Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 630: Ta còn hơn như vậy nhiều

- Khônggggg!!!!!!!!!!!!

Liễu Thanh Chân đau đớn la hét. Cơ thể hắn dần hòa tan vào sương khói bay ra khỏi bộ khung của con rối Bạch Linh.

- Không! Không thể nào! Đừng nghĩ rằng như vậy đã đủ để ngăn cản tao! Lôi Giới!

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi linh hồn hắn bị hòa tan vào dòng chảy Vô thức, Liễu Thanh Chân lại sử dụng Lôi Giới để kéo dài khoảnh khắc ấy.

Vì Lôi Giới của hắn còn chưa hoàn thiện, và vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội để hoàn thiện, nhưng chỉ cần 1 khoảnh khắc này, hắn vẫn có thể đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Thế giới ấy lại bao trùm lên Vương Thành Văn.

- Cùng tao xuống địa ngục nào.

Toàn bộ cơ thể Liễu Thanh Chân hóa thành 1 luồng khói đen xoắn vặn vào nhau như 1 con lốc, ồ ạt lao tới. Vô vàn những tia sét trong Lôi Giới bị cuốn vào cơn lốc ấy, khiến cả thế giới này như bị xoắn lại thành 1 mũi khoan khổng lồ nhắm thẳng vào Văn.

Đúng lúc ấy, ở giữa Văn và cơn lốc, xuất hiện 1 con robot bé nhỏ.

“Còn chưa đạt tới Tiểu Thiên Thế Giới, đã dám động tới con mồi của ta?”

Con Abo giơ cao cánh tay máy móc của nó lên trời. Từ lòng bàn tay ấy xuất hiện 1 chiếc USB màu trắng, thứ mà Văn đã từng cắm vào nó. Chiếu USB vỡ nát, lộ ra 1 hạt nhỏ trắng như băng tuyết. Toàn bộ thiên địa dường như đột ngột trở lạnh.

“Hàn Băng Đế Quốc”

Ngay lập tức, phủ trùm lên toàn bộ Lôi Giới của Liễu Thanh Chân, bao trọn lấy thiên địa, chỉ là 1 mảnh trắng xóa lạnh lẽo. Tuyết trắng bay hỗn loạn giữa trời. Những dãy núi tuyết cao ngút trời đâm thẳng vào những tầng mây. Dòng sông băng chảy phía xa. Và trên 1 bình nguyên rộng lớn bao la phủ đầy tuyết, nơi mà họ đang đứng, mọc lên những thành quách băng giá nguy nga tráng lệ.

Giữa thế giới băng ấy, cơn lốc sấm sét của Liễu Thanh Chân chỉ như 1 cơn gió nhỏ lọt thỏm giữa cơn bão tuyết cuồng nộ.

Từng cột băng khổng lồ từ dưới mặt đất trào lên, hóa thành những mũi nhọn đâm thẳng vào cơn lốc, chẳng mấy chốc đã trở thành 1 nhà giam hình kim tự tháp. Bên trong lớp băng trong suốt, có thể nhìn thấy từng tia sét đều bị những khối băng này hấp thụ, cùng với đó là tiêng kêu gào của Liễu Thanh Chân dần tan biến vào vùng thiên địa lạnh lẽo.

Tuyết đã không còn rơi. Băng đã tan biến. Đế quốc kia cũng biến mất như chưa từng tồn tại.

Chỉ còn Văn đứng đó, đối diện với con Abo mà hắn đã đồng hành suốt thời gian qua.

- Abo? Cậu thực ra là ai?

Abo không đáp lời, nó chỉ đi thẳng tới xác của Lão Ngũ vẫn nằm dưới mặt đất. Văn tránh đường cho nó đi qua.

“Trước khi rời đi, Lão Ngũ có mang theo 2 chiếc USB”
Ở nơi xa xôi vùng biên giới phía Bắc, nằm ngửa trên sân thượng trại cải tạo Từ Mẫu, giữa những bông tuyết đang rơi, Lão Tứ ngửa đầu nhìn trời vừa lẩm bẩm 1 mình.

- Chiếc màu đen chính là giao kèo giữa hắn và Đại Nam Đế Quốc. Trong đó chứa 1 Black Bit để hắn dàn xếp nên tất cả kế hoạch này. Còn chiếc màu trắng, là thỉnh cầu của ta, để có thể được tiếp xúc với Vương Thành Văn, chính là ngươi đó.
-Tại sao lại là tôi? – Văn hỏi.

Con Abo quay lại.

“Ngươi không thấy chúng ta rất giống nhau sao, Vương Thành Văn? Đều bị kìm kẹp trong vòm trời này, không cách nào thỏa thích thể hiện ra tài năng của mình.”

- Tài năng ư? – Văn lắc đầu. – Tôi chỉ là người bình thường giống như bao người mà thôi. Nhưng cậu là ai mới được chứ?

