- Anh Phong! - Vân hô lên.
- Hở? - Nguyễn Thanh Phong đáp lời. Hắn vẫn đang bị vây trong khói đen mù mịt.
- Anh bung hết sức ra đi - Vân nói.
- Ừm.
Nghe câu này, Hà Khuyết Minh vội vã lui về phía sau.
Đi với Nguyễn Thanh Phong mấy tháng, hắn đại khái cũng đã hiểu về thực lực của tên này.
Văn lực, Họa lực khủng khiếp. Nhưng tùy tính. Không ổn định. Thích gì làm nấy. Khó đoán.
Nguyễn Thanh Phong trong mắt Hà Khuyết Minh có thể là một con dao sắc lẻm, nhưng hai lưỡi. Hắn cũng đoán rằng Nguyễn Hồng Vân đã hết cách rồi mới phải chơi bài liều như vậy.
Người thì lui về sau, nhưng khói đen lại càng dày đặc hơn trước. Từng luồng Khí lực nhiễu loạn bay lung tung trong làn khói, càng như muốn triệt để khóa cứng tầm nhìn của Nguyễn Thanh Phong.
Bất kể như vậy, Nguyễn Thanh Phong vẫn vung bút.
Gió đã nổi lên.
Thần Phong Thịnh Yến!
14 loại gió đan xen nhau, cuốn lấy nhau, như bão táp thổi bay làn khói. Chỉ thấy khói tan đi, rất nhiều thủ hạ Ám Hành Hội núp trong làn khói cũng bị đánh cho tơi tả.
Trong cơn cuồng phong ấy, Vương Thành Văn vẫn bứt tốc lên chạy, bất chấp mọi loại lực cản.
Đằng sau hắn, Cú nhẹ nhàng đạp lên từng cơn gió mà đuổi theo.
Chợt trước mắt hắn là một màu đỏ rực che chắn tầm mắt. Tấm áo choàng đỏ của Vân bay phần phật trong gió, che giấu phía sau là một ám chiêu.
- Zap Gun!
Tia điện chớp nhoáng bắn ra, bị Cú khẽ khàng lách người né tránh. Chợt đúng lúc ấy, hắn cảm thấy cơ thể mình bị vô vàn những hình khối hư ảo đâm lên, khóa cứng hắn lại giữa không trung.
Cứ như hàng ngàn ngọn núi mọc lên từ dưới mặt đất, rồi cùng quy tụ lại.
Lại là Nguyễn Thanh Phong.
Chúng Sơn Tụ Hội!
Hà Khuyết Minh chưa vì vậy mà từ bỏ. 3 cái Truy Tung Bí Thức theo 3 hướng lén lút đánh tới Nguyễn Thanh Phong, bản thân lại chính diện đánh tới.
- A Dậu! Ngươi là người của Ám Hành Hội, hay là con trai của Hắc Kê, hãy chọn một thôi!
Nguyễn Thanh Phong khẽ lắc đầu. Ám Hành Hội hay Hắc Kê gì đó, hắn không quan tâm lắm. Hắn nói:
- Mẹ đã dặn, là con trai phải biết bảo vệ em gái.
Nói rồi, bàn tay hắn cầm cây bút không ngừng điểm vào không gian.
Giữa không gian lồng lộng gió này, hàng ngàn hàng vạn điểm nhỏ nổ bung ra vô vàn các loại màu sắc.
Bách Hoa Tề Phương!
Như một rừng hoa đầy màu sắc thi nhau đua nở, khiến cho Hà Khuyết Minh cũng phải hoa mắt chóng mặt. 3 cái Truy Tung Bí Thức đều bị những sắc màu kia đánh nổ bung bét.
Tâm Nhãn Đệ Tam Cấp, Tuyệt Thức Giới!
Bấy giờ, lại tới Lê Đức Anh mở ra Tâm Nhãn. Hắn phong bế toàn bộ những sắc màu của Nguyễn Thanh Phong, mở Khí Công cuồn cuộn bao quanh thân thể, mãnh liệt xông qua.
Khí Công Bạo Phá, đánh cho gió tán hoa tàn!
Ấy vậy mà, vừa phá tan lớp họa ấy, lại thấy một màu đỏ rực đang chờ sẵn.
Lại là Nguyễn Hồng Vân.
- Flame Arrow!
6 mũi tên bằng lửa phầm phập cắm vào Lê Đức Anh, đẩy hắn khựng lại. Ngay sau đó, vô vàn đóa hoa của Nguyễn Thanh Phong lại liên tiếp nở bung, đánh cho Lê Đức Anh tối tăm mặt mũi.
Vân vừa ra chiêu, còn không kịp quay người, bàn tay cô đã vung ngọn roi về phía sau.
Đầu ngọn roi buộc một hòn đá, lại được khuếch đại bởi Gravity, như một quả chùy phóng thẳng về phía Cú.
Cú vừa mới thoát khỏi sự giam hãm của Chúng Sơn Tụ Hội, đã thấy một quả chùy nặng chịch nhè vào mặt, cuống quýt vặn người né tránh.
Còn chưa kịp ổn định thân mình, từ phía trên trời cao, lại như có một dòng nước dữ dội ào ào đổ xuống, đánh hắn ngã sấp mặt xuống đất.
Lạc Thiên Bộc Bố!
Hà Khuyết Minh cũng phải giật mình hoảng hốt.
Nguyễn Thanh Phong đang cùng lúc vẽ ra tới 4 bức tranh!
Thần Phong Thịnh Yến.
Lạc Thiên Bộc Bố.
Chúng Sơn Tụ Hội.
