Buổi nói chuyện hôm ấy, ấn tượng nhiều nhất cũng chỉ tới đó. Những câu chuyện thảo luận đằng sau đó giữa Vân và con Abo thì cũng không có gì đáng nhắc tới lắm, cũng chỉ là điều tra thêm một vài thông tin cơ bản.
Sở dĩ Vân phải khai thác con Abo nhiều như vậy, thì thời gian tới đây cô sẽ không tiện truy cập Internet tại nơi này. Đặc biệt là sau khi nghe nói về hệ thống kinh tế lượng tử ở nơi đây, cô càng thấy e dè hơn.
Để có thể duy trì được một hệ thống lượng tử phức tạp như vậy, những máy chủ ở Sa Li Khan đều không thể là dạng vừa. Với hệ thống máy chủ khủng như vậy, không thể không đề phòng những khả năng không mong muốn, ví dụ như bị nghe trộm, bị định vị, bị theo dõi…
Sau khi đã cảm thấy đủ, thì cuộc đối thoại cũng đã mất tới 1 tiếng đồng hồ. Suốt 1 tiếng ấy, xe vẫn chạy, mà bọn họ mới chỉ đi được 1 phần rất nhỏ của Quận 2.
- Thôi được rồi. Hẳn quý vị cũng đã mệt. Abo cũng phải kết thúc nhiệm vụ của mình tại đây thôi. Các khách hàng khác còn đang chờ đợi. Abo kính chúc quý vị thật nhiều may mắn tại xứ sở của những sự ngẫu nhiên này. Và hi vọng chúng ta không phải gặp lại nhau lần nữa.
Con Abo vừa nói xong, thì một giọng nói rè rè lại phát ra.
- Tổng đài gọi Abo 078. Tổng đài gọi Abo 078. Khu Vương giả lại xảy ra bạo loạn. Các đối tượng bạo loạn có súng ngắn và súng hoa cải. Quy mô 270 người. Bạo loạn mức độ C. Tổng bộ yêu cầu Abo 078 tới can thiệp. Mệnh lệnh là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Nhắc lại. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Con Abo lần này đưa 2 cánh tay máy của nó lên sau đầu, rút ra một cặp kính đen đặt lên che mắt. Đằng sau cặp kính đen, 2 chấm đỏ rực lại lóe lên. Từ trên người nó, ngoài những thứ vũ khí vừa phô ra lúc nãy, giờ sau lưng nó còn lòi ra một khẩu súng xoay nòng, 3 khẩu laser và 2 ống phóng tên lửa.
Nó giơ tay chào đoàn người của Văn một cách rất chi là “thân thiện”, rồi hăm hở quay đầu, phóng thẳng về phía một bức tường. Ngay khi vừa chạm tới bức tường, những bánh xe dưới chân nó bám dính lên bức tường, rồi cứ thế phăm phăm leo dọc theo tòa nhà lên phía trên, rồi mất hút.
- Chắc là sắp có 270 đồng chí xuống dưới đất gặp ông bà tổ tiên. - Nguyễn Bạch vừa lái xe vừa nói. Đối với ông ta, những chuyện này là cực kì bình thường chẳng có gì đáng phải để ý. Trên thế giới này, chẳng có một đô thị nào tràn ngập màu hồng cả. Thung lũng Sa Li Khan lại càng không phải.
Tuy vậy, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với con Robot kia cũng để lại những ấn tượng khó phai.
Con Abo kia cũng giống như một phép ẩn dụ đối với chính cái đô thị đã chế tạo ra nó vậy. Vừa tươi cười đón tiếp các ngươi, vừa có thể không chút băn khoăn xả súng biến các ngươi thành sinh tố thịt.
Nguyễn Bạch đánh xe vào một lề đường, đồng thời nói vào bộ đàm trong xe:
- Số căn cước 0708245, xin mở đường 32A.
- Tổng đài nghe rõ. Chấp thuận mở đường 32A.
Xoạch! Xoạch! Xoạch!
Từ một căn nhà bên đường, những miếng kim loại ốp tường chợt bung ra, xếp lại với nhau thành một con đường vừa đủ cho 2 làn xe. Từ tất cả những tòa nhà kế tiếp, những miếng kim loại liên tục xòe ra để kết nối con đường lên nóc nhà.
Nguyễn Bạch cứ thế lái xe lao lên con đường vừa mới hình thành kia, chạy lên sân thượng một tòa nhà, rồi lại theo những con đường vừa mới được mở ra bởi hệ thống điều hành của Tổng bộ, lái về hướng Tây, rồi lại lao xuống mạch đường lớn. Những miếng kim loại kia sau khi đã không còn người đi qua, lại xếp trở về thành những bức tường nhà bình thường.
Đó là khu nhà nghỉ đã được đăng kí cho 4 người dựa theo số căn cước. Nguyễn Bạch đã không làm lậu thẻ thông hành thì thôi, đã làm là phải làm cho đàng hoàng tử tế.
Căn nhà này không quá xa hoa lộng lẫy, chỉ là một căn nhà 2 tầng có mặt tiền rất hẹp, nằm chen chúc trong những dãy nhà cũng chật hẹp không kém. Nhưng ai cũng biết, ở Sa Li Khan, được ở trong một căn hộ đàng hoàng thế này đã là mơ ước trên trời.
Nguyễn Bạch cứ thế lái xe tới tận cửa. Ngay khi xe vừa dừng lại, mặt đất phía dưới đã đột ngột hạ xuống, lộ ra lối vào một tầng hầm. Hắn phóng xe xuống. 4 người xách hành lý xuống khỏi xe, kiểm tra đồ đạc một hồi rồi bấm thang máy.
- Nhà cấp 4 ở Sa Li Khan mà cũng xịn xò ra phết Daddy nhỉ? - Vân xuýt xoa.
