Nhiệt độ càng ngày càng thấp dần. Tuyết đã bắt đầu rơi.
Những bông tuyết buốt giá rơi xuống người Phù Dung, đều bị một ngọn lửa âm ỉ đốt cho tan chảy.
Nếu là với thể trạng bình thường của hắn, hẳn không thể nào sống nổi dưới tiết trời khắc nghiệt này, nhưng bên trong hắn còn một con quái vật âm thầm bảo hộ.
Lão Tứ thì không được con quái vật nào bảo hộ, hắn chỉ đơn thuần là không thấy lạnh. Khí lực con người khi tới mức độ nhất định, đã có thể điều hòa được thân nhiệt.
Từng hạt tuyết lạnh lẽo rơi xuống gương mặt trắng trẻo hiền hòa của Lão Tứ, đọng lại nơi đó, rồi một hạt tiếp một hạt, chẳng mấy chốc một tầng băng mỏng đã phủ lên gương mặt vô hồn của hắn. Đôi mắt Lão Tứ vẫn chăm chăm quan sát bầu trời, bằng một cái nhìn trống rỗng.
- Vì sao chúng ta lại nằm ngửa?
Hắn đột ngột hỏi một câu như vậy. Mà câu hỏi này, chỉ có Phù Dung là người tiếp nhận. Hắn gãi đầu gãi tay một chút.
- Tại sao chúng ta lại không thể nằm ngửa? - Phù Dung hỏi lại.
- Con chó, con mèo, con ngựa, con cá sấu, đến cả con rồng, tất cả đều nằm sấp. Tại sao chỉ mình con người chúng ta nằm ngửa?
Phù Dung nhíu mày một chút. Hắn chợt nghĩ tới cái bệnh đau lưng mãn tính của Lão Tứ.
- Là để giảm áp lực cho cột sống? - Hắn phỏng đoán.
- Hay! Chính là để giảm áp lực cho cột sống! - Lão Tứ vẫn nằm đó, vươn hai tay lên, ưỡn lưng, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ - Từ khi loài người bắt đầu đi bằng 2 chân và phải dùng lưng để gánh chịu toàn bộ trọng lượng phần trên cơ thể, thì cột sống của chúng ta cũng chịu một áp lực khủng khiếp. Khi nằm xuống, là lúc duy nhất cột sống được nghỉ ngơi, được trở về với trạng thái thoải mái mà nó đáng được hưởng. Nhưng, cậu có biết, cột sống bị hành hạ còn chưa phải là cái giá duy nhất mà con người phải trả khi chúng ta đi bằng 2 chân chứ?
- Có lẽ vậy - Phù Dung nhún vai. Hắn không mấy hứng thú với kiểu bàn luận lan man vô nghĩa này.
- Chúng ta rụng đuôi. Tay chúng ta ngắn lại, và yếu ớt. Trọng tâm chúng ta không vững vàng. Bàn chân của chúng ta trở nên vụng về thô kệch. Nhưng cậu có biết, phải trả giá nhiều tới vậy, loài người vẫn kiên quyết muốn đứng thẳng bằng 2 chân, là vì sao chứ?
- Vì tiến hóa?
- Không phải. Là để nhìn ngắm bầu trời. Chính là để những đêm lạnh lẽo khó ngủ như đêm nay, ta có thể nằm trên một cái sân thượng, ngửa mặt lên nhìn ngắm bầu trời, nhìn ngắm vũ trụ, để những hậu nhân như chúng ta sâu sắc cảm nhận được, cái Vũ trụ này trống rỗng và vô nghĩa đến mức nào.
Nói rồi, Lão Tứ nhỏm đầu dậy, đưa tay ra với lấy cái gối đang dùng, đưa cho Phù Dung.
- Muốn dùng gối chứ? Tôi nhường đấy.
- Không cần, cậu cứ dùng đi.
Phù Dung cũng chẳng có việc gì làm, tiện đà ngồi xuống bên cạnh Lão Tứ. Tính Lão Tứ rất thích nhường nhịn, nên còn ngỏ ý cho hắn mượn gối. Nhưng Phù Dung không nhận, hắn biết Lão Tứ yêu thích cái gối này còn hơn sinh mệnh của mình. Bởi nhờ có nó, mà hắn có thể nằm ở bất cứ đâu tùy thích.
Cái gối này vốn là quà mà Lục muội mua về.
Số là, sau nhiều lần Lục muội lẻn qua cấm chế ra ngoài chơi, tận hưởng bao nhiêu của ngon vật lạ bên ngoài, chẳng thèm đoái hoài gì tới anh em trong trại, sau nhiều lần bị anh em lên án dữ dội, rốt cuộc cũng phải mua quà về sau mỗi lần trốn đi chơi.
Khổ nỗi, vô tâm như Lục muội, chẳng bao giờ biết được ai thích quà gì, nên lần nào cũng đếm đầu người rồi bốc đại mấy món đồ đem về, mặc kệ cho mọi người phân chia ra sao thì tùy.
Lần trước, mọi người cũng phải xúm lại mà phân chia lẫn nhau. Lão Tứ vốn thích nhường nhịn, luôn nhường cho mọi người chọn trước. Nhưng tất cả đều nhất trí nhường lại cho hắn cái gối êm ái này, để hắn đỡ phải khổ sở vì cái lưng đau. Nghe thấy vậy, Lão Tứ mừng đến rơi cả nước mắt.