Bách Hoa Tề Phương.
Thanh Phong Tứ Đại Cảnh.
Hà Khuyết Minh nghĩ tới đây, hắn lẳng lặng lựa chọn rút lui.
Thanh Phong Tứ Đại Cảnh đúng là rất đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn vẫn chính là nó không có lỗ hổng. Vì mọi lỗ hổng, đã được Nguyễn Hồng Vân bù vào.
Cú cũng vậy. Hắn vô thanh vô tức mà rút lui từ khi nào không hay.
Chỉ còn Lê Đức Anh vẫn ngoan cường xông tới.
Vì sao? Vì hắn có tín niệm của mình. Hắn có mục đích của mình. Hắn có thứ cần phải bảo vệ.
Quan trọng hơn cả con rối Bạch Linh. Quan trọng hơn cả chiếc bình mà Cú đã trộm.
Hắn điên cuồng lao tới.
Tâm Nhãn Đệ Thất Cấp, Khai Thiên!
Hắn vẫn nhớ lời Quân chủ năm đó, cùng ta mở ra một con đường, xuyên phá mọi loại rào cản, và cùng mở rộng đôi mắt để nhìn thấu cuộc đời.
Trước mắt hắn, 4 bức tranh của Nguyễn Thanh Phong cũng chẳng khác gì một thứ mê cung che mờ mắt hắn, chỉ là hư ảo của cuộc đời, chỉ là nỗi sợ trong tưởng tượng.
Khai được Tâm Nhãn, chính là để vượt qua ảo giác về cuộc đời.
Để khai mở ra một con đường mới.
Lê Đức Anh đưa hai bàn tay ra trước, bất chấp cơ thể chịu không biết bao nhiêu thương tích, vẫn dùng hết sức mình xé toang 4 bức tranh.
Không còn gì che chắn cho Nguyễn Thanh Phong. Lê Đức Anh dùng khí thế hùng mạnh nhất trong đời, điên cuồng tiến tới.
Nhưng trong mắt hắn, một ánh đỏ chợt lượt qua.
Bên hông hắn, lại là Nguyễn Hồng Vân.
Lại là màn hình điện thoại đáng ghét kia.
Lần này, màn hình ấy hiện một màu đỏ rực, đỏ không khác gì màu chiếc áo choàng đang phần phật trong gió.
- Inferno!!!
Chẳng còn dư dả chút pin nào, nhưng Vân vẫn kiên quyết xuất ra Inferno.
Uỳnhhhhhhhh!!!!!!!!!!
Một chiêu thức này, đánh vào cơ thể Siêu Cường giả, chưa tính là thứ gì chí mạng, nhưng vẫn đủ sức đánh bay Lê Đức Anh lên giữa không trung.
Chỉ là bị đánh bay lên, vẫn chưa thể coi là có gì nguy hiểm. Lê Đức Anh nghĩ vậy. Nhưng ngay sau đó, hắn biết mình đã nhầm.
Trước mắt hắn, không chỉ là 4 bức tranh hoa mỹ mà thôi.
Gió là thần thái.
Nước là đường nét.
Núi là hình khối.
Hoa là sắc màu.
Nguyễn Thanh Phong so với bản thân hắn 3 năm trước, chỉ có thể vẽ ra một bức tranh không có đường nét, không có hình khối, không có sắc màu, chỉ có thần thái, thì bây giờ đã khủng khiếp hơn quá nhiều.
4 bức tranh, kì thực lại chỉ là 1. 1 bức tranh duy nhất, nhìn kĩ ra, lại bao hàm thiên nhiên hùng vĩ.
Và trong mỗi bức tranh, lẩn ẩn chứa một điểm nhấn. Điểm nhấn ấy mới là sát chiêu ghê gớm nhất. Nhưng vì tính cách phóng túng tùy tiện của Nguyễn Thanh Phong, đến chính hắn cũng chẳng thể biết được điểm nhấn của mình nằm ở đâu.
Dù là với Tâm Nhãn, Lê Đức Anh cũng không thể nhìn ra.
Ấy vậy mà Nguyễn Hồng Vân lại nhìn thấy.
Một chiêu Inferno này, đánh bay Lê Đức Anh vào đúng nơi giao thoa của cả 4 điểm nhấn.
Chỉ trong khoảng khắc này. Chỉ trong thời điểm này. Chỉ có một thời cơ ấy.
Có thể chỉ là tình cờ. Có thể chỉ là may mắn.
Cũng có thể… chính là thực lực.
4 điểm nhấn chết người của một Thiên tài giao thoa với nhau, dù có là Siêu Cường giả cũng nào có thể chịu đựng nổi?
Nhưng thứ đáng sợ nhất, lại là cách bố cục bức tranh ấy. Mà yếu tố bố cục ấy, lại không phải gió, không phải hoa, không phải núi, không phải nước. Mà là một đám mây đỏ.
Tấm khăn che mắt của Lê Đức Anh đã bị cuốn bay. Hắn phải mở to đôi mắt phàm trần của mình mà ngắm nhìn thứ quang cảnh đẹp đến chết chóc trước mắt.
- Quân chủ, ta… đi trước…
Gió đã ngừng. Nước đã lặng. Hoa đã rơi. Núi đã mờ.
Lê Đức Anh cũng đã vong mạng.
Ở cách đó khá xa, Hà Khuyết Minh toát hết mồ hôi. Hai đứa học sinh phối hợp đánh chết một Siêu Cường giả, đã đủ khiến hắn sợ phát khiếp. Hắn lẩm bẩm.
- Nguyễn Bạch đích nhi tử, tuyệt bất khả khinh thị.