Con xe mà Nguyễn Bạch mua quả nhiên không phải chỉ có hư danh. Hàng thử nghiệm mới của Sa Li Khan, đúng là một con quái vật.
Mô men xoắn 8 chiều 60.000 Nm, 2 triệu mã lực, quả thực không hề có đối thủ.
7 ngàn 200 hào để có được một chiếc xe như vậy, thực sự là chỉ có trong mơ.
Dù có là Siêu Cường giả cỡ Grandino, có bứt hết tốc lên cũng chưa chắc đã đuổi kịp, chưa kể lão ta không thể duy trì tốc độ cao như vậy trong thời gian dài. Grandino còn vậy, huống gì đám tép riu của Ám Hành Hội?
Ấy thế mà chạy dọc con đường này, đâu đâu cũng thấy tai mắt của Ám Hành Hội rải dọc khắp hai bên.
Dám cá vào tới phạm vi nội thành, chúng đã giăng lưới phủ kín.
- Phía trái cách 2 cây số, có một con đường mòn nhỏ!
Vân hô lên. Chính cô vừa chạy qua con đường này, cô nhớ rõ những gì có thể tận dụng.
Nguyễn Bạch bẻ lái, khiến chiếc xe lao ra khỏi đường cái, đâm thẳng xuống con đường nhỏ đầy đất cát. Chiếc xe cứ thế chạy bon bon cho tới khi nhìn thấy lác đác những mái nhà.
Đây là một cụm làng quê nơi ngoại thành.
Trên những mái nhà kia, lại thấy bóng dáng đám Ám Hành Hội tay cầm ống nhòm tay cầm bộ đàm chực chờ sẵn. Từng tia kim khí sáng lên trong đêm đen.
- Mẹ k
*! Tụi này nghiên cứu cũng ghê phết ta! - Vân bực tức rủa một câu.
- Con gái con đứa, chú ý mồm miệng! - Nguyễn Bạch làu bàu - Để xem chúng nó còn theo được tới bao giờ!
Nguyễn Bạch cứ thế phóng xe vun vút qua những thôn làng, đến thẳng đường đê dọc theo con sông. Phóng lên tới dốc, nhất quyết không đổi hướng, mà lao cả chiếc xe xuống dưới dòng sông.
Tõm một tiếng, đã thấy chiếc xe nổi lềnh phềnh trên mặt nước, động cơ lại tiếp tục bắn nước tung tóe. Cả chiếc xe đã biến thành con thuyền lao nhanh trên sông.
- Á há! Chiêu này đúng là hết sẩy! - Vân cười lớn.
Phục binh của Hà Khuyết Minh vốn không hề có tốc độ để đuổi theo, cũng không hề có đủ chiến lực để đứng ra cản đường. Chúng chỉ đóng vai trò như những con mắt, giúp nắm được nhất cử nhất động của Nguyễn Bạch.
- Hiện nay các lối ra khỏi Hải Thành chắc đã sớm bị vây kín. Trong nội thành lại không thể phóng quá nhanh, cũng khó mà không bị phát hiện. Chưa kể, trong đó còn có Bạch Linh Đội, rồi Giám Sát Viện, rồi đủ các thế lực khác.
Nguyễn Bạch còn đang lẩm bẩm tính toán, bỗng nhiên giật mình thò đầu ra ngoài nhìn lên.
- Chết tiệt! Truy Tung Bí Thức!
Phía trên cao, bay vun vút theo sát bọn họ, chính là Truy Tung Bí Thức của Hà Khuyết Minh.
- Cứ thế này không ổn - Vân nói - Phía ngã ba sông đằng đó, cha hãy lao lên bờ bên phải, đi theo hướng Tây Nam tầm 7 cây số nữa.
- Ở đó có gì? - Nguyễn Bạch vừa lái “xe” vừa hỏi.
Lần này thì Văn trả lời.
- Bãi rác của bọn Chân Nhỏ.
Chiếc xe đâm qua những bụi cỏ lau ngun ngút rậm rạp, chẳng nhìn thấy gì trước mặt, chỉ biết dò theo định vị của Vân mà tiến tới.
