Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 437: Người trong giang hồ

Vân ơi cứu tao!!

Lão Bạch từ một ngỏ hẻm chạy ra, tay vẫn cầm một cái ghế nhựa che đầu. Loại ghế mà người ta vẫn thấy ở các rạp xiếc rong. Đằng sau lão, một cái phi dao phóng sát theo, cắm phập vào cây cột điện.

Có thể phóng dao cắm xuyên qua bê tông, hẳn không phải loại vừa.

Phía trong hẻm, lại nổ ra tiếng hò hét, đấm đá, chém giết.

- Chuyện gì vậy cha?

Vân vừa nép người vào vách tường, vừa hơi hé mắt vào trong nhìn. Chỉ thấy một bàn tay xoay tròn trên không trung, văng sượt qua mặt cô, đập cái bép vào tường, rồi trượt xuống, kéo theo một vệt máu.

Tởm qué!!!

- Chạy mau, chúng nó tranh giành địa bàn! - Lão Bạch hổn hển vài câu, đã co giò chạy mất dép. Vân cũng không tốn thời gian đuổi theo lão.

Người ta vẫn nói, người không động tới ta, thì ta không động tới người. Chuyện giang hồ xử nhau, thì cứ để chúng tự xử. Không cần phải can dự vào, tai bay vạ gió.

Khu phố đang yên tĩnh thanh bình, nay bỗng náo loạn lên vì một vụ thanh trừng đẫm máu.

- Bọn nào đánh nhau vậy cha?

- Đây vốn là địa bàn của bọn Phong Ba. Rồi một thằng oắt nào đó tên là Tiếu Diện mới đến đây chiếm địa bàn. Rồi bọn Phong Ba lại tìm người về đòi lại. Thế rồi đánh nhau loạn cả lên. Tao thấy máu đổ ghê hồn luôn!

Đây cũng là lần đầu Vân chứng kiến cảnh giang hồ đánh nhau ở Hải Thành.

- Hải Thành luôn là thành phố hỗn loạn như vậy. Giờ thì so với hồi trước còn loạn hơn nữa. Đến cả học sinh cũng có thể đâm chém nhau ác liệt như thế kia.

- Nè cha, gánh xiếc của cha đâu?

- Chia nhau ra chạy tán loạn hết rồi. Đúng là thời buổi nhiễu nhương mà.

- Con nghe thấy tiếng kêu cứu. Để con vào đó xem.

- Này Vân, mày bớt manh động hộ tao…

Lão gọi chưa dứt lời, Vân đã phi thân lên một dãy nhà, nhảy lên mái, rồi lao thẳng xuống bãi chiến trường kia.

Rất nhanh, Vân nhận ra một bác gái béo mập tầm tuổi trung niên, đang núp co ro sau những nồi bếp, bên cạnh là lán trại đã bị kéo sập. Đám thanh niên đang điên cuồng chém giết nhau phía bên ngoài, thịt người hòa cùng thịt lợn, bắn tung tóe, nhiều miếng thịt không rõ của ai rơi lõm bõm vào nồi nước canh đang nấu dở.

Bác gái kia sợ hãi ôm đầu run rẩy khi bị kẹt giữa cảnh điên cuồng này. Vân nhìn thấy mà không khỏi tức giận đến trợn cả mắt.

Muốn chém nhau thì chém nhau, tại sao còn lôi người khác liên lụy theo như vậy?

- Icy Rain!!!

Phập! Phập! Phập! Phập!….!!!!

Hàng chục mũi thương băng sắc nhọn từ trên trời phóng xuống, bất kể thuộc phe nào, bất kể là đâm vào đâu, chỉ thấy một đám côn đồ đang chém giết nhau, bỗng nhiên bị những mũi băng ghim thẳng xuống mặt đất. Máu tươi bắn tung tóe, cùng tiếng la hét vì đau đớn.

Đám còn lại còn chưa nhận ra điều gì, đã thấy một luồng lửa khủng khiếp quét qua, lửa bén vào áo quần, vào da thịt. Ngay lập tức đã thấy hàng loạt ngọn đuốc sống chạy lung tung khắp nơi kêu cứu. Con hẻm lại chất, chúng va phải những kẻ khác, làm lửa lan khắp nơi, hỗn loạn vô cùng. Những kẻ tỉnh táo dày dặn kinh nghiệm thì không ngần ngại rút súng bắn chết tươi những kẻ đang bị thiêu cháy đó. Lập tức, một núi thây cháy ngùn ngụt ngăn cách mọi thứ trong con hẻm.

Vân đáp xuống đất. Bị két giữa đám cháy này, chỉ còn có cô, bác béo kia, và hơn chục tên khác.

- Mày là a…….iiiiiiii!!!!!!!

- Gravity!!

Bốpppp!!!!

Một tên còn chưa kịp mở miệng, đã bị một hòn đá không biết từ đâu đập thẳng vào quai hàm. Hòn đá này được buộc vào đầu một sợi roi, và không biết vì sao, hòn đá tuy nhỏ mà lại có cảm giác nặng như búa tạ. Chỉ thấy Rắc một tiếng rõ to, quai hàm của hắn đã bị đánh văng đi, kèm theo những cái răng vàng, chỉ còn lại một cái hàm trên và cái lưỡi đỏ lè đang rú lên vì đau đớn.

Vân mặt vẫn đỏ gay vì tức giận, tay cô xoay tròn sợi roi, quăng hòn đá đúng một vòng. Hòn đá lướt tới đâu, chỉ nghe thấy tiếng sọ não hay xương cốt vỡ vụn tới đấy.

