Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 523: Bạn cũ

Phạm Viết Phương bị tống vào biệt giam. Ngày tử hình của lão được ấn định vào 7 tháng nữa.

Qua chuyện này, đa phần mọi người sẽ nghĩ rằng Vương Vũ Hoành cậy quyền cậy thế, cứ như vậy công khai dọn dẹp một cái gai trong mắt.

Nhưng những ai tinh ý hơn sẽ hiểu, hắn không thể làm vậy. Cái ngày mà hắn công khai xử tử Phạm Viết Phương, cũng là cái ngày hắn thua cuộc.

Cuộc đấu này không đơn giản chỉ là ai sống ai chết. Cuộc đấu này cũng không phải là vì ai đúng ai sai. Cuộc đấu này là cuộc đấu giữa một người ra đề, và một người giải đố.

Nhưng thậm chí, câu đố của Phạm Viết Phương là gì, thì đến chính Vương Vũ Hoành cũng chưa tìm ra. Đó cũng là lý do khiến hắn ngang nhiên dàn xếp một vụ bắt bớ gây công phẫn nhân tâm như vậy.

Một nước đi tưởng chừng như đang ép chết Phạm Viết Phương, thực sự lại là một nước đi ngầm giúp đỡ lão. Giúp lão có được một sân khấu thật hoành tráng.

Hắn không thể ép buộc lão phun ra câu đố cuối cùng của đời mình, nhưng hắn có thể dọn sẵn sân khấu để “mời” lão đọc ra câu đố ấy, cho tất cả mọi người cùng nghe.

Tính cách của Phạm Viết Phương và Vương Vũ Hoành tương đồng nhau ở một điểm này: cả hai đều thích những ánh hào quang. Bọn họ sinh ra là để được bước lên những vũ đài lớn, để làm những việc kinh thiên động địa. Nhưng những thành quả kinh thiên động địa ấy, lại được tạo nên từ những toan tính vô cùng tinh tế, vô cùng nhỏ nhặt.

Tinh tế tới mức, chỉ những người tinh tế mới có thể hiểu được phần nào cuộc đấu ấy.

Đem lên bàn phân tích cho rõ ràng, thì đối với Vương Vũ Hoành, Phạm Viết Phương chẳng là gì khác ngoài một lão già sắp chết. Giết chết lão không mang lại một lợi ích gì cho hắn. Phạm Viết Phương chết, nhưng thứ mà lão để lại thì sẽ sống mãi. Thứ đủ sức đe dọa Vương vị của hắn, nhưng cũng là thứ hắn thèm khát.

Tư tưởng của Thầy Phương. Học trò của Thầy Phương.

Chừng nào chưa kiểm soát được cái cộng đồng tồn tại sờ sờ trước mắt mà lại bí hiểm khó lường ấy, Vương Vũ Hoành còn chưa thể có được toàn bộ sức mạnh của Đại Nam.

Đúng như Nguyễn Bạch đã nhìn thấu. Cuộc nội đấu dự kiến là sẽ khủng khiếp nhất lịch sử 3000 năm của Đế quốc này, tưởng rằng sẽ khiến Đại Nam suy kiệt, nhưng có lẽ cũng không phải như vậy.

Nếu Vương Vũ Hoành thắng được cuộc đấu này, giải được câu đố của Phạm Viết Phương, và trở thành “Học trò của Thầy Phương”. Hắn sẽ được cả Đế quốc này công nhận. Hắn sẽ dễ dàng nắm trong tay toàn bộ Thung lũng Sa Li Khan, sẽ có thêm hàng triệu hàng triệu kẻ ủng hộ vô danh. Một Đại Nam hùng mạnh tới vậy, thậm chí còn có thể chinh phạt cả thế giới.

Một tương lai rực rỡ chưa từng có chờ đợi hắn ở ngay cuối con đường này, ngay đằng sau câu đố mà Phạm Viết Phương để lại.

Giải đúng câu đố đó, hắn sẽ có mọi thứ.

Thất bại, hắn sẽ mất mọi thứ.

John Pan khẽ lắc lắc cái cần cổ. Cần cổ của lão kêu răng rắc.

Trên bàn làm việc, 12 màn hình máy tính cũng vừa tắt phụt.

Một ngày làm việc thật dài.

50 năm rồi, ngày nào lão cũng làm việc từ 6h30 sáng, cho tới đúng 19h30 tối. 13 tiếng đồng hồ liên tục, trừ đi nửa tiếng ăn trưa, và trừ những lúc phải ra ngoài gặp khách hàng.

Nhưng lão yêu công việc của mình. Một công việc thú vị với mỗi ngày lại là một thử thách mới.

John Pan sinh ra với cái đầu đầy những ý tưởng quái dị. Có người gọi lão là thiên tài. Có kẻ chửi lão là thằng điên. Lão có bao giờ quan tâm không? Không có. Lão chỉ có một đam mê biến những ý tưởng của mình thành sự thật.

Quyền lực, đối với John, cũng chỉ là một thứ lợi thế để giúp lão dễ dàng hiện thực hóa những ý tưởng điên rồ của mình mà thôi.

