Thiên Môn

Chương 35: Đa Cấp

☆ Chương 5

“Hiện tại cậu đã quen với lối sinh hoạt nơi này, nếu đồng ý tham gia vào công ty chúng tôi, thì điền đầy đủ vào bảng thông tin này!” Quản lý Trương cười thân thiện.

Tống Hi Thành nhận lấy, rất nghiêm túc viết lên.

Tên họ: Tống Hiểu Ninh – Tuổi: 23

Giới tính: Nam – Nghề nghiệp: Không có

Trình độ học vấn: Đại học – Tình trạng hôn nhân: Đã kết hôn

Viết đến đây, Tống Hi Thành nhịn không được ở trong lòng mắng chửi Tề Ninh, cái kế hoạch lộn xộn gì đây...

“Không ngờ cậu còn trẻ thế mà đã kết hôn rồi.”

Tống Hi Thành không thể không tỏ ra hạnh phúc: “Đúng vậy, là bạn cùng lớp Đại học.”

“Đi một mình như vậy, vợ không lo lắng sao?”

Không biết tại sao, Tống Hi Thành buột miệng thốt ra: “Trước khi đi có nói sẽ chờ tôi về...” Nói đến đây, Tống Hi Thành hận không thể cắn đứt lưỡi mình, Tề Ninh và người vợ xinh đẹp hiền thục dịu dàng là hai sinh vật hoàn toàn khác nhau, chẳng lẽ mình ở đây lâu quá nên tư duy bị rối loạn sao?

Quản lý Trương phút chốc cảm khái: “Thật tốt.”

Thấy cô đã buông bỏ phòng bị, Tống Hi Thành dò hỏi nói: “Quản lý Trương chị kết hôn chưa?”

Cô lắc đầu, nét mặt trống rỗng mơ hồ: “Trước đây tôi làm việc ở miền Nam, có quen bạn trai nhưng ba mẹ anh ta không thích tôi, bởi vì nhà tôi ở nông thôn, cũng không có tiền, cho nên dưới sự kiên trì của bọn họ, tôi và bạn trai đó cứ thế chia tay.”

Tống Hi Thành thở dài: “Tôi cũng thế, nếu không phải ba mẹ vợ đến bây giờ vẫn không chấp nhận tôi, tôi cũng sẽ không bỏ cô ấy đến đây.”

“Được rồi.” Quản lý Trương cười nhạt nói, “Vậy thì phải chứng tỏ cho những người xem thường chúng ta thấy, có lòng tin không?”

Ánh mắt Tống Hi Thành kiên quyết: “Có!”

Quản lý Trương rất hài lòng: “Tốt, hiện tại là thế này, muốn vào công ty chúng tôi phải nộp phí, nếu như cậu không muốn nộp cũng được, chỉ cần mua một bộ sản phẩm của công ty là được.”

Tống Hi Thành thoạt nhìn rất khó khăn: “Tôi không đem nhiều tiền lắm...!Đắt quá có thể tôi không trả nổi.”.

Truyện Ngược

“Cậu có thể đi rút tiền, đây là quy định của công ty.” Sắc mặt quản lý Trương rất nghiêm túc, “Hơn nữa cậu có thể chào bán cho bạn bè cậu.”

“Được rồi,...!bao nhiêu tiền?”

“Giá hội viên rất hữu nghị, chỉ 50.000 tệ.”

Tống Hi Thành kinh ngạc ngẩng đầu: “Sản phẩm gì thế, đắt như vậy?”

Quản lý Trương không vui: “Cậu đi học không có nghe giảng sao?”

“Sản phẩm cách mạng công nghiệp, là máy hơi nước hay là mạch điện tích hợp?” Tống Hi Thành mờ mịt.

“Đồ vẫn còn ở trong phòng nghiên cứu, chúng tôi đang thử nghiệm lần cuối, một khi đẩy ra thị trường sẽ đưa thành phẩm cho cậu.”

Tống Hi Thành ở trong lòng cười nhạt, mấy người này thật sự nghĩ ai cũng ngu hết sao? Phải khờ đến mức nào mới mê sảng tin lời bọn họ?

“Chỗ tôi chỉ có 20.000...!Làm sao bây giờ?” Tống Hi Thành yếu ớt nói.