“Chẳng phải Lão Ngũ có nói cho ngươi biết về ta rồi đó sao? Ta là Lão Tứ. Hoặc cứ gọi ta là Hà Tuyết Di, nếu ngươi thích.”
Nơi đây chơi vơi giữa bầu trời cao, là nơi mà Hà Minh Đức chưa bao giờ đặt chân tới. Hắn thấy vòm trời mà cả cuộc đời mình đã từng sống bên dưới giờ tan biến dần, để lộ ra 1 bầu trời cao vời vợi. Những tia nắng của ngày mới dần ló sau đường chân trời.

Lơ lửng giữa không trung vẫn là bản Khế ước mà Liễu Thanh Chân để lại.

1 bóng người bước qua hắn tiến về phía bản Khế ước đó. Là Nguyễn Bạch.

- Nơi đây lại là đâu nữa? – Hắn hỏi ông ta.

- Tầng 100 của Đệ Nhị Tháp. Ngươi sống ở đây đã lâu rồi, nhìn khung cảnh phía dưới thì phải nhận ra chứ?

Đức đưa mắt nhìn xuống thung lũng Sa Li Khan bên dưới. Quả thực điểm nhìn này chỉ có thể là từ Đệ Nhị Tháp nhìn ra. Thung lũng Sa Li Khan rộng lớn hơn hắn tưởng tượng, và tươi đẹp lạ thường dưới ánh nắng ban mai.

- Ngươi muốn làm gì với thung lũng này? – Nguyễn Bạch bất chợt cất tiếng hỏi.

- Làm gì ư? Tôi ư? – Đức giật mình.

- Không phải ngươi thì còn là ai nữa? Ngươi đang đứng trên đỉnh cao nhất của thung lũng. Trước mặt ngươi là 1 tờ Khế ước với dòng Mẫu Hà được tạo nên nhờ năng lực của Man’Noerr. Ngươi muốn làm gì với thung lũng này? Chiếm đoạt nó? Phá hủy nó? Hay để nó tiếp tục là như vậy?

- Tôi tưởng cái Khế ước đó tạo ra là dành cho ông cơ mà? Những điều khoản mà Liễu Thanh Chân nói đó?

- Chỉ cần 1 chút mánh khóe – Nguyễn Bạch đưa bàn tay mình song song với tờ Khế ước – Thay đổi nội dung của nó đơn giản mà. Quan trọng là ngươi có đồng ý kí lên nó hay không mà thôi.

- Tại sao lại là tôi?

- Ngươi là kẻ sinh ra và lớn lên ở nơi này. Ngươi đã leo được lên tới đây. Tương lai của thung lũng này ta để hoàn toàn cho ngươi quyết định. Chỉ có 1 điều kiện nhỏ của ta mà thôi.

- Điều kiện gì?

- 1 trong những điều khoản của Khế ước, là trao lại cho ta Trang Sử đã mất, trang Sử mà Man’Noerr đã giấu kín bấy lâu.

- Chỉ vậy thôi sao?

- Chỉ vậy thôi.

- Vậy tôi chỉ muốn Sa Li Khan trở thành 1 nơi bình đẳng và tự do hơn cho tất cả mọi người. Tôi muốn hủy bỏ chế độ căn cước công dân, và cách phân phối tài nguyên như hiện nay.

- Chỉ vậy thôi sao? Ngươi đang nắm trong tay vận mệnh của 1 trong những trung tâm kinh tế lớn nhất thế giới đó.

- Vậy còn ông thì sao? Ông cũng đang nắm trong tay cơ hội để có tất cả mọi thứ. Phú quý, quyền lực, tất cả mọi thứ. Tại sao ông chỉ đề nghị 1 trang giấy vô tri vô giác?

- Phú quý và quyền lực không phải thứ ta theo đuổi, cậu nhóc ạ.

- Tôi cũng vậy. Những người ham muốn tất cả, là những người không hề biết rõ mình muốn gì. Họ rồi sẽ lạc lối, giống như Liễu Thanh Chân vậy.

- Vậy được thôi – Nguyễn Bạch nhún vai. Hắn quay lại dùng 2 bàn tay sắp xếp chỉnh sửa gì đó lên bản Khế ước. – Điểm chỉ vào đó đi.

Đức tiến tới. Hắn giơ ngón tay lên.

- Nhớ phải không ngừng lặp lại những điều ngươi mong muốn. Và đó phải là mong muốn thật tâm của ngươi chứ không phải do bất cứ ai ép buộc. Chỉ có như vậy bản Khế ước mới có thể thành sự thật.

Đức nghe theo lời Nguyễn Bạch nói. Hắn đưa ngón tay lên chạm vào tờ giấy.

1 khoảnh khắc vụt qua trong đầu hắn với vô vàn những khái niệm không tên, những cảm xúc phức tạp. Hắn nghe thấy tiếng những sinh vật sinh sống trên dãy núi phía xa, tiếng gió thổi từ biển cả, tiếng loài người hỗn loạn và sợ hãi phía bên dưới, tiếng những nhà máy vẫn xập xình hoạt động. Hắn nghe thấy tiếng khóc oe oe của 1 đứa bé và 1 giọng hát ru mà hình như hắn biết là của ai.

