- Kính mời chị tránh ra để chúng tôi làm việc.
Một đội người chẳng biết từ đâu xộc ra, với đồng phục vest đen và cà vạt, ai ai cũng đeo kính đen.
- Ý gì đây hở? - Vân nheo mắt nhìn lên Phạm Viết Tuệ.
- Điều tra. Tên đó gây bạo lực nơi công cộng, đe dọa tính mạng người khác, giờ chúng tôi thu xác hắn về để kiểm tra. Nếu còn tình tiết gì cần bổ sung, chúng tôi sẽ trực tiếp liên hệ với cô. Cô nên biết ơn vì chúng tôi chưa đem cô về trụ sở đấy.
Phạm Viết Tuệ lại nở một nụ cười đầy vị tha, như thể hắn thật sự là người làm phước cho Vân vậy.
Đội Giám sát cứ thế nhanh gọn thu dọn toàn bộ hiện trường, chẳng để lại một vết tích gì, sau đó đi mất hút.
Phạm Viết Tuệ cũng chẳng còn ở đây nữa.
Tác phong của lũ này là vậy, Vân cũng chẳng còn gì lạ. Chờ người ta đánh nhau xong, mới chạy ra thu dọn tàn cục.
Ngay cả hành động giết người diệt khẩu của Phạm Viết Tuệ cũng khiến Vân suy nghĩ.
Là bọn chúng cùng một phe, nên mới làm vậy, hay vì bọn chúng tự tin rằng chỉ từ một xác chết đã có thể truy lùng ra thông tin cần thiết? Dù là trường hợp nào, thì rõ như ban ngày là tên kia không muốn để Vân biết quá nhiều.
Thử suy nghĩ xem.
Đội Giám sát của Phạm Viết Tuệ tuy không dễ ưa gì, nhưng lại không hề gây cản trở cho các Runner tại Hải Thành, thậm chí chúng còn nửa úp nửa mở tạo điều kiện cho bọn họ. Tên áo trắng vừa rồi thì lại ra lời cảnh cáo hãy cuốn gói khỏi nơi đây. Rồi Phạm Viết Tuệ lại bẻ cổ hắn trước khi Vân kịp biết điều gì. Sau đó, chúng thủ tiêu luôn cái xác chết để cô không thể tìm hiểu được gì hơn.
Phạm Viết Tuệ. Phạm Viết Phương. Những kẻ tự xưng là Học trò của thầy Phương. Bạch Thế Thắng.
Mọi thứ cứ mơ hồ liên quan đến nhau. Và Vân bỗng nhiên bị cuốn vào chuyện này, ngay cái thời điểm mà ai cũng nói rằng Đại Nam sắp sửa xảy ra biến cố lớn.
Tại sao cha cô lại đưa cô tới đây? Thứ báu vật mà ông ta muốn tìm là gì? Vân chưa bao giờ hỏi.
Chỉ qua những lời kể của ông ta, cô biết rằng 10 năm trước lão đem cô đi lang bạt khắp nơi là để tìm kiếm thứ gì đó. Và Hải Thành đã xuất hiện một manh mối.
Vân ghét nhất ở cha mình là sự úp mở này. Nếu cứ đi theo ông ta, cô mãi mãi sẽ bị giấu giếm một cái gì đấy. Một bí mật mà cô mãi không biết về cha mình, về gia đình mình.
Vậy nên, Vân mới muốn độc lập hành động.
Chỉ khi nào cô tự mình tìm ra thứ mà cha mình đang tìm kiếm, cô mới biết được những điều ông ta che giấu.
Thử tìm kiếm từ những đầu mối mình đã biết xem.
Vân bắt đầu lấy điện thoại ra. Lúc nào cũng vậy, muốn làm cái gì, nạp tri thức vào đầu trước đã.
Vân dành cả chiều hôm đó trên thư viện tới tận tối muộn.
Cô cần một không gian yên tĩnh.
Và một cái màn hình đủ lớn.
Cô vào phòng máy, chọn một cái máy tính trong góc khuất, bật chế độ lập trình lên. Cô cần đảm bảo mọi hoạt động ngày hôm nay sẽ không được lưu lại. Sau khi đã chắc chắn, Vân mới kết nối máy tính với điện thoại. Fake một cái địa chỉ truy cập, vượt qua tường lửa của Đại Nam và truy cập vào hệ thống database của Phú Sơn.
Nói về cơ sở dữ liệu, luôn luôn tin dùng hàng của Sasaki. Và cơ sở dữ liệu của ông ta luôn dễ dàng truy cập, nếu biết cách.
“Vui lòng đăng nhập”
Màn hình đăng nhập là nguyên một cái Poster phim mới của Sasaki, một bộ phim đình đám mà mất 3 năm mới quay xong. Truyền kì về Kumo Sasaki. Với gương mặt ông ta vẫn trẻ trung như ngày nào, cùng 1 dàn diễn viên đình đám khác.
Vân thở dài. Đây là Deepweb, mà vẫn cố quảng bá phim cho bằng được.
Cô gõ vào tên truy nhập của mình.
Red_Witch.
Mật khẩu.
Khongtiencapdatmaan.
Mật khẩu này như là phương châm sống cả đời của Vân, cũng là lời nhắc nhở đau đáu không bao giờ quên. Cứ du hành với một ông bố bê tha cờ bạc bất cần đời và luôn luôn thiếu tiền, bạn sẽ có chung tâm trạng này.
