Những cuộc chiến mà không còn mục tiêu đều sẽ chấm dứt rất nhanh.
Những thuộc hạ của Bạch Linh Đội đang dọn dẹp chiến trường. Đây là điều bắt buộc trong tôn chỉ hoạt động của họ.
Họ sinh ra để bảo vệ những bí mật của vùng đất này. Đã là bí mật, đương nhiên cần che dấu.
Thí dụ, khi có những biến cố lớn xảy ra ở Hải Thành, thường thì Bạch Linh Đội sẽ chỉ giám sát và can thiệp nếu biến cố đó có nguy cơ làm bại lộ những bí mật mà họ cần che giấu. Nếu không, họ sẽ bí mật thu dọn chiến trường sau đó.
Thực ra, việc thu dọn chiến trường không phải là thứ gì nặng nhọc, mà là một vinh dự. Để có được vinh dự này, ở nhiều nơi cũng phải tranh giành nhau sứt đầu mẻ trán. Còn ở Hải Thành, không kẻ nào đọ lại nổi với Bạch Linh Đội. Dù rằng ít người biết đến sự tồn tại của thế lực này, nhưng sau mỗi một cuộc đại chiến, bao nhiêu vũ khí, pháp khí, bảo vật, vân vân và vân vân… đều cứ thế lặng lẽ mà biến mất, muốn hôi của cũng chả được.
Nếu là 3 năm trước, thì còn có những thế lực dưới cống ngầm có thể cạnh tranh nổi với họ. Nay thì Bạch Linh Đội đã ở vị thế độc tôn. Nhưng ngược lại, Hải Thành cũng là một xứ nhỏ, đại chiến họa hoằn lắm mới có, ấy mà chỉ cần 1 vụ như 3 năm về trước, đã quá đủ cho một thế hệ.
Dù sao thì, như đã nói, thu dọn chiến trường để hôi của đối với Bạch Linh Đội chỉ là phụ. Bảo vệ những bí mật của họ mới là chính.
Bùi Thu Phương hít một hơi thật sâu, lặng lẽ đưa mắt nhìn toàn cảnh chiến trường, chia ra trong đầu mình những việc cần làm. Bọn họ chỉ có 30 phút trước khi người dân thành phố thức dậy, và chuyện đêm nay càng ít lùm xùm càng tốt.
Thân phận chính danh của bà vốn là Thành viên Hội đồng Cố vấn của Học viện Hải Dương, chị họ của Bùi Kiến Huy, cựu Viện trưởng Học viện. Còn thân phận thực sự, thì là thành viên cấp Kim Hoàn của Bạch Linh Đội.
Bùi Kiến Huy ngày đó, tuy mang danh Viện trưởng, cũng chỉ là chân xử lý sự vụ bên ngoài, lo việc cho Học viện, còn ở trong Bạch Linh Đội, cũng chỉ đạt tới Tử Hoàn, thấp hơn Kim Hoàn 1 bậc, thấp hơn Bạch Hoàn tới 2 bậc.
Lê Đức Anh là cấp Bạch Hoàn cuối cùng còn lại ở Hải Thành.
Hắn lại vừa bị giết chết.
Bùi Thu Phương không lo sợ việc báo cáo với Quân chủ ra sao. Bạch Linh Đội vì bảo vệ những giá trị cốt lõi của mình, sẵn sàng trả bất kì cái giá nào.
Chỉ vì một con rối Bạch Linh, ngày trước đã khiến 1 cấp Bạch Hoàn vong mạng, nay lại làm to chuyện tới mức để chết mất một cấp Bạch Hoàn nữa, rốt cuộc vẫn để mất, nhưng trên quan điểm của bọn họ, không có cái giá nào là xứng đáng hay không xứng đáng.
Đổi lại nếu không phải là Bạch Linh, mà chỉ là một vật khác giá trị không cao, mà vẫn nằm trong tầm bảo vệ của họ, họ vẫn sẽ sẵn sàng dốc hết sức mình.
Không thiên vị, không ích kỉ, không vụ lợi. Họ đối với tất cả những giá trị của mình, luôn hết tâm hết lòng.
Đại nghiệp của Quân chủ, cũng là một trong những giá trị ấy.
Bùi Thu Phương tiến tới. Phía trước bà, Lê Đức Khang đang nửa quỳ nửa ngồi ở đó, trên tay cầm lấy tấm khăn trắng nay đã bị nhuộm đỏ bởi máu.
Đó là di vật còn lại của Lê Đức Anh, cùng với một chiếc nhẫn bạc nằm lăn lóc trên nền đất bẩn thỉu.