Hắn nhìn thấy bầu trời bao la nơi mà đứa con của hắn sẽ được tự do sinh sống.

Hắn cảm nhận rõ ràng được sự thay đổi vô hình trong thung lũng này. Hắn cảm thấy mọi quy tắc mà loài người đã lợi dụng 3 tòa tháp để đặt ra, để áp đặt lên nhau, để bóc lột lẫn nhau đều đang bị gỡ bỏ. Hắn thấy sự đau đớn của 3 tòa tháp dần vơi đi từng chút từng chút 1, để chúng trở về với trạng thái vốn có. Hắn như nghe thấy tiếng reo hoan vui mừng từ 3 tòa tháp vốn tưởng vô tri. Bất giác hắn cũng cảm thấy trong lòng mình ngập tràn hạnh phúc.

Bốpppp!!!!!

1 cảm giác đau đớn từ sau gáy ập tới. Đức chẳng còn cảm nhận được điều gì nữa.

- Mãn nguyện rồi chứ?

Nguyễn Bạch thu bàn tay của mình lại, gian xảo nhìn xuống, nhếch mép cười.
Khi Vân tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm dưới 1 mái hiên của 1 dãy cửa tiệm nào đó. Mái hiên cháy dở được cơn mưa dập tắt, vất vưởng đó đây những biển hiệu lập lòe, những thanh sắt han gỉ, những mảng bê tông thô kệch.

Cô thấy cách đó không xa, Nguyễn Bạch xách theo 1 người trên vai, bước ra trảng trống phía trước, ném phịch kẻ đó xuống đất.

1 đứa nhóc tầm tuổi bằng mình, Vân đoán vậy. Cô đã thấy nó đi cùng ông bu của mình lúc ở dưới Tòa tháp kia. Nó có vẻ đang mê man bất tỉnh.

Xa xa, 1 bóng người mặc đồ trắng kín mít từ đâu xuất hiện, lặng lẽ bước tới.

- Hắc Kê. Sau những gì xảy ra ở Hải Thành, ngươi phải to gan lắm mới dám liên hệ với bọn ta.

- Chuyện nào ra chuyện đó chứ bạn trẻ? Đứa nhóc này chẳng phải rất đáng giá với các ngươi sao? Con rơi của Hà Chí Thương. Đến cả Man’Noerr còn phải ra mặt để bảo vệ nó. Chẳng phải là hàng ngon cho Bạch Linh Đội sao?

- Đường đường là 1 hoàng tử Bắc Hà, lại có thể ở nơi này, trong bộ dạng này sao?

- Hà Chí Thương có rất nhiều phi tần mỹ nữ. Tùy tiện vài ba đứa con thất lạc, có gì khó hiểu? Mang nó đi, và ta sẽ được quyền giải mã Trang Sử đã mất của Man’Noerr.

- Không hiểu vì sao ngươi có hứng thú với thứ đó tới vậy. Nếu nó thực sự có giá trị, người ta đã phát sốt lên mà tranh đoạt rồi. Nhưng không sao, việc lần này ngươi cũng góp phần tiêu diệt Liễu Thanh Chân. Kì thực thì những tham vọng thái quá của hắn cũng gây khá nhiều rắc rối cho Quân chủ.

- Tiếc là không bắt sống được hắn. Ta cũng có chút hứng thú muốn tìm hiểu về Tâm Nhãn của Quý đội.

- Muốn biết, thì gia nhập cùng bọn ta là được.

- Hà hà. Thôi. Ta còn nhiều mục đích cần thực hiện. Và ta muốn xin thêm 1 điều kiện nữa, coi như đền đáp lại công sức triệt hạ Liễu Thanh Chân chứ nhỉ?

- Nói đi. Còn tùy điều kiện đó là gì.

- Che mắt đám người của Vương tộc và bọn Runner kia. Giúp bọn ta lặng lẽ đi tới Bắc Hà là được. Trong lãnh thổ Đại Nam, nếu Bạch Linh Hội thực sự muốn giấu, khó ai có thể tìm ra, đúng chứ?

- Chỉ trong lãnh thổ Đại Nam mà thôi. Bước qua biên giới sẽ là lãnh địa của Ám Hành Hội, tới khi đó bọn ta không còn trách nhiệm nữa.

- Đồng ý!

- Đồng ý!

Người áo trắng kia cúi xuống xách Hà Minh Đức lên cắp vào nách mình.

- Nghe danh Hắc Kê đã lâu, quả không như lời đồn.

- Họ đồn gì về ta?

- Bỉ ổi. Vô liêm sỉ. Không từ thủ đoạn. Có thể lợi dụng bất kì ai để đạt được mục đích của mình.

- Hà hà. Mấy câu đó dùng để miêu tả Liễu Thanh Chân thì đúng hơn – Nguyễn Bạch gãi gãi đầu ngượng ngùng, rồi nói tiếp – Ta còn hơn như vậy nhiều.