Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 549: Muốn chết hả

Ngay khi vừa thấy Văn xuất hiện dưới chân mình, con robot lập tức vung cánh tay giống như một ống thép khổng lồ giáng xuống.

Chỉ riêng thứ áp lực này đã đủ khiến người phát sợ. Nhưng đối với Văn, đối phó với đối thủ thiên về sức mạnh và kích cỡ lại khiến hắn quen thuộc. Dịch một bước dài né qua một bên, bàn tay trái đã xếp thành chưởng, vỗ thẳng vào ống thép đó.

Khối lượng lớn, vừa là ưu điểm, vừa là khuyết điểm. Chỉ cần một tác động nhỏ, hoàn toàn có thể sử dụng chính trọng lực lớn vốn đang là đồng minh của nó để phá hoại chính nó.

Một chưởng này, Văn tính toán sẽ đủ để đánh nát cánh tay kia.

Khí Công Bạo Phá!

Khí công từ các huyệt đạo của hắn cuồn cuộn tuôn ra, từng đợt từng đợt chảy tới lòng bàn tay, rồi lần lượt tuôn ra, rồi lại bị ép lại trong khoảng không giữa bàn tay hắn và bề mặt ống thép. Tiếng gió thổi bị khuếch đại lên Ù ù ù ù, nghe như tiếng gió bão ngoài biển khơi.

Âm thanh ù ù ấy phát ra trong một khoảng thời gian ngắn, rồi bất chợt biến thành một vụ nổ đinh tai nhức óc.

Chỉ là một chiêu Khí Công Bạo Phá, tại sao lại cho ra một tiếng nổ lớn tới vậy? Văn chỉ kịp thắc mắc điều này trong một tích tắc, trước khi hắn bị phản chấn từ đòn đánh của chính hắn đẩy bay về phía sau, cơ thể lộn vòng trên không.

Nếu bây giờ ngã xuống đống rác thải dưới mặt đất, hẳn sẽ bị xước xát không ít. Trong tích tắc, Văn nghĩ tới rất nhiều thứ, trong đó cũng có 1 suy nghĩ quan ngại về việc tiếp đất. Hắn muốn sử dụng chiêu bài cũ, là Đạp Không Bộ để lấy lại thăng bằng, sau đó sẽ dùng chân tiếp đất cho ổn thỏa.

Rất nhanh chóng, hắn nhận ra Khí lực của mình đến cả Đạp Không Bộ còn không thể sử dụng.

Đạp Không Bộ vốn không phải là một thứ kĩ thuật rẻ tiền. Cái giá để học được nó đã cao, cái giá để sử dụng nó còn khiến người ta xót ruột hơn nữa. Đẩy ra một lượng Khí lực đủ lớn để nâng bản thân lên, hao tốn vô cùng.

Đối với Khí lực, Văn cũng đã hình thành những nhận thức cơ bản. Hắn chia khả năng phục hồi Khí lực ra làm 2 phần, Khí lực tái tạo nhanh, và giới hạn Khí.

Khí lực tái tạo nhanh là sau khi đã dùng hết phần Khí lực mà cơ thể có thể điều động trong một khoảng thời gian, sẽ phải tạm dừng việc dụng Khí mà để Khí tự phục hồi. Lượng Khí lực phục hồi này vốn được tích trữ từ mọi cơ quan trong cơ thể, và cần thời gian để bổ khuyết vào phần Khí lực đã sử dụng.

Giới hạn Khí là tổng lượng Khí lực mà cơ thể tích trữ. Vượt quá giới hạn đó, sẽ cần phục hồi khá lâu để tích trữ lại Khí lực.

Cũng giống như luyện một bắp tay, thấy mỏi, khó có thể điều khiển bắp tay theo ý mình nữa, nghỉ ngơi một chút, lại thấy đỡ mỏi hẳn. Nhưng tới khi cơ thể hoàn toàn kiệt sức, thì có nghỉ ngơi một chút hay nhiều chút cũng chẳng còn tác dụng.

Đạp Không Bộ cũng vậy. Nhảy một lần trên không, nếu không thể nhảy thêm lần thứ 2, là vì Khí lực có thể điều động trong 1 lần đã cạn, cần dừng sử dụng Khí để có thể tái tạo. Đạp Không Bộ liên tiếp 3 lần, 4 lần, hay nhiều lần hơn nữa, không phải chỉ cần tiêu hao nhiều Khí lực hơn là được. Cũng giống như muốn lặn sâu hơn, phải có khả năng hít được nhiều không khí hơn. Tức là cần một buồng phổi lớn hơn.