- Trước đây, Lê Đức Anh đã để lại sẵn di nguyện. Nếu có chuyện gì xảy ra với hắn, thì chiếc nhẫn này sẽ để lại cho cậu. Đây là chiếc nhẫn hắn được nhận từ anh trai hắn, cũng là cha của cậu, giờ nó lại về tay cậu. Dù muốn dù không, cậu cũng đã trở thành thành viên có cấp bậc cao nhất của Bạch Linh Đội. Cậu có trách nhiệm kế thừa nó, còn chúng tôi có trách nhiệm truyền lại cho cậu toàn bộ hệ giá trị cũng như những bí mật ngàn năm của Bạch Linh Đội.
Phía sau bà, các thành viên khác của Bạch Linh Đội cũng đã tập hợp lại. Tất cả đều nhìn về phía Lê Đức Khang. Còn hắn, vẫn ngồi đó lặng im, mắt đăm đăm nhìn vào vũng máu của chú mình.
Bùi Thu Phương thở dài. Lê Đức Khang, dù khí chất rác rưởi, tính cách hèn nhát, đôi chút thiên phú cũng không cách nào bù lại. Nếu được chọn, bà nhất định sẽ không chọn hắn. So ra, Bạch Thế Thắng tuy là đối tượng bị Bạch Linh Đội truy sát, nhưng lại được rất nhiều người trong Bạch Linh Đội thầm tán dương. Hay như thằng nhóc Minh bạn của Lê Đức Khang, nếu thằng đó không phải đã bái Phạm Viết Phương làm thầy, cũng rất có tiềm năng trở thành trụ cột của Bạch Linh Đội.
Nhưng mỗi tổ chức đều có những giá trị khác nhau. Quyền kế thừa bất khả xâm phạm cũng là một trong những giá trị cốt lõi của Bạch Linh Đội.
Thử nghĩ mà xem, xã hội này phát triển đến bây giờ, không phải đều là nhờ thôi thúc mãnh liệt của quyền được để lại thừa kế?
Làm quần quật cả đời tiền tiêu không hết, cũng chẳng đem nổi xuống mồ, nhưng lại có thể để lại cho con cháu, để con cháu tiếp tục mạch tích lũy ấy, đưa hậu duệ của mình trở nên phát đạt rực rỡ. Cố kiếm cho được một người vợ đẹp, hay một anh chồng tuấn tú, chẳng phải cũng để hậu duệ của mình sinh ra được đẹp đẽ, khỏe mạnh, và tài năng? Nếu không có động lực ấy, loài người đã chẳng nỗ lực phát triển tới ngày hôm nay.
Phật giáo gọi đó là phúc đức từ kiếp trước để lại, còn với Bạch Linh Đội, họ đơn thuần coi đó là một quy luật. Có kẻ sinh ra đã được kế thừa trí tuệ cao siêu, gia cảnh đuề huề, có kẻ sinh ra lại chẳng có gì, phải đi lên từ con số 0. Đó là một sự bất công, nhưng sự bất công cũng là quy luật của thế giới.
Tước đoạt đi quyền thừa kế thiêng liêng của con người, là tước đoạt đi động lực phát triển của nhân loại. Cũng chính vì quan điểm này, mà sự tồn tại và hệ thống tư tưởng của Phạm Viết Phương như một cái gai trong mắt Bạch Linh Đội.
Cứ nhìn vào lũ Chân Nhỏ, vào tất cả những “Học trò của thầy Phương” trên khắp đại lục Viễn Đông này xem. Đều là lũ đi lên từ con số 0, đều là lũ sinh ra đã ở vạch xuất phát âm, chứ đừng nói là có chút gì kế thừa. Nhà không có để ở, cơm không có để ăn, bố mẹ thì hoặc là chết nơi đầu đường xó chợ, hoặc là sa vào nghèo đói tệ nạn. Ai là kẻ đã bơm vào đầu chúng cái suy nghĩ rằng, bất cứ kẻ nào cũng có thể vươn lên trở thành con người vĩ đại, có thể chui ra từ trong đống cứt bò mà trở thành kẻ có thể đạp đổ cả một Đế quốc?
Nguồn cảm hứng của Phạm Viết Phương có lớn không? Nếu ngươi nghĩ là không, hãy nhìn vào cái kẻ mạnh top 5 của thế giới đương đại. Nguồn cảm hứng của Phạm Viết Phương đã đủ để đưa một kẻ phế vật thập tử nhất sinh, trở thành Chí Tôn Cường giả đầu đội trời chân đạp đất.
