như toàn bộ gân cốt kinh mạch vừa bị đứt hết. Cánh tay mụ vằn vện lên vô vàn những mạch máu chằng chịt. Dù rằng nó không hề bị một chút tổn thương nào, mà giống như mụ mất đi gần như toàn bộ mối liên hệ với cánh tay. Mụ cố gắng điều khiển, nhưng lực điều khiển của mụ yếu ớt tới thảm thương. Cánh tay mụ hơi giơ lên được một chút, rồi lại buông thõng xuống vô lực.

- Mày… mày đã làm gì?!!!!

Từ Thục Lan gầm lên. Cánh tay còn lại của mụ đánh tới.

Xoạt.

Một đường chạm rất nhẹ, rất không uy hiếp, mà cánh tay trái của mụ cũng đã như tàn phế.

Sau đó là chân trái, chân phái.

Mụ khuỵu xuống, cặp mắt hoảng loạn tột cùng nhìn Hoàng Bích Thanh, như nhìn một con quái vật.

- Tôi chỉ vừa cắt đi liên kết tâm linh giữa chị và các bộ phận thân thể của chị. Đừng nghĩ rằng Vật chất mới quyết định Ý thức. Liên kết tâm linh giữa não bộ với từng phần cơ thể của nó mới khiến chị điều khiển được cơ thể chị. Đừng nghĩ rằng thân thể của chị là vật sở hữu của chị. Sắc tức thị Không.

- Mày… đồ Ma giáo! Đồ Tà đạo! Mày là yêu nữ phương nào?! Đồ quái thú! Đồ yêu nghiệt! Đồ… ghê tởm!

Hoàng Bích Thanh tiếp nhận những lời thóa mạ ấy bằng một nụ cười có đôi chút hờ hững.

- Những lời miệt thị này, 13 năm trước tôi nghe cũng đã thành quen.

- 13 năm trước, vậy mày… mày chính là… Hoàng Bích Thanh “đó”?

Chị Thanh vẫn chỉ mỉm cười. Chị đưa 2 ngón tay xoa nhẹ lên trán mụ. Ngay lập tức, mụ cảm thấy mọi liên kết với giọng nói của mình đã không còn.

- Yên tâm. Khi chị trở lại ngục tù, mọi liên kết sẽ dần phục hồi. Giờ thì tôi không thích nghe nhắc lại quá khứ ngày xưa nữa. - Nụ cười lúc này còn tươi tắn hơn nữa - Tôi đã làm mẹ rồi.

Không thể cử động tay chân, không thể cất giọng nói. Mọi tương tác với thế giới bên ngoài của Từ Thục Lan như cũng bị cắt đứt theo. Bất lực, trần trụi trước cuộc đời. Siêu Cường giả, vốn là những người dùng chiến lực của mình để sánh ngang với trời đất, càng sâu sắc cảm nhận rõ hơn sự vô năng của bản thân khi chiến lực không còn. Sự sợ hãi này, càng lên cao tới tột độ.

Từ Thục Lan lắp bắp không nên lời vài tiếng, rồi lăn ra ngất.
Vương Minh Quang tỉnh dậy mà thấy đầu đau nhức. Áp lực cú đánh vừa rồi đúng là khủng khiếp. Hắn mơ hồ cảm thấy có ai đó đã cứu mình, mà không thể nhớ ra.

Xung quanh hắn còn là một lũ quái vật. Hắn cố nén lại cơn choáng váng, vừa đánh lấy một đường ra.

Bốp!!

Vừa tung đòn đánh chết một con quái vật, hắn vừa nhảy lùi về phía sau. Đằng sau hắn là một góc tường.

- Ui da!!

Cú va từ đằng sau này, lại có chút quen thuộc. Cứ như là đã từng va phải người này một lần rồi thì phải.

Cả 2 ngã sõng soài ra đất.

- Đi đứng phải nhìn đường chút chứ?

Cái giọng chua ngoa này, nghe cũng rất là quen.

- Cô em là… Cầm Dạ Nguyệt? - Quang cũng ớ người ra.

- Trương Minh Quang! 2 lần rồi đấy nhé! Lần trước tôi còn chưa kịp tính sổ với anh đấy!

- Tại lần nào cô cũng đứng đúng chỗ tôi sẽ lui thì có!