Ngày hôm nay, một ngày hiếm hoi mà John Pan ngưng công việc sớm hơn thường lệ. Bởi vì lão phải đón tiếp một người bạn.

Đúng 18h30 phút, tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên. John Pan nghe rõ tiếng gõ này là từ một đầu gậy gõ vào cửa. Lão còn có thể ngay lập tức tính toán ra góc độ và lực gõ của người bên ngoài, đồng thời dựa theo điểm đặt lực, mà cũng chính là vị trí tay cầm, phán đoán ra chiều cao, tuổi tác, tình trạng sức khỏe của người đó.

- Vào đi ông bạn già. - Lão lên tiếng - Bị đấm cũng không nhẹ nhỉ?

Grandino mở cánh cửa bước vào. Gặp lại cố nhân, lão cũng không lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ có John Pan là vẫn hồ hởi tiếp chuyện.

- Ngồi xuống, ngồi xuống đi. Ông thích uống cái gì? Cà phê chứ? Ở đây chỉ có mỗi cà phê thôi.

Grandino từ tốn kéo ghế ngồi xuống, khẽ gật đầu một cái, rồi khẽ vung gậy.

Từ trên bàn, một cái ly rỗng bị hút bay thẳng về phía đầu gậy, nằm thăng bằng trên đó.

Còn John Pan thì búng tay một cái. Từ trên trần nhà, cà phê chẳng biết từ đâu chảy xuống róc rách, rót thẳng vào cái ly nằm trên đầu gậy của Grandino.

Rót cà phê cho ông bạn xong, lão cũng buông người rơi xuống. Từ dưới sàn nhà, lại chẳng biết từ đâu lật ra một cái ghế sô pha, vừa vặn đón đúng vị trí mà lão ngã xuống. Lão lại búng tay hai cái. Đèn vàng tự động bật lên, và nhạc cũng nhè nhẹ đưa tới.

Ngoài cửa sổ, từ tầng thứ 100 của Hắc Tháp, nhìn xuống toàn cảnh Quận 2 đang đồng loạt lên đèn. Ánh đèn tím biếc xuất hiện ở khắp mọi nơi.

- 24 năm rồi mới bước ra thế giới bên ngoài, ông bạn thấy Quận 2 của tôi thế nào? Nay là ngày Tím. - John Pan nói - Tôi có ra một quy định, ngày này tất cả khách hàng mặc đồ tím đều sẽ được khuyến mãi 70%, tất cả các cơ sở kinh doanh bật đèn tím sẽ được miễn thuế 30%, tất cả xe cộ sơn màu tím được phép vượt đèn đỏ, và đi đá phò mà mang áo mưa màu tím sẽ được miễn phí.

- E hèm! - Nghe tới từ “đá phò” đầy tục tĩu kia, Grandino vẫn không kìm được mà tằng hắng một tiếng. Lão dù gì cũng là một Đại giáo sư đầy nghiêm cẩn. - Dưới sự bảo hộ của ông, Quận 2 quả thực là nơi chốn đáng sống nhất trên thế giới này.

- Ha ha! Đừng khen tôi như vậy. Trên thế giới này nơi đâu mà chả đáng sống? Tất cả cùng happy là được rồi. Tôi đâu có phải kiểu người bi quan như lão Thụy?

- Ông nói cũng đúng. Lão Thụy luôn nhìn cuộc đời bằng đôi mắt đen sì. Lão ta thấy nơi đâu cũng là địa ngục. - Grandino nhìn vào cốc cà phê đen ngòm, gật gù tán đồng.

- Mười mấy năm về trước, tôi đã từng ngỏ ý mời lão về nơi đây để tránh né sự truy nã của Vương tộc. Lão ta nhất quyết không chịu. Sau đó thì bặt tăm bặt tích. Rồi ông biết sao không? Lão dành cả chục năm trời để ngụp lặn dưới cống ngầm. Ông xem, ruồng bỏ một nơi đẹp đẽ như Quận 2, để rúc xuống cái chốn bẩn thỉu hôi hám đó, thật là không thể chấp nhận nổi!

Grandino khẽ lắc đầu:

- Đừng hỏi tôi. Tôi không bao giờ hiểu được suy nghĩ của mấy kẻ lập dị như các ông đâu. Tôi tới đây, một là để thăm ông, hai là vì việc của Hiệp hội, ba cũng là để cảnh báo ông một chuyện.

- Ồ! Vậy đã hết màn “thăm” tôi chưa vậy? Hay ông muốn nói sang chuyện của Hiệp hội?

- Ông không tò mò về lời cảnh báo của tôi sao?

- Nào ông bạn. Ông đã muốn nói, thì đằng nào tôi chả biết chứ? Có vội gì đâu.

- Kể cả khi tính mạng của ông đang bị đe dọa?

- Ồ! Vậy đó là điều ông muốn cảnh báo à?

- Đừng cợt nhả nữa. Lũ Học trò của Phạm Viết Phương đang nhắm vào ông đó.

Cốc! Cốc!

Tới đây, một tiếng gõ cửa lại vang lên.

Grandino nhướng mày nhìn ra phía cửa. Còn John Pan dường như đã đoán được đó là ai.

- Triệu Khuyết, vào đi.