Cùng với nguồn cảm hứng mang tên Phạm Viết Phương, là cả một thời đại bị ảnh hưởng bởi lời ông ta nói, một thời đại mang tên là “đề cao năng lực con người”.
Những giá trị ngàn năm giúp bảo đảm sự bền vững của thế giới con người, đó là “sự thừa kế”, là hậu duệ, là gia tộc, nay đều đã bị lung lay. Tất cả những thế lực lớn, để tối đa hóa lợi nhuận, đều đã dần gạt đi những định kiến cổ hủ, và bắt đầu tìm kiếm nhân sự dựa theo tài năng.
Việc này, đối với Bùi Thu Phương, là một sự ngu xuẩn có tính thiển cận. Vì “đề cao năng lực hơn sự kế thừa”, đúng là nghe thì rất hay, nhưng lại tiềm tàng một nguy cơ khủng khiếp. Khi những giá trị cốt lõi của nền văn minh nhân loại bị chính nhân loại đạp đổ, thì họ sẽ phải đối mặt với một tương lai kinh dị hơn rất nhiều:
Sự trở lại của 7 chủng loài ngoại tộc.
Nhưng câu chuyện đó đã đi quá xa rồi. Điều trước mắt, chính là đảm bảo quyền kế thừa chính đáng cho Lê Đức Khang, thừa hưởng lại di sản của dòng họ hắn, của cha hắn, của chú hắn.
Mà xét cho cùng, Lê Đức Khang vẫn chỉ là một đứa nhóc. Ngày đó Lê Đức Anh cũng trẻ trâu đâu kém gì hắn. Trải qua nhiều bi kịch, con người ta sẽ càng trưởng thành hơn.
Đó là những gì Bùi Thu Phương đã nghĩ trong đầu. Một chút gì thương cảm dâng lên trong lòng bà. Thằng nhóc trước mặt mình đã mất cha mẹ, mất anh trai, giờ lại mất nốt người thân cuối cùng.
- Ngài Lê Đức Khang, ngài đừng buồn bã nữa. Tương lai của ngài vẫn còn rất dài phía trước…
Đôi vai Lê Đức Khang chợt run lên. Nhưng không phải vì hắn khóc. Mà vì hắn cười. Cười đến rung bần bật cả người. Tiếng cười của hắn chỉ từ âm ỉ, đã dần to hơn, bật ra thành tiếng, khoái trá mà man dại. Hắn cười tới quặn thắt cả bụng.
Hắn đứng dậy, tay trái nắm chặt dải băng, tay phải siết lấy chiếc nhẫn.
- Buồn bã? Cũng chỉ là cái chết mà thôi. Chú tao chẳng phải luôn cho rằng mình có thể nhìn thấu cả sự sống lẫn cái chết, nhìn thấu cả tam giới lục đạo, nhìn thấu mọi việc trên đời đó sao? Vậy thì giờ cứ để ông ta ở dưới đó mà nhìn ngắm cho thỏa thích. Còn tao, tao lại thấy vui mừng. Thế hệ trước không chết đi, làm sao thế hệ mới có thể vươn lên? Truyền thừa? Bạch Linh Đội? Nghe được đấy! Tao phải cảm ơn ông già tao, cảm ơn ông chú tao, vì họ toi đời rồi, tao mới có cơ hội này. Tao cần sức mạnh! Tao cần tri thức! Tao cần tất cả! Ha ha ha ha!!!
Bùi Thu Phương hơi giật cơ mặt một chút. Đã lâu lắm rồi, bà mới sững sờ tới vậy. Đám thủ hạ phía sau cũng đăm chiêu xì xào bàn tán.
Ai cũng nhìn ra, thủ lĩnh mới của Bạch Linh Đội thực sự có rất nhiều điều đáng để chất vấn.
Một vài người quay đầu vào nhau xì xào.
Phập!!! một tiếng.
1 cây Phương Thương Chi Ảnh đã từ tay Lê Đức Khang cắm xuyên qua 3 người kia, khiến bọ họ ngã lăn ra đất giãy giụa đau đớn, muốn hít thở cũng không xong.
- Khi thủ lĩnh của chúng mày đang nói, làm ơn… hì hì… CÂM MỒM CHO TAO!!! - Nửa câu đầu nói giọng nhỏ nhẹ tươi cười, đến cuối thì chợt hét lên vang dội, rồi sau đó hắn lại dịu giọng lại - Cám ơn. Mà nè, mụ già kia. Từ giờ đừng gọi tao là Lê Đức Khang. Hãy gọi tao là Tiếu Diện.
Hắn vừa nói, vừa toét một nụ cười rộng ngoác.