Thung lũng Sa Li Khan, nằm ở mũi đất cực Nam của Đại Nam Đế quốc, thuộc Khu vực Kinh tế thứ 12. Hải Thành thuộc khu vực Kinh tế thứ 7, nằm ở vùng vịnh phía Đông của Đế quốc.
Cùng là hạt nhân của một Khu vực Kinh tế, nhưng Hải Thành lại chẳng thể nào so bì nổi với Thung lũng Sa Li Khan.
Vì Sa Li Khan luôn được ví như Kinh đô thứ 2 của Đại Nam.
Kinh đô Long Thành nằm ở trung tâm Đế quốc, nơi có dòng Nam sông Mẫu Hà chảy qua, không chỉ có địa thế hoàn mỹ, giao thương thuận lợi, còn là nơi Vương tộc 3 ngàn năm trị vì, ẩn chứa vô vàn những bí mật cổ xưa. Từ trước tới giờ, Long Thành luôn là trung tâm Văn hóa Chính trị Xã hội không thể bàn cãi.
Còn Thung lũng Sa Li Khan, nằm ở cực Nam của Đế quốc, lại là mũi nhọn Công nghệ cho không chỉ Đế quốc, mà còn là cả đại lục.
Mỗi ngày ở nơi đây, hàng ngàn công ty bắt đầu khởi nghiệp, cũng có hàng ngàn công ty tuyên bố phá sản. Cạnh tranh khốc liệt tới kinh hoàng. Tất cả chỉ có một chỉ tiêu: Đi lên, đi lên và đi lên.
Nếu Đại Nam đã là quốc gia có Công nghệ hàng đầu thế giới, thì Thung lũng Sa Li Khan còn đi trước phần còn lại của Đại Nam tới 50 năm.
Nơi đây, vô vàn những Sáng Chế gia kiệt xuất và điên rồ tìm tới, như không phải tìm kiếm việc làm, mà càng giống hành hương về miền đất thánh. Nơi đây mọi ý tưởng điên khùng nhất đều có thể biến thành sự thật.
Người ta gặp gỡ, trao đổi hăng say, rồi ưng nhau là ngay hôm sau mở công ty khởi nghiệp. Ông sáng chế, tôi bán hàng. Hôm sau nữa, mặt hàng của ta hứa hẹn, ta lại bán nó cho những ông lớn. Hoặc giả, ta phá sản, tôi lại tìm một phương án khởi nghiệp khác, hoặc lại làm nhân viên cho một kẻ khởi nghiệp khác. Một môi trường gần như cởi mở tuyệt đối, kích thích mọi đột phá về Công nghệ, đồng thời cũng khiến Sàn giao dịch Sa Li Khan ngày nào cũng đông vui nhộn nhịp như một cái chợ.
Vì tính đặc thù của Thung lũng Sa Li Khan, Đại Nam luôn cực kì chú trọng với mối quan hệ hai bên. Đây là một điểm nhạy cảm bậc nhất mà các đời Đế vương cần phải để ý.
Một trong 3 trung tâm lớn của Sa Li Khan, cũng chính là nơi đóng quân của Binh chủng Hậu cần, chỉ huy bởi một vị Đại Tướng. Vương Thụy An. Bác họ của Vương Vũ Hoành.
Binh chủng Hậu cần nghe thì có vẻ không oai, nhưng thực tế, bọn họ là nòng cốt của Bộ Quốc phòng Đại Nam. Vì họ chính là đơn vị nghiên cứu, triển khai, áp dụng Công nghệ cao trong Chiến tranh.
Mọi thành tựu cao nhất, đều phải được áp dụng vào Quốc phòng đầu tiên. Đó là điều bắt buộc ở mọi quốc gia.
Mà để đảm bảo được điều này, Binh chủng Hậu cần cũng cần duy trì một mối quan hệ khá là vi diệu với phần còn lại của Thung lũng Sa Li Khan.
Trong số các ông lớn có sức ảnh hưởng tại Sa Li Khan, thì 4/10 là thuộc về Vương Triều Kiến Nghiệp, hoặc tỏ rõ thái độ là đồng minh thân thiết. 3/10 là những doanh nhân sẵn sàng hợp tác bình đẳng và vui vẻ. 3/10 còn lại, là khinh nhờn Vương tộc ra mặt.
Đây chính là điều khiến Vương tộc đau đầu. Thung lũng Sa Li Khan có đặc trưng của riêng nó, một thị trường không phải tự do hoàn toàn, nhưng có đủ độ cạnh tranh để thúc đẩy nó không ngừng phát triển. Vương tộc không thể nào can thiệp hoàn toàn vào thị trường ấy. Họ chỉ có thể cố gắng nâng tầm ảnh hưởng của mình lên, từng chút từng chút một. Nhưng hiện tượng hàng Công nghệ cao, mà đáng sợ nhất là vũ khí chiến tranh hiện đại bị tuồn ra ngoài, bị bán cho các bên thứ 3 như Bắc Hà, Cận Tây, hay các tổ chức khủng bố khác, thì Vương tộc có cố hết sức cũng không thể ngăn cản.