Quản lý Trương nhíu mày, tới gần cậu thì thầm: “Cậu ở thành phố B có bạn bè thân thích gì không?”

Trong đầu hiện ra mặt của Tề Ninh, muốn mượn tiền chỉ có thể tìm hắn đi? Tống Hi Thành không chút do dự gật đầu: “Có một người anh em rất thân thiết.”

Nghe giọng của cậu có chút là lạ, quản lý Trương cười cười: “Nói như vậy, cậu có thể liên lạc với bạn mình cho cậu mượn tiền, nếu như cậu ta có hứng thú, cậu cũng có thể mời cậu ta gia nhập.”

Lúc đầu trong kế hoạch của bọn họ, nếu như đến một giai đoạn nhất định vẫn không có tiến triển, mà hang ổ đa cấp vẫn ép buộc cậu khuếch trương sản phẩm, khi đó mới nghĩ cách liên lạc với phía cảnh sát, thảo luận đối sách.

Bọn họ mỗi ngày chỉ cho học viên hóng mát ở công viên 1-2 tiếng, mà trong khoảng thời gian này vẫn nghiêm cấm tiếp xúc với người bên ngoài.

Tên đã lên dây, nếu bắt chước Hạ Thần để lại giấy cho cảnh sát đi tuần, lại chờ bọn họ hồi âm sợ rằng quản lý Trương sẽ nghi ngờ.

Hiện tại tốt hơn hết là gọi điện cho Tề Ninh, một là yêu cầu mượn tiền, hai là đem thông tin cung cấp cho hắn, để hắn tự quyết định.

Não Tống Hi Thành nhanh chóng hoạt động, nói ra một dãy số: ” 13809112111, điện thoại tôi bị nhân viên lấy rồi, cô có thể cho tôi mượn điện thoại không?”

Quản lý Trương lấy điện thoại của mình ra, bấm số xong đưa cho cậu: “Số điện thoại bạn cậu cũng hay đấy, dễ nhớ.”

Tống Hi Thành cười cười, ngừng thở nghe tiếng tút tút trong điện thoại.

Điện thoại đổ chuông không đến ba tiếng đã được bắt máy, Tống Hi Thành nhanh miệng nói: “Alo, là Tề Thành hả? Tao là Tống Hiểu Ninh.”

Giọng Tề Ninh rất lo lắng: “Mày ở đâu? Tao nghe thầy Thôi nói mày tới thành phố B, nhưng sao không liên lạc được, mày tắt điện thoại?”

Quản lý Trương nháy mắt với Tống Hi Thành, Tống Hi Thành liền đáp: “Không phải, bị trộm trên xe lửa.

Đúng rồi, Tề Thành, mày có thể cho tao mượn ít tiền không?”

“Không thành vấn đề, bao nhiêu?” Đối phương gần như đáp không suy nghĩ.

“30.000.” Tống Hi Thành do dự nói.

“Được, mày tới nhà tao lấy hay sao?”

Quản lý Trương viết trên giấ: “Bảo cậu ta đem đến công viên Đoàn Kết.”

“Đúng rồi, mày tìm được việc chưa?” Tống Hi Thành chuyển đề tài nói chuyện với hắn.

Tề Ninh nhẹ giọng bật cười: “Chưa, đang ở nhà, ba tao đã giúp tao xin vào một công ty, nhưng hiện nay vẫn chưa lên biên chế, cho nên tao lại ở nhà chờ.”

Giọng ngả ngớn y như một phú nhị đại, chém đến mức mặt không đỏ tim không đập mạnh, Tống Hi Thành ở trong lòng giơ ngón giữa: “Mày đúng là may mắn, đâu như tao, mặc dù công ty này rất có tiền đồ, nhưng công việc quá nhiều, thậm chí tao còn chưa đi dạo được 2 vòng thành phố B.”

Tề Ninh ngầm hiểu: “Không tệ mà, có công việc là tốt rồi, nếu không tao tới đưa cho mày?”

Tống Hi Thành liếc mắt nhìn quản lý Trương, cô dường như rất hài lòng, Tống Hi Thành tiếp tục nói: “Mày biết công viên Đoàn Kết ở thành Đông không?”