Giao diện trình duyệt mở ra. Cũng bình thường như bất cứ một trình duyệt web nào. Chỉ khác một chỗ, thông tin ở đây được phân tầng rõ rệt.
Mỗi một tầng, sẽ có một loạt những câu hỏi xác minh. Tầng 1 là tầng dễ truy cập nhất, nhưng càng lên cao, bạn càng cần có một tư cách nhất định. Loạt câu hỏi xác minh này đều là ngẫu hứng, y như tính cách của Sasaki vậy, nhưng lại có độ chính xác không chê vào đâu được.
Nghe nói, ở những tầng sâu nhất, còn chứa rất nhiều thông tin mật mà chẳng biết bằng cách nào Sasaki nghe lỏm được của 4 vị Chí Tôn Cường giả còn lại, và hắn giấu ở đây như một trò chơi thách thức mọi người dùng. Không biết nếu người ta truy cập được vào tầng thông tin ấy, thế giới sẽ đảo điên ra sao, nhưng Sasaki mặc kệ. Hắn thấy vui thì làm. Và cũng chưa ai đạt được đến tầng thông tin đó.
Trong số những người mà Vân biết, thì Lonely_Boy là người tiến xa nhất ở vùng dữ liệu này. Anh ta tiến được tới tầng thứ 23. Mà cũng hợp lý, vì theo đánh giá của Vân, sự hiểu biết của anh ta quá rộng lớn. Với một vốn hiểu biết như vậy, đạt được quyền tiếp cận ở những tầng sâu hơn là điều rất dễ dàng, vì chính Sasaki cũng mong muốn lợi dụng những người như vậy để làm giàu cơ sở dữ liệu cho ông ta.
Càng tiếp cận được nhiều thông tin, Lonely Boy lại càng có thể khám phá được nhiều bí ẩn trên thế giới hơn, và kho tàng của Kumo Sasaki lại càng được mở rộng.
Có người nói, mô hình hoạt động này của Fusan Web (tên của hệ thống này) là mô phỏng lại cách thức hoạt động của Đại Thư viện. Đại Thư viện cũng sử dụng những Kẻ Chứng kiến đi khắp nơi, chứng kiến con người, vạn vật, ghi chép lại, và bổ sung vào Quyển Sách. Mỗi Quyển Sách lại liên kết với những Quyển Sách khác, và càng ngày lượng thông tin trong đó càng trở nên khổng lồ.
Đối với Sasaki, mỗi một người dùng, kể cả Vân, đều là một Kẻ Chứng kiến của ông ta. Bù lại, ông ta cho phép bọn họ được truy cập và tùy ý sử dụng những thông tin trong mạng lưới của mình.
Người ta nói rằng Kumo Sasaki không hề có một tham vọng gì với quyền lực. Ông ta chỉ đơn thuần là một kẻ thích buôn chuyện. Nhưng thứ thế giới mà ông ta xây dựng nên, một “Thế giới số” này, có tiềm năng vượt mặt bất kì “thế giới” nào mà những Chí Tôn khác đang theo đuổi.
Đại Hùng Kwaruh đang muốn xây dựng nên cả một “Thế giới” của riêng mình.
Công tước Edward theo đuổi một “Thế giới Siêu Hình”.
Bắc Hoàng Hà Chí Thương muốn mở toang cánh cửa tầng 18, để bước vào “Thế giới Linh Hồn”.
Còn Vương Vũ Hoành, nghe nói hắn muốn làm chủ nhân của “Thực tại”.
5 tên Chí Tôn, sức mạnh của bọn họ chẳng thể nào đo đếm bằng bằng cấp hay chiến lực. Sức mạnh thực sự mà Đại Thư viện trao cho họ, đã vượt khỏi những khái niệm trần tục của con người. Bọn họ muốn chinh phạt thế giới, nhưng không phải vì bản thân thế giới này, mà chỉ coi đó là một bàn đạp để vươn tới một tầm vóc cao hơn, một tầm vóc mà khó ai có thể thấu hiểu.
Nhưng, xét cho cùng, đâu chỉ những Chí Tôn mới khao khát như vậy?
Chẳng phải hàng trăm triệu Tâm Linh Sư trên thế giới đều lẽo đẽo nối gót bước vào Tầng Vô thức đấy sao?
Chẳng phải những kẻ theo đuổi Nghệ thuật đều mong muốn đột phá đến những tầng Tư duy như Edward sao?
Và những người như Vân, chẳng phải cũng đang ngụp lặn trong một cái mạng lưới vô hình mà lại hữu hình, một cái mạng lưới kết nối tất cả mọi thông tin lại đó sao?
Chí Tôn Cường giả khao khát tri thức, không phải vì bọn họ được trải nghiệm sự vô cùng vô tận của tri thức. Bọn họ khao khát tri thức, vì bọn họ là nhân loại.
Vân đăng nhập.
Cô đã đạt tới tầng 15 trong cơ sở dữ liệu này. Cô nghĩ rằng với tầng 15 này cô đủ sức tra cứu về những kẻ áo trắng, cũng như về Đội Giám sát.
Ai dè, một câu hỏi bỗng nhiên pop ra từ giao diện.
“Câu hỏi xác nhận để truy cập tầng thứ 16”.
Vân không hiểu. Cô đâu có cần truy cập tới tầng 16 lúc này. Nhưng cửa sổ vẫn tiếp tục chạy.
“Vị vua Mặt Trời đem lòng yêu mến cô gái đến từ biển khơi?”
Bán tín bán nghi, Vân tần ngần gõ xuống một câu trả lời.
Kalutami.