Quả đúng như Vân đã đoán, lãnh địa của Chân Nhỏ vốn không dễ để cho người ngoài xâm phạm.
Còn chưa chạy tới bãi rác, chỉ mới nghe mùi thối thoang thoảng bốc lên, đã thấy một thằng nhóc chạy ra chặn đường.
Văn bảo Nguyễn Bạch dừng xe lại, thò đầu ra, hô vội lên câu khẩu hiệu của Chân Nhỏ, rồi nói:
- Đưa anh cái bản đồ của tụi mày.
Trong khi Văn đi theo thằng nhóc, Nguyễn Bạch lại túm 2 đứa con lại.
- Ê 2 đứa, họp gia đình chút.
- Có chuyện gì vậy cha?
- Thằng Văn đó… là Thiên Mệnh.
- Cái gì?! Cha có chắc không thế?
- Chắc chắn! Tao thẩm định “hàng” chưa bao giờ nhầm.
- Vậy cha tính sao?
- Tao có một mối ở Bắc Hà, nếu lừa được thằng nhóc qua đó bán, tiền tiêu cả 10 đời cũng không hết.
- Ai mà lại có hứng thú tìm mua Thiên Mệnh như vậy?
- Bí mật! Nhưng đây là một phi vụ rất béo. Lần này tới Hải Thành, tìm được bảo vật cũng không phải trọng yếu, mà lại vớ được Thiên Mệnh, thật sự là phát tài to!
- Thôi đi cha ơi! - Vân bĩu môi - Người ta vừa rồi còn là ân nhân cứu mạng cha đó. Rắp tâm lấy oán báo ơn như vậy, đúng là bỉ ổi bất lương bất nhân bất nghĩa, còn không bằng con chó!
- Tiền bán được tao chia cho mày… xem nào, chắc cũng tới hơn 2 ngàn tỉ hào… - Nguyễn Bạch vuốt cằm tính toán.
- 2 ngàn tỉ?!
- Tao kí giấy cam kết hẳn hoi. Sao, còn nói ai không bằng con chó?
- Gâu gâu - Nghe thấy 2 ngàn tỉ, Vân lập tức trở mặt.
Nguyễn Bạch thở dài, nhìn sang Thanh Phong.
- Phong à, nên nhớ, tuyệt đối không nói ra chuyện này cho ai khác biết, nghe chưa?
Nguyễn Thanh Phong răm rắp gật đầu.
Khi Vương Thành Văn vừa trở về cùng tấm bản đồ của Chân Nhỏ, Nguyễn Bạch đã bày sẵn 1 tư thế vô cùng ăn năn mà nhìn hắn.
- Văn này, bác thực sự thực sự xin lỗi cháu.
- Sao vậy bác?
- Chỉ vì can dự vào chuyện của bác mà cháu mất cơ hội lên Long Thành ứng thí, lại còn gây thù chuốc oán với biết bao nhiêu người. Grandino thì có thể sẽ không để tâm tới cháu, nhưng còn Phạm Viết Tuệ, nhìn cái mặt là biết rõ loại thù dai. Đừng nói tới Phạm Thị đứng sau, chỉ riêng Viện Giám sát của nó, đã có thể tới tận trường bắt cháu đi hỏi tội. Thậm chí, còn có thể gây khó khăn cho Sở Giáo dục để cấm cháu thi năm sau nữa.
Nghe thấy lại có thể bị cấm thi, Văn thật sự có chút chột dạ.
- Vậy thì thật là không hay.
- Rõ là không hay chứ sao? Mà cháu bày tỏ sự thất vọng nhiều hơn một chút được không? Thi cử là chuyện cả đời người đấy.
- Cháu không cần thi học sinh giỏi lắm, cháu chỉ cần lên Long Thành thôi. À cháu cũng cần tốt nghiệp Cao trung để kiếm việc nữa.
- Thì đây mới là vấn đề khó đây này. Viện Giám sát có thể gây áp lực khiến cháu bị cấm thi, chẳng lẽ không thể gây áp lực khiến cháu bị đuổi học hay sao?
- Chà vậy thì gay go hơn rồi đấy.
- Vậy nên nếu có cách khiến cháu vừa tới được Long Thành, vừa tốt nghiệp được, thì chẳng phải tốt quá rồi sao?