Sau đó, Lão Đại chọn bừa một bao thuốc, rít một điếu, rồi đem ra mời tất cả anh em, mời cả quản giáo Kha. Quản giáo Kha cũng vui vẻ nhận lấy, chả thèm hỏi xem tại sao lũ phạm nhân này lại kiếm được thuốc lá.
Nói chung mỗi lần Lục muội đi chơi về là đều có quà, thậm chí là cả Noboru trong khu biệt giam cũng sẽ có, mỗi tội không phải ai cũng sẽ có được thứ mình ưng ý, vì cô nàng này chọn quà rất là qua loa đại khái.
- Thầy Phương từng nói rằng, trong mỗi chúng ta, đều có một con người tầm thường, và một con người phi thường. - Lão Tứ lại cất lời - Chúng ta luôn tồn tại mâu thuẫn. Kẻ hiền lành nhất, cũng có thể là kẻ độc ác nhất. Kẻ vô tâm nhất, lại cũng có thể là sân si nhất. Kẻ thật thà nhất, có khi lại là dối trá nhất. Kẻ đứng đắn nhất, có khi lại là dâm dật nhất. Kẻ hòa đồng nhất, biết đâu lại là người đố kị nhiều nhất. Còn kẻ vị tha nhất, cũng chính là người ôm hận thù sâu nhất. Chỉ khi nào, con người ta vượt qua được cái bản ngã tầm thường của mình, tâm trí ta mới được tự do.
- Tự do? - Phù Dung cười. - Tôi không biết vì sao mọi người ở đây sùng bái Phạm Viết Phương như vậy. Khi còn là một nô lệ dưới một đấu trường trong lòng đất, tôi đã từng chứng kiến nhiều nô lệ khác sùng bái Phạm Viết Phương. Họ đem ảnh của ông ta ra cầu nguyện, họ rao truyền rằng chỉ cần nghe theo những lời dạy của ông ta, chúng tôi sẽ được tự do. Nhưng rồi, những kẻ lầm rầm cầu nguyện ấy, đều sụp xuống tuyệt vọng khi biết sẽ phải đối đầu với tôi, và rồi chính tay tôi đã đấm chết họ, vì nếu không, tôi mới là người phải chết. Và khi thu dọn xác chết, người ta lại tìm thấy trong ngực họ còn giữ tấm ảnh Phạm Viết Phương.
Phù Dung thở dài một tiếng. Tuyết lại rơi càng lúc càng dày.
- Thuốc chứ?
Lão Tứ đưa cho hắn một điếu thuốc, Phù Dung lần này không ngại cầm lấy. Hắn búng tay một cái, điếu thuốc cháy xì xèo.
Giữa tiết trời lạnh lẽo, rít một điếu thuốc, rồi bàn luận về nhân sinh.
- Những lời nói suông không giúp cho ta được tự do. - Phù Dung nói tiếp - Chỉ những ai dám hành động, mới có quyền có được sự tự do cho mình. Đó là lúc Thánh Nữ đã xuất hiện. Tôi tin tưởng cô ta, vì cô ta nói là làm. Cô ta sẵn sàng hành động. Và cô ta thật sự lo lắng tới những người đi theo mình. Khi đã thoát khỏi đấu trường đó, thoát được ra ngoài bầu trời xanh, tôi mới hiểu. Đứng dưới bầu trời này, vẫn chưa phải là tự do đích thực.
- Vậy theo cậu, thế nào mới là tự do đích thực?
- Là khi bạn bè tôi không còn phải chui rúc trong những hang đá. Là khi không còn ai kì thị chúng tôi như những con quái vật. Là khi mà tôi tìm ra được nơi tôi thuộc về.
- Nhưng để có được điều đó, sẽ là một cuộc chiến. Chỉ một cuộc chiến đủ tàn khốc và kinh hoàng, mới có thể khiến 8 chủng loài thay đổi suy nghĩ về nhau. Cậu không thấy bản thân mình cũng đang mâu thuẫn sao? Cậu mong muốn tự do, nhưng con quỷ trong người cậu, lại là nô lệ của chiến trường. Đồng hành với hắn, cậu sẽ bị cuốn theo những cuộc chiến bất tận, nhưng nếu không có hắn, cậu sẽ không bao giờ tìm lại được tự do của mình. Suy cho cùng, cái gì mới là tự do? Khi cả thế giới này đều là một thứ lồng giam, và bản thân thân xác này cũng là một loại ngục tù? Nơi tự do duy nhất ta tìm thấy, là trong tâm hồn mình. Nơi đó có sự vật lộn giữa sự tầm thường và cái phi thường, giữa dục vọng và sự vĩ đại, nhưng cũng chính tại đó, ta tìm thấy sự thanh thản và bình tâm. Cũng ở chính nơi đó, ta tìm thấy được cánh cửa để vươn lên thế giới ngu xuẩn này, để tâm trí ta bao trùm cả vũ trụ.
- Xem ra cậu không chỉ là một kẻ thích nhường nhịn. Đằng sau sự nhường nhịn ấy, là một tham vọng khổng lồ. - Phù Dung lại rít một hơi thuốc. - Nhưng, con quỷ trong tôi nói rằng, nhiều loài sinh vật đã cuồng vọng thách thức Vũ trụ suốt hàng ngàn năm qua, và chúng đều nhận những kết cục rất thảm khốc.
- Ha ha. Tôi không muốn thách thức Vũ trụ. - Lão Tứ vẫn giương đôi mắt nhìn lên bầu trời - Tôi muốn nuốt chửng nó!