Thiên Môn

Chương 40: Đa Cấp

☆ Chương 10

Tề Ninh đứng dưới tòa nhà đó, hai chân run rẩy gần như không tìm được trọng tâm.

Cách 50 mét, Tống Hi Thành đang ở trong căn phòng nào đó, căn phòng đó đầy khí dễ cháy, oxy thì đang dần dần xói mòn, mà nguy hiểm cũng càng lúc càng lớn...

“Sếp, làm sao bây giờ?” Lữ Thận Ngôn dò hỏi.

Ánh mắt Tề Ninh hiếm khi dại ra: “Tất cả nghe theo sếp Thôi chỉ huy.”

Phương Na Na không biết từ đâu đem lại một cái ghế xếp trắng: “Sếp, anh ngồi xuống trước đã.”

Mấy trăm nhân viên bán hàng đa cấp, một đống tiền tham ô, khẩn cấp sơ tán cư dân, đặc công toàn diện đợi lệnh...

Người trong khu dân cư lo sợ không yên, cũng có rất nhiều người đứng ở trên ban công nhìn về phía này, như đang xem một vở hài kịch.

Cảnh tượng như vậy ở trong mắt Tề Ninh lại giống như những mảng phim đen trắng không lời, cả người hắn giống như rơi vào trong thế giới quay chậm, chỉ thấy được miệng mọi người đóng đóng mở mở.

Đột nhiên trên đầu một trận đau điếng, Tề Ninh lấy lại tinh thần, phát hiện Dương Cương không biết từ lúc nào đã chạy tới chỗ hắn, mà hung khí tạo thành cảm giác đau vừa rồi chính hùng chưởng của người này.

“Gì thế hả, không phải còn có đội đặc công sao, sao lại mất hồn mất vía như thế này? Lên tinh thần, đừng làm mất mặt cảnh sát!” Dương Cương hùng hổ nói.

Giọng Tề Ninh khàn khàn: “Đặc công bọn họ nắm chắc không? Nói bọn họ nhất định, nhất định phải cứu được người.”

Dương Cương châm một điếu thuốc, cũng đưa cho Tề Ninh một điếu, Tề Ninh không chút do dự nhận lấy.

“Tôi nghĩ cậu không hút thuốc.”

Tề Ninh thở dài: “Cao trung từng hút, nhưng không nghiện.” Sau đó thì ở cùng phòng với Tống Hi Thành, biết cậu ghét mùi thuốc lá nên không hút nữa.

Dương Cương thở dài: “Bất quá tôi cũng hiểu được tâm trạng cậu, tuy bình thường cậu âm u lại hay lằng nhằng, nhưng lần này gặp nạn dù sao cũng là người anh em sớm chiều ở chung.

Tề Ninh hừ lạnh không trả lời.

“Đừng trách anh đây phê bình cậu, trên cương vị là lãnh đạo, tâm tình phải cố gắng kiềm nén, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu của cấp dưới, cấp trên phân nhiệm vụ sẽ càng áp lực hơn.”

Xa xa đặc công đã chuẩn bị phá cửa sổ, Bành Cương bọn họ thì đang áp giải một người đàn ông mặc âu phục xuống lầu.

Ánh mắt Tề Ninh phát lạnh, bước chậm từng bước tới.

“Mày chính là Diệp Hạo Long?”

Diệp Hạo Long ngọ ngoạy ngẩng đầu, cười châm biếm: “Cảnh sát Tề, hành động của các người rất nhanh, xem ra cảnh sát không phải chỉ có phế vật.”

Tề Ninh cúi người xuống nhìn thẳng hắn: “Vậy mày nói xem, mày biết cảnh sát phế vật nào?”

Diệp Hạo Long phách lối không hề giảm: “Quỳ trên đất khóc lóc đau khổ cầu xin có tính không?”

Tề Ninh không nói gì, trong mắt như thấy thứ gì cặn bã, sau đó đột nhiên điên lên, hai chân đá lên đầu gối hắn đang quỳ: “Đến nước này rồi còn không biết hối cải, tao thấy thái độ này của mày giống như không muốn sống? Tập kích cảnh sát là tội gì, mày nếu tự xưng mình tài cao học rộng, hẳn là nắm chắc luật pháp!?”

Diệp Hạo Long bình thản ung dung: “Người sống cả đời, tầm thường là một kiểu, oanh oanh liệt liệt cũng là một kiểu.