- Có mà lần nào anh cũng cố tình va vào người đẹp thì có!

- Xin lỗi, anh không cố tình, mà cô em cũng không hẳn là người đẹp.

- Dối trá.

- Haizz. Anh không có rảnh để mà cãi nhau. Nhìn coi tình hình xung quanh xem. Sao cô em lại ra ngoài trong cái lúc thế này?

- Tôi đi đâu thì liên quan quái gì tới anh? Anh là bố tôi chắc?

- Haizz. Thôi được rồi. Đi theo anh, để anh dẫn cô tới nơi nào an toàn.

Vừa nói, Quang vừa thò đầu ra nhìn nghiêng ngó. 2 người dò dẫm đi lên.

- Xem ra anh cũng khá là tốt bụng đấy chứ? - Cầm Dạ Nguyệt vẫn tươi tỉnh nhún nhảy theo sau, giọng có chút gì châm chọc.

- Anh mày là định nghĩa của sự tốt bụng rồi. - Quang thừa nhận không chút do dự.

- Nhìn học trò của anh là em biết rồi.

- Ai?

- Thằng Văn chứ ai? Hồi Sự kiện diễn ra ấy, nó nhờ em giúp đỡ nó. Nó cũng biết điều lắm, đề xuất lại cho em đúng thứ em cần.

- Thằng Văn tinh tế tới vậy từ bao giờ?

- À. Nó không có tinh tế đâu. Nó chỉ tình cờ biết được một số điều mà người khác không biết thôi.

- Thế nó hứa cho cô em thứ gì?

- 3 chữ thôi.

- 3 chữ?

Quang vẫn phăm phăm dẫn đường, vừa thắc mắc hỏi.

Cầm Dạ Nguyệt đã ghé sát môi vào tai hắn, thì thầm. Hơi thở kèm theo thanh âm, cứ như vậy khẽ khàng rót vào tai hắn.

- Vương… Minh… Quang.

!!!!!

Giống như một cơn rùng mình ớn lạnh, toàn bộ trí óc của Quang điên cuồng vận hành hết công suất. Hắn chợt nhận ra một sự thật khủng khiếp tới mức kinh hoàng.

Nhưng kèm với cảm giác này, lại là sự đau nhói tê dại. Một ngón tay đã điểm huyệt thẳng vào đốt xương thứ 7 trên lưng hắn.

Huyết mạch của Rồng, đốt xương thứ 7 cũng là điểm yếu chí tử.

- Ta từng nói với ngươi, rồi sẽ có ngày ta đòi cả vốn lẫn lãi kia mà?

Quang tê dại ngã gục xuống, nhưng trong đầu hắn vẫn không ngừng hệ thống lại những suy nghĩ của mình.

Cầm Dạ Nguyệt rất chú trọng sĩ diện.

Cầm Dạ Nguyệt có thù tất trả có nợ tất đòi.

Cầm Dạ Nguyệt rất có khả năng lôi kéo đàn em.

Cầm Dạ Nguyệt mới chỉ được biết đến trong 3 năm Cao trung. Hồi Sơ trung còn chẳng ai nghe tên cô ta.

Cầm Dạ Nguyệt thích nhảy chân sáo.

Cầm Dạ Nguyệt không hề đặt chân lên sàn đấu.

Con Kiki bắt cóc nhầm Trần Phương Linh, là vì mùi nước hoa.

Nước hoa của Trần Phương Linh, cô bé lại giới thiệu cho Hoàng Bích Thanh. Hoàng Bích Thanh lại giới thiệu cho người khác. Bạn của Hoàng Bích Thanh ở Hải Thành, liệu có bao người?

Kính Hoa Thủy Nguyệt, xa tận chân trời, mà gần ngay trước mắt.

Nằm đó đau đớn và bất động, Quang vẫn cố cắn răng để phát ra tiếng nói.

- Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?

Cô gái trước mặt hắn, xinh đẹp tuyệt trần, mà lại bí hiểm như ánh trăng rằm. Cô ta nhoẻn miệng cười với hắn, một nụ cười mà cả đời hắn không thể nào quên.

- Tên ta là Cầm Dạ Nguyệt. Nhưng các ngươi cứ thích gọi ta bằng một cái tên. Thánh Nữ.