Đạp Không Bộ tuy không đạp được bước thứ 2, nhưng sau khi tiếp đất, lại có thể sử dụng Đạp Không Bộ lần nữa, chính là vì lý thuyết tái tạo Khí lực này.

Đây đều là những cảm nhận rất cơ bản, mà bất kì ai sử dụng Khí lực sau một thời gian đều sẽ cảm nhận thấy.

Văn trong ngày hôm nay, đã sử dụng tới quá nhiều Khí lực trong giới hạn Khí lực của hắn. Liên tục sử dụng Bộ Pháp cùng Đạp Không Bộ để chạy trốn tên cảnh vệ, dùng Khí lực để chiến đấu với Triệu Khuyết, rồi giờ lại dùng tới Bước nhảy Kouda’in và Khí Công Bạo Phá… Nếu liệt kê ra tất cả những gì hắn đã sử dụng, hẳn bất kì ai cũng phải giật mình kinh hãi.

Tất nhiên là hắn đã kiệt sức. Ngay khi tỉnh dậy, chỉ vì muốn nhanh chóng tìm đường về Quận 2, hắn đã quên đi sự cạn kiệt Khí lực của mình, rồi lại gặp ngay con robot này, tình thế cấp bách. Giờ nghĩ lại, thực sự hắn đã quá sơ sót. Tiếp cận được con robot là đúng rồi, nhưng lại không tận dụng được để phá hoại nó, mà lại nảy sinh chuyện chẳng ngờ: Cánh tay giống hệt ống thép làm từ sắt vụn của nó lại có khả năng cộng hưởng với dao động khí như vậy. Giờ cạn kiệt Khí lực, thực là một điều tệ hại.

Đừng nói tới chuyện tiếp đất ra sao, bây giờ giữa không trung, hoàn toàn vô lực phòng bị.

Quả như hắn nghĩ. Phía đó, con robot đã trừng đôi mắt đỏ rực nhìn về phía hắn. Hơi nóng hừng hực lại tỏa ra.

Rẹt!!!

Ngay lúc Văn thầm nghĩ “thôi xong”, thì ngay trước mắt hắn, một quả lựu đạn chẳng biết từ đâu được ném văng lên không trung. Quả lựu đạn ấy không nổ tung, mà xì ra một loại khói lóng lánh giữa trời đêm.

Tia laser chiếu qua đám khói ấy, bị phân tán thành nhiều tia nhiệt nhỏ, nhìn qua đủ thấy sức sát thương đã giảm đi rất nhiều.

Thế nhưng, tia laser gốc vẫn còn lại một uy lực không hề yếu, xuyên qua làn khói bắn thẳng tới Vương Thành Văn.

Văn thật sự hết cách. Hắn đành vận chút Khí lực ít ỏi của mình lên 2 cánh tay, rồi đưa 2 cánh tay lên giao nhau, tạo thành 1 tấm khiên che chắn trước người. Cánh tay phải hắn lại truyền tới những cơn đau tê dại, nhưng bây giờ phải coi trọng cái mạng mình hơn là cánh tay.

Tia nhiệt bắn tới nóng rát, nhưng sau đó bất chợt biến mất, như thể vừa bị cánh tay hắn hấp thụ hoàn toàn.

Văn còn chưa kịp kinh ngạc. Hắn đã rơi bịch xuống đất. Phế thải kêu rổn rảng dưới lưng hắn. Những cơn đau nhói truyền tới. Luyện thể dù sao cũng có chút tác dụng. Hắn cũng không cảm thấy đau đớn khủng khiếp như mình nghĩ.

Xuất hiện trước mắt hắn, là một bóng người. Bóng người này mảnh khảnh, không phải người trưởng thành, cũng không phải trẻ con, khả năng cao là một thiếu niên, trên vai vác một khẩu pháo cầm tay.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!!!

Thiếu niên kia vừa tiến về phía con robot, vừa bắn 3 phát pháo về phía nó. Con robot cũng vì thế mà chùn bước đi đôi chút. Sau đó, thiếu niên rút từ bên hông ra một quả lựu đạn, ném tới. Quả lựu đạn phát ra một luồng sóng tần số cao rất nhức tai, nhưng lại khiến con robot quay đầu bỏ chạy.

Sào sạo! Sào sạo! Sào sạo!

Những tiếng bước chân dồn dập vây quanh Văn. Hắn nhìn thấy mình bị vài bóng đen vây quanh mình. Những ánh mắt trong đêm tối dường như đang nhìn hắn soi mói.

Thiếu niên kia quay lại. Ánh lửa phía xa hắt lên màu tóc nhuộm hoe của hắn. Hắn tiến về phía Văn.

- Thằng điên! Muốn chết hả?!