Nếu không thể khiến người khác sùng bái, vậy thì khiến người ta kiêng kỵ, không thể để lại tiếng thơm, thì để lại tiếng xấu muôn đời, giống như tao, ít nhất tao có thể đặt một chân vào lịch sử tội phạm đa cấp ở Trung Quốc, cũng không tính là sống uổng phí.”

Thấy Tề Ninh cắn chặt khớp hàm, gã lại tiếp tục khiêu khích: “Đương nhiên, nếu như có thể xuất hiện ở trên mộ bia cảnh sát Tống, thì cũng là vinh hạnh của kẻ hèn tao, mày có thể đề — Tống Hi Thành cảnh sát đẹp trai nhất của Cộng Hòa Trung Hoa ngày 28 tháng 11 bị phần tử tội phạm Diệp Hạo Long nổ chết tại Lâm Giang Tân Ngụ, hưởng thọ 27 tuổi.

Nghe có phải rất văn thơ không?”

Tề Ninh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Nếu như tao dùng bất cứ giá nào để dụng hình riêng, có phải giống như mày mong muốn không? Đáng tiếc, mặc kệ mày làm cái gì, quyền phán quyết mày xử lý mày chỉ có pháp luật.” Hắn quay đầu nhìn Bành Cương, “Dẫn đi, tôi không muốn thấy mặt hắn.”

Đặc công đã sơ tán hết đoàn người, quân phòng cháy chữa cháy cũng bắt thang mây lên, cẩn thận từng li từng tí mở cửa sổ ra.

Tề Ninh xoay người sang chỗ khác, lắng nghe hồi báo bộ đàm bên kia truyền tới.

“Nồng độ oxy là 7%.”

“Đã phá được cửa chính.”

“Phát hiện mục tiêu, phát hiện mục tiêu.

“Làm loãng khí gas, súng bắn nước lên, bốn phía.”

“Nhóm nhỏ tiếp cận mục tiêu.”

“Mục tiêu còn sống, mục tiêu còn sống.”

“Mục tiêu thoát khỏi nguy kịch.”

Giọng nói bên kia bộ đàm vừa dứt, tất cả mọi người lập tức hoan hô, Tề Ninh buông bộ đàm, chạy về phía Tống Hi Thành bọn họ.

Tống Hi Thành đã hoàn toàn mất ý thức, đã lâm vào hôn mê, đầu ngón tay môi và các bộ phận khác đã bị xuất huyết, nhân viên y tế vừa gắn cho cậu thở oxy vừa chuyển lên xe cứu thương.

Tề Ninh chạy theo y tá trưởng: “Bất kỳ tình huống gì, xin hãy lập tức báo cho tôi biết.”

Y tá trưởng cười: “Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cứu cậu ấy.”

Tề Ninh cúi chào, đưa mắt nhìn xe cứu thương rời đi.

“Sếp, thông tin từ đội bên kia, có hơn 10 ổ điểm, nhân viên cũng đạt tới con số hàng nghìn.” Lữ Thận Ngôn cầm sổ báo cáo.

Tề Ninh cau mày: “Đem những nhân viên đa cấp tập trung lại, dựa theo cấp bậc giam giữ, nếu cần thiết, đề xuất cục phân chia đội hình thẩm vấn.”

Tề Ninh cũng cuối cùng cũng yên tâm, triệu tập cuộc họp: “Căn cứ theo thông tin nghi phạm giao nộp, tổ chức đa cấp này là lưu hành bằng chi phiếu, lục soát tất cả giấy tờ kế toán tìm phần cuống của tấm séc, sau đó chúng ta đến ngân hàng đối chiếu.

Tôi dẫn đội, Phương Na Na Lữ Thận Ngôn và lão Trương, ba người đi với tôi một chuyến.”

Điều tra đến khi trời tối đen, cuối cùng khi ngân hàng xuất tài liệu cụ thể lại cao bằng một người, liên quan tới rất nhiều nhân viên, số tiền hoành tráng làm cho tất cả mọi người trợn mắt líu lưỡi.

“Đúng là đa cấp...” Lữ Thận Ngôn yên lặng nói, “Kiếm được quá nhiều mà.”

Lão Trương vô cùng nhức óc: “120.000 vạn tệ, tiền của mấy người này từ trên trời rơi xuống sao?” (120.000 vạn = 1.200.000.000 nghìn ~ 4 tỷ hơn)

Phương Na Na nhìn bảng excel: “Số tiền này đủ cho tôi mua hơn mười phòng tân hôn!”

“Đâu chỉ hơn mười phòng, chị Na à rốt cuộc toán chị là do ai dạy vậy?” Lữ Thận Ngôn nuốt nước bọt, “Bên này đến mấy tỷ, phòng tân hôn trị giá 100 triệu? Mua ở Cố Cung hả!?”