- Đợi lúc đi lên mày còn ngạc nhiên hơn nữa - Nguyễn Bạch nhếch mép cười.
Quả nhiên, Vân đã phải ngạc nhiên tới mức há hốc mồm.
Căn nhà 2 tầng nhìn từ bên ngoài chật chội nhỏ bé là vậy, ấy thế mà nhìn từ bên trong, rộng lớn lộng lẫy không khác gì cung điện.
Nguyễn Thanh Phong là kẻ đầu tiên tỏ rõ sự khoái chí. Hắn chẳng chút ngại ngần chạy tới khám phá cái không gian đầy kì lạ này, thì chạy chưa nổi 3 bước chân đã đâm sầm mặt vào một bức tường vô hình.
- Hình chiếu Holograph.
Vân hiểu ngay ra vấn đề. Đây là công nghệ hiện đại nhất mà Sa Li Khan đang phát triển. Nó còn được mệnh danh là “cảnh quan của thế giới tương lai”.
Hình chiếu Holograph, là 1 thể loại hình chiếu 3 chiều, cho phép biến cảnh quan trong căn phòng thành bất cứ địa điểm nào. Núi non, sa mạc, bãi biển, rừng rậm… Nghe thì y như là truyện viễn tưởng thời Doremon, ấy thế mà ở Sa Li Khan thì nó đã trở thành tiện nghi bình dân của bất kì một căn hộ nào.
Thay đổi cảnh quan, giúp người sử dụng trút bỏ cảm giác bí bách khi phải sống chen chúc trong một đô thị chật chội. Dù rằng Sa Li Khan không phải là quá chật chội gì, nhưng nơi đây vẫn được coi là môi trường thử nghiệm lý tưởng của mọi dự án điên rồ. Hay gọi với một cái tên mỹ miều hơn, Sa Li Khan là “Thung lũng tương lai”.
Có nghĩa là những gì ta trải nghiệm ở nơi đây, 10 năm, 20 năm sau mới phổ biến khắp thế giới.
Vân ngay lập tức phát hiện thấy thiết bị điều khiển treo lơ lửng giữa không trung. Cô nhìn vào nó, hô lên:
- Bãi biển Eujos.
- Rừng rậm Jakal.
- Núi Akajar.
Lập tức, quang cảnh thay đổi liên tiếp. Gió từ hệ thống thông gió thổi ra, loa phát ra những âm thanh rì rào. Thanh Phong cứ như một đứa trẻ, bất chấp cú đập ê ẩm vừa rồi, đã nhảy bên này, nhún bên kia, không ngừng háo hức đuổi theo những ảo cảnh trong phòng. Chán chê một lúc, hắn mới ngồi ủ rũ chán nản, tiu nghỉu nói:
- Chả có chút cảm giác thực nào hết.
- Tất nhiên. Chỉ là công nghệ trình chiếu mà thôi. Có cái gì là thực đâu chứ? - Vân cười. Xem ra ảo cảnh có đẹp đẽ bao nhiêu, vẫn không thể đánh lừa nổi Nguyễn Thanh Phong. Ông anh này không phù hợp với bị gò bó một chỗ với những ảo giác nhân tạo.
Nhưng khi căn phòng vừa chuyển qua khung cảnh dãy núi Akajar, Văn chợt giật mình. Hắn cứ cảm thấy có gì đó vừa lạ vừa quen. Nhưng rất nhanh chóng, ảo ảnh ấy đã vụt biến mất, thay thế bằng một bãi biển với nước triều sậm màu.
- Hải Thành đó. Biển Xích Hải. Để đó cho cậu đỡ nhớ nhà. Thôi, mọi người sửa soạn tắm rửa rồi còn ăn cơm nữa. Mỗi tầng có 1 phòng tắm đó. Tui tắm tầng 2. 3 người thay nhau tắm dưới tầng 1 nhé.
Phòng tắm, nhà ăn, phòng ngủ… tất cả đều là những trải nghiệm rất hiện đại, rất viễn tưởng. Dù Sa Li Khan cũng mới là điểm đến đầu tiên trong cuộc hành trình của Văn, dù hắn vẫn chưa biết những đô thị khác hiện đại ra làm sao, nhưng càng vì thế hắn càng trầm trồ trước Sa Li Khan này. Hóa ra thế giới bên ngoài tràn ngập những điều vượt quá sức tưởng tượng của ta hay sao? Nhưng, cũng mỗi lần nhìn thấy những điều mới lạ, chấp nhận và tiếp thu chúng, thế giới của ta lại rộng lớn hơn một chút.
Vì sao họ có thể biến một căn phòng thành một bãi biển? Vì sao họ có thể khiến nước trong phòng tắm lơ lửng trong không khí? Vì sao họ có thể xây những tuyến đường khổng lồ với 4, 5 tầng xe lưu thông? Vì sao họ có thể làm cho những con robot biết đối thoại?…
Có quá nhiều thứ khiến hắn tò mò. Và thay vì đặt câu hỏi “Làm thế nào”, hắn lại đặt câu hỏi “Vì sao”.
Vì sao, vì sao, và vì sao. Thay vì chỉ mong muốn học theo để làm lại được những thành tựu mà người ta đã đạt tới, hắn lại thắc mắc những nguyên lý cơ bản để khiến họ tạo ra những thành tựu ấy.
Hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ trở thành một kẻ học theo như một con vẹt. Hắn khao khát ngọn nguồn của sự tư duy. Nhưng chính Vương Thành Văn cũng không thể ngờ rằng, Thung lũng Sa Li Khan đối với hắn sẽ không chỉ là một nguồn cảm hứng tư duy mà thôi. Hắn có một cuộc hẹn mà chính hắn cũng đã quên.