“Hả, không biết, nhưng tao có thể tra địa điểm.”

“Nếu tiện, trưa mai 12 giờ mày đến được không? Tao sẽ ghi giấy nợ cho mày.”

“Chậc, nói gì vậy, là anh em tặng mày còn được, giấy nợ cái gì? Vậy đi, trưa mai gặp?”

Tống Hi Thành không hiểu sao có chút không nỡ: “Ừ, mày bảo trọng.”

Cúp điện thoại, cậu mới phát hiện quản lý Trương dùng một loại biểu cảm kỳ lạ quan sát mình, cười gượng: “Làm sao vậy?”

Quản lý Trương thắc mắc: “Nếu như không biết trước là bạn cậu, tôi còn tưởng cậu đang gọi điện thoại cho vợ mình, tình cảm hai người thật tốt.”

Tuy lúc này hoàn toàn không cần nhưng Tống Hi Thành vẫn liều mạng giải thích: “Không có, thật ra quan hệ của chúng tôi cũng không tốt gì đâu, cậu ta luôn ức hiếp tôi, mặc dù là anh em, nhưng cũng không thể nói rõ là tốt chỗ nào.

Tuy cho tôi mượn tiền, nhưng sự thật mà nói cũng không tốt đến mức…”

Cậu dài dòng hồi lâu, càng nói càng hỗn loạn, ý cười của quản lý Trương vẫn không giảm: “Được rồi, cậu đi học đi, có thể cậu còn chưa quen, ngày mai để quản lý Phùng đi cùng cậu.”

Tống Hi Thành ngồi trong lớp, một bên máy móc vỗ tay hoan hô, một bên nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ.

Có một số chủ nhiệm chủ quản tản bộ nói chuyện phiếm trong xưởng, ngoại trừ kiểm tra và lên lớp, bọn họ dường như cũng không có gì để làm.

Ở đây toàn bộ mạng lưới wifi hay TV đều là bị cắt khỏi cuộc sống của họ.

Vì vậy thú vui tiêu khiển được lưu hành nhiều nhất chính là cờ vua và chơi bài tây.

Ánh mắt Tống Hi Thành dời về các phòng học khác, trong lòng âm thầm mong đợi kế hoạch ngày mai của Tề Ninh, lại cảm thấy hắn tốt nhất là không bị liên luỵ vào, tâm trạng mâu thuẫn khó nói một ngày rất nhanh cũng trôi qua.

Ngày hôm sau, Tống Hi Thành và Phùng Húc đứng dưới cây đại thụ ở công viên Đoàn Kết chờ hắn.

Quả nhiên đến 12 giờ, Tề Ninh từ trong một chiếc taxi bước xuống, vội vã đi về phía bọn họ.

Vừa gặp Tề Ninh đã cho Tống Hi Thành một cái ôm, mùi hương quen thuộc xông vào mũi, Tống Hi Thành không hiểu sao có chút choáng váng.

“Đã lâu không gặp.” Tề Ninh rất nhanh buông cậu ra, trên dưới quan sát xác định cậu bình yên vô sự rồi dời tầm ánh mắt sang Phùng Húc, “Anh là đồng nghiệp của cậu ấy?”

Phùng Húc mỉm cười bắt tay với hắn: “Chào cậu, Tề tiên sinh, tôi là quản lý của cậu ta, Phùng Húc.”

“Tôi là bạn của cậu ấy, cứ gọi tôi là Tề Thành.”

Tề Ninh mở túi công văn, lấy một cái túi nilon ra: “Đây, cho mày.”

Tống Hi Thành nhận lấy, Tề Ninh nhìn cậu chăm chú, mím môi một cái.

“Tề tiên sinh sao lại quen Tiểu Tống?”

Tề Ninh cười: “Nhắc tới cũng thật khéo, chúng tôi học cùng trường Đại học, còn ở chung một phòng.”

Phùng Húc có hơi nghi ngờ: “Ah, vậy chẳng phải cậu cũng quen Hạ Thần?”

Tề Ninh nhún vai: “Bọn họ Khoa Điện tử, tôi ở khoa khác, Hạ Thần thì tôi từng nghe qua, còn cậu ta có biết tôi hay không thì tôi không chắc.”.