Tề Ninh lật xem tài liệu, vẫn trầm mặc, Phương Na Na chú ý tới nét mặt của hắn, nhỏ giọng đề nghị: “Tôi thấy bên này cũng không có gì bất trắc, đều là việc không quan trọng lắm, hay là Sếp anh về trước đi! Bên bệnh viện có thể cũng cần anh nhưng khó nói đó.”

Tề Ninh lắc đầu: “Bên kia chữa trị, tôi đi cũng không giúp được gì.

Ở lại đây thẩm vấn tội phạm, một đống tài liệu cần kết án, tôi chạy đi đâu được.”

Lữ Thận Ngôn khẽ nói: “Tôi thấy Sếp không dám đi thì đúng hơn.”

Tề Ninh liếc nhìn hắn, lại như ngầm thừa nhận.

Những người khác hai mặt nhìn nhau, biết Tề Ninh khó chịu trong lòng, cũng không nhắc lại nữa, chỉ là lặng lẽ tăng tốc độ làm việc.

Tề Ninh tự giễu cười cười, đi tới cửa sổ nhìn ngọn đèn dầu sáng chói ở khu Trung tâm Tài chính.

Đôi khi chính hắn cũng suy nghĩ, thành phố lớn như vậy, các quốc gia đều giống như nhau, dùng tốc độ phát triển chóng mặt khiến cho người ta sợ hãi, kinh tế như đầu quái thú khổng lồ cắn nuốt hạnh phúc và linh hồn con người.

Bầu trời sẽ không còn các vì sao, thay vào đó là các công trường và các tòa nhà cao tầng trở thành phong cảnh duy nhất mọi người có thể thấy,  vẻ đẹp mọi người càng ngày càng tinh xảo, nhưng cũng càng ngày càng chết lặng.

Trong thời đại tìm kiếm lợi nhuận điên rồ này, vì tiền, hầu như không có gì là không thể.

Một số người có thể vì lợi ích cá nhân mà từ bỏ công lý, cũng có thể bán đứng tôn nghiêm bán đứng thanh xuân để đổi lấy nhà xe vật chất, thậm chí bởi vì ba chữ tiền-quyền-sắc mà bí quá hoá liều rồi từ đó không thể quay đầu.

Người như vậy, sẽ chịu trừng phạt nghiêm khắc từ pháp luật, nhưng bởi vì vài nguyên nhân mà vẫn được che đậy, dung túng.

Tề Ninh tự nhận không phải là người có vốn sống phong phú, từ nhỏ hoàn cảnh sinh hoạt đã phức tạp, gia đình lại làm công việc như vậy, chứng kiến nhiều việc, hắn cũng từ từ chết lặng.

Mà khi hắn gặp được Tống Hi Thành, hắn mới bắt đầu tin tưởng trên đời này còn có những người ngoại lệ, bọn họ sẽ vì những bất hạnh trên cuộc đời này mà đau lòng, sẽ vì thực tế bất công mà phẫn nộ, sẽ vì người khác tiến bộ mà mừng rỡ.

Mà bây giờ một câu hỏi mà hắn chưa bao giờ sẽ nghĩ đến đã xuất hiện, nếu như Tống Hi Thành xảy ra chuyện, hắn phải làm cái gì bây giờ?

Ngón tay Tề Ninh siết chặt khiến tài liệu trong tay nhăn nhúm, Tống Hi Thành có ở cùng hắn nữa hay không không sao cả, chỉ cần là còn sống còn khỏe mạnh thì còn gì tốt hơn?

Vụ án đa cấp, khép lại với hơn 5000 người liên quan, kim ngạch lên đến gần 1 tỷ 6 nhân dân tệ.

Nhân viên kinh doanh cấp cao sẽ bị xử 5 năm tù trở lên, trong đó quản lý Trương, Phùng Húc là trường hợp nghiêm trọng bị phạt tiền và 5 năm tù trở lên.

Trường hợp các nhân viên cấp thấp thì bị xử giáo dục lao động, nhóm người còn lại thì được giáo dục về luật lao động.

Mà thủ phạm chính Diệp Hạo Long là lãnh đạo tổ chức đa cấp, lấy thủ đoạn bạo lực đe dọa gây trở ngại các cơ quan quốc gia chấp hành công vụ tạo nên những hậu quả nghiêm trọng, cân nhắc tội phạm, phán xử 10 năm tù và phạt tiền.

.:.

Hoàn Quyển 4.:..