Nhiều đứa trong đám còn mới chỉ ở độ tuổi học sinh, vì đua đòi muốn thể hiện mà gia nhập băng đảng, nay thấy cảnh ghê khiếp kinh rợn như vậy, sợ hãi tới mức vãi cả đại tiểu tiện ra quần, ngồi sụp xuống đất, đôi mắt vô hồn như chìm vào ác mộng.

Một đứa khác còn chút tỉnh táo, quỳ mọp xuống khóc lóc van xin.

- Chị ơi!! Tha em…!! Em mới 15 tuổi, em còn chưa biết mùi gái là gì… Em còn đang đi học… Bố mẹ em còn nghĩ em đang ở trường… Em còn chưa thi học kì, còn chưa tốt nghiệp… Tha cho em… Cả nhà em có mỗi em là con trai… Bố em còn phải đi cắt tóc để nuôi em học…

Đứa nhỏ khóc lóc trong cơn hoảng loạn đến mức nói năng không đầu không đuôi. Nó coi như cũng đã dốc hết lòng cầu sinh ra để van nài sự sống.

- Sống một cuộc sống yên ấm như vậy còn chưa thấy đủ sao? - Vân nheo mắt nhìn nó, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào - Còn một khi đã dấn thân vào con đường lang bạt này, thì phải chấp nhận thôi. Ít ra thì, đây còn là lựa chọn do chính mày chọn.

- Chị em… Em xin…

Bốpppp!!!!

Tảng đá nhỏ được phép thuật gia tăng trọng lực lên gấp 10 lần, cứ như thế vô tình quăng nát đầu thằng nhóc học đòi làm lưu manh kia. Não nó bắn lên đỏ lòm cả một mảng tường bẩn thỉu.

Những kẻ khác mở tròn đôi mắt kinh hãi nhìn Vân, như nhìn một nữ quỷ giáng trần. Bọn hắn chẳng bao giờ nghĩ rằng, một cô gái tuổi còn chưa đến 20, lại có thể thẳng thừng ra tay không chút do dự như vậy.

- Sao? Nhìn cái gì? - Vân liếc mắt nhìn sang bọn chúng - Tao không giết nó thì chúng mày cũng sẽ giết nó mà thôi? Có gì khác nhau chứ? Muốn thử nghiệm cảm giác làm giang hồ lắm à? Chúng mày còn chưa biết những thứ khủng khiếp hơn thế này đâu.

- Nói hay lắm, Nguyễn Hồng Vân ạ!

Một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe thốt ra, mà đối với những kẻ đang đứng đối mặt với Vân, thì lại như sét đánh ngang tai.

Ngay lập tức, đã có một bàn tay thanh mảnh nắm lấy đầu một tên to con, rồi chẳng biết lấy từ đâu ra một sức mạnh khủng khiếp, ấn dúi cả khuôn mặt hắn vào bức tường. Bàn tay ấy tiếp tục kéo lê gương mặt khốn khổ kia thành một đường, cày nát bét cả bức tường bê tông, đến khi buông ra, đã là một gương mặt chỉ còn máu thịt đỏ lòm, với hốc mũi trống hoác.

Bàn tay kia, là của một thiếu niên vóc người cũng thanh mảnh như vậy, da trắng, tóc tai gọn gàng, gương mặt hiền hòa ưa nhìn, đôi mắt híp, và một cái miệng luôn ngoác ra cười.

Tiếu Diện.

Vân đã nghe về hắn ta. Kẻ đi khắp nơi chiếm đoạt địa bàn và không ngừng kêu gọi chống lại Bạch Thế Thắng.

Một kẻ với vóc người nhỏ con, mà lại có sức mạnh kinh khủng như trâu mộng. Và hắn vừa ung dung bước qua ngọn lửa rừng rực kia mà không có lấy một vết thương.

Rầm!!!!

Một cánh tay còn lại đã bất thình lình túm lấy cổ một kẻ bên cạnh, trong nháy mắt bóp gẫy cần cổ của hắn. Vừa mới bước vào, Tiếu Diện đã tiễn luôn 2 tên lên bàn thờ cũng với một tốc độ bàn thờ, và gương mặt vẫn đang toe toét cười vui.

Một màn dã man này so ra cũng chẳng kém gì pha vừa rồi của Vân.

- Cô bạn là thủ hạ của Vương Thành Văn phải không? - Hắn vẫn tươi cười cất lời chào hỏi. - Tôi nghe thằng Minh kể về cô rồi.

- Thủ hạ??? - Vẻ mặt Vân lộ rõ sự không vui - Cái quái gì vậy?

Nếu bình thường, đáng lẽ cô phải hỏi tại sao thằng khốn kiếp nào ở cái xứ sở này đều biết tên Vương Thành Văn vậy, nhưng rồi lại thôi. Cái gì lặp lại nhiều lần thì cũng thành quen.

Tiếu Diện vẫn nhàn nhã bước lại gần Vân.

- Đừng căng thẳng quá. Chốc nữa tôi cũng tới thăm nó mà thôi. Nhưng phải đợi tôi xử xong con quái vật sau lưng cô đã.

- Quái vật?

Vân giật mình quay người lại.

Nãy giờ cô không hề để ý.

Trong con hẻm này, ngay giữa cảnh chém giết máu me nãy giờ, ngay cả khi những xác chết cháy ngùn ngụt bốc lên như muốn hun chảy không khí nơi đây, vẫn có một kẻ nãy giờ dài người ra nằm ngủ, dáng điệu vô cùng thoải mái vô tư.

- Hắn là ai? - Vân cau mày hỏi.

- Bạch Thế Thắng. - Tiếu Diện vẫn nở một nụ cười toe toét để trả lời, nhưng trong nụ cười này, đã không hề giấu giếm ý muốn giết người đến cực điểm.