- Nếu có như vậy thì đúng là tốt thật. - Văn gật đầu.
Đưa đẩy một hồi như vậy, thấy thằng nhóc quá dễ dụ, Nguyễn Bạch nhảy luôn vào chuyện chính:
- Thế này nhé. Tới đây bác sẽ đi qua Thung lũng Sa Li Khan. Sẽ không ai ngờ là bác dám tới thẳng nơi đó, sẽ cắt đuôi được lũ kia. Sau đó cả bác, thằng Phong, và cái Vân, sẽ men theo đường bờ biển phía Tây Đại Nam, đi vòng lên cửa khẩu Tây Cung qua nước Ijuk rồi về tới Bắc Hà. Cũng là để đưa 2 đứa nó về thăm nhà một phen. Mà tiện có cháu ở đây, nên bác cũng đề nghị luôn một phương án thế này.
Nguyễn Bạch ngừng lại tằng hắng vài tiếng, rồi lại nói tiếp.
- Sa Li Khan là thánh đường về công nghệ, hẳn cháu cũng biết rồi? Ở đó hàng năm đều có chương trình thực tập. Mà hay ở chỗ, chương trình thực tập này không giới hạn trình độ đầu vào, miễn là cháu vượt qua bài test của họ. Mà bác có một mối quen biết ở Sa Li Khan, có thể giúp cháu tham gia mà không cần test. Sau khi thực tập ở đó 2 tháng, cháu sẽ có chứng chỉ thực tập cấp Quốc gia. Đây là một trường hợp rất đặc biệt, vì tính đặc thù của Sa Li Khan, nên chứng chỉ này sẽ có giá trị hơn rất nhiều những loại chứng chỉ tương đương. Mà quan trọng nhất là, ở Sa Li Khan, Viện Giám sát sẽ khó mà tìm ra được cháu. Rồi sau đó nhé, sau khi đã có được chứng chỉ, cháu sẽ theo gia đình bác đi lên cửa khẩu Tây Cung. Ở đó là nơi dễ dàng nhập cảnh nhất. Qua Ijuk rồi tới Bắc Hà. Kế đó mới là điểm chính của kế hoạch. Bắc Hà là nơi bác từng sống, có rất nhiều mối quan hệ, thủ tục bên đó lại cực kì dễ dàng, chỉ cần có chút tiền bôi trơn là được. Tại đó, bác sẽ đưa cháu đi đăng kí dự tuyển để lấy chứng chỉ Thạc sĩ tại Kim Hành Kinh. Tất cả quá trình từ Sa Li Khan tới được đó cũng chỉ tầm 3 tháng. Sau đó cả đoàn vòng xuống vùng Giang Hạ để 2 đứa này thăm mẹ nó một chút, rồi lại trở lại Đại Nam, vòng xuống Long Thành. Khi cháu đã có chứng chỉ Thạc sĩ của Bắc Hà rồi, sẽ hoàn toàn có tư cách tham dự kì thi tại Long Thành không sợ Viện Giám sát can thiệp! Mà khi đã có chứng chỉ Thạc sĩ rồi, thì cháu còn quan tâm đếch gì tới chuyện tốt nghiệp Cao trung nữa? Một mũi tên trúng 2 cái đích!
Kế hoạch vẽ ra quá lòng vòng, quá nhiều rủi ro, lại toàn dùng giả thuyết đè giả thuyết, chỉ cần một chữ “nếu” đầu tiên không thành công thì cả quá trình coi như đổ bể. Nhưng đối với Vương Thành Văn, có chút hi vọng, vẫn tốt hơn. Dù sao thử còn hơn không.
- Tại sao bác lại bỏ nhiều công sức để giúp đỡ cháu như vậy? - Hắn hỏi.
- Vì sao? - Nguyễn Bạch giơ một bộ mặt chân thành cảm kích ra - Vì cháu vừa rồi đã là ân nhân cứu mạng bác. Người có ơn mà không biết trả, thì đúng là loại bỉ ổi bất lương bất nhân bất nghĩa, đến chó còn không bằng!
Phía ghế sau, Vân che miệng ho khan một tiếng.