Lần này đây, Vương Thụy An còn tốt bụng báo cho Nguyễn Hữu Dũng với Liêu Kha một tiếng, cũng đã là quá mức cảm động. Mà cảm động thì cảm động, chứ kết quả thì chẳng khác quái gì. Một quả tên lửa đã từ trên trời bắn xuống.
Nguyễn Hữu Dũng và Liêu Kha đều chẳng phải gà mờ. Cả hai ngửi thấy mùi nguy hiểm là chạy nhanh hơn bất kì ai. Quả tên lửa cứ thế đâm thẳng xuống núi Minh Nguyệt, nhưng không hề phát nổ. Thân nó mở ra, trong đó lộ ra rất nhiều những linh kiện và vũ khí.
- Là hàng tiếp tế! Liêu Kha, ngươi làm ăn cái kiểu gì thế?
Nguyễn Hữu Dũng lớn tiếng trách móc. Gọi Liêu Kha về Long Thành, chẳng phải là để hắn dùng chuyên môn Du kích của mình, đi phá hết những kẻ phản bội hay sao? Chẳng phải là để ngăn cái tình trạng kẻ phản bội tuồn hàng cho địch hay sao? Giờ thì đúng như những gì bọn họ e ngại.
- Móa! Là Thung lũng Sa Li Khan, ta quản làm sao được?!
Liêu Kha thấy mình oan ức tày trời. Trần gia nổi tiếng có những khu Công nghiệp lớn, với trình độ chế tạo thuộc loại khá. Bọn chúng có những mối quan hệ ngầm với Thung lũng Sa Li Khan cũng chẳng phải chuyện gì bất ngờ. Nhưng biết thì biết vậy, còn phá vỡ mối quan hệ này, là quá sức đối với hắn.
Chưa kể, chẳng cần quan hệ thân thiết gì, chỉ cần mượn tay Trần gia phế được Vương tộc, ối kẻ ở Sa Li Khan cũng mừng húm đi được ấy chứ.
Nguyễn Hữu Dũng cũng chỉ tiện miệng trách vậy mà thôi. Hắn biết sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ xảy ra. Được cái, trong cái rủi cũng có cái may. Nếu Vương tộc sống sót qua chuyện lần này, họ sẽ càng có lý do dõng dạc hơn mà trả đũa Sa Li Khan, cụ thể như siết chặt quyền kiểm soát nơi đó lại.
Nhưng đó vẫn là chuyện sau này.
Vì Trần Phùng sau khi nhận được gói hàng tiếp tế này, đã trang bị lên người cả một bộ giáp tối tân, không khác gì một con robot hạng nặng.
- Hay rồi, một thằng chuyên phát điện, được trang bị một con robot cần rất nhiều điện. Sao mà trùng hợp vậy chứ?
Liêu Kha còn cố mỉa mai một câu.
Nguyễn Hữu Dũng chẳng thể nào cười nổi.
Cả hai đều biết, tình thế hiện nay ngặt nghèo tới mức nào.
- Sau vụ này, phải tới phá banh nhà lão Thụy An ra mới được!
Có chút nản, nhưng họ đều là quân nhân chuyên nghiệp, vào sinh ra tử cũng đã nhiều. Chỉ một địch thủ khó nhằn, cũng chưa đến mức khiến họ dừng bước.
Cả hai đã bắt đầu triển khai chiến đấu, bắt đầu bằng việc không gọi nhau oang oang nữa, mà sử dụng tới Truyền Âm.
“Liêu, lén lút ra đằng sau, vặn cổ chết thằng Bạch Y đó đi! Không ai biết ở phía sau nó sẽ lại gây ra trò gì đâu!”
“Biết rồi! Còn ngươi?”
“Ta sẽ cầm chân thằng Trần Phùng một chút. Lôi Thần Giáng Thế còn có tác dụng bao lâu nhỉ? Hai mươi phút chăng?”
“Ngươi vẫn đại khái như trước. Là 18 phút 32 giây, nhưng như vậy vẫn là quá sức với ngươi!”
“Vặt cổ chết thằng Phổ, rồi hai ta úp sọt thằng Phùng!”
“Hợp lý hơn rồi đó!”
Vừa trao đổi, cả hai vẫn không ngừng làm những gì cần phải làm.
Rầm!! Rầm!! Rầm!!
Một rừng cây rậm rạp đã mọc lên trên đỉnh núi Minh Nguyệt vốn xác xơ. Trong rừng cây ấy, Liêu Kha thoắt ẩn thoắt hiện tìm kiếm con mồi của mình. Phổ.
Ai dè tên này trốn chạy cũng nhanh như chuột. Chẳng mấy chốc đã không thấy tung tích.
Liêu Kha giật mình. Hắn vốn là bậc thầy về truy đuổi, vậy mà lại bị qua mặt như vậy.
Mới 30 giây qua đi, hắn đã nghe thấy tiếng Truyền Âm hớt hải của Nguyễn Hữu Dũng.
“Cứu! Cứu! Cứu! Quay lại đây giúp ta! Đánh không lại!”