Đàm Phượng đi vào Năm Ánh Sáng, cảm thán một tiếng: “Tôi nói này, đường đường là một công ty, làm sao nhìn lại giống nhà ma vậy?”
Một phòng toàn đồ cổ, trong miệng cô lại trở thành nhà ma. Thực ra lần đầu tiên Diệp Noãn đến cũng cảm thấy nơi này âm trầm quá mức. Chỉ là cô vẫn liếc mắt trừng Đàm Phượng: “Chút nữa cô ít nói lại!”
Lúc sau Thành Mộc Thanh cũng chú Lệ đi tới, Diệp Noãn giới thiệu với bọn họ: “Đây là trợ lý của tôi, Đàm Phượng.”
“Chào mọi người.” Đàm Phượng đứng thẳng người bên cạnh Diệp Noãn, mặc kệ người khác đánh giá.
Diệp Noãn liếc mắt nhìn chú Lệ một cái, không biết hôm nay hắn có dọa Đàm Phượng hay không.
Diệp Noãn chỉ là nhất thời suy nghĩ đến không ngờ chú Lệ nhìn ra ý tưởng của cô, cảm thấy thử lại một lần nữa cũng không sao. Bởi vậy, ánh mắt nhìn Đàm Phượng liền thay đổi, lộ ra tia hung ác.
Đàm Phượng lập tức lui về sau nửa bước, làm tư thế phòng bị, gắt gao trừng chú Lệ lại nhe răng cười.
Động tác của cô đều khiến mọi người bật cười. Ngay cả Thành Mộc Thanh, khóe mắt cũng lộ ra ý cười nói: “Chú Lệ à, chiêu này của chú bây giờ không dùng được nữa rồi, ngay cả cô gái nhỏ cũng không hù dọa được.”
Chú Lệ cao giọng cười, nhìn Đàm Phượng lại nói với Diệp Noãn: “Cô bé kia sát khí so với cháu còn lớn hơn.”
Đàm Phượng ký hợp đồng đảm bảo từ sau cùng với Diệp Noãn ở lại công ty. Chẳng lâu sau, công ty an bài cho Diệp Noãn người đại diện tên là Hướng Phân, cũng đến gặp mặt một lần. Xế chiều, Đàm Phượng đi theo Hướng Phân, còn Diệp Noãn ở lại công ty bắt đầu chương trình huấn luyện. Diễn xuất, thanh nhạc, tạo dáng, hóa trang đều được huấn luyện chuyên nghiệp. Kiếp trước, Diệp Noãn sau khi ký hợp đồng với Rực Rỡ cũng có học bổ túc qua, nhưng mà lần này Năm Ánh Sáng mời người ưu tú nhất trong nghề đến dạy cho cô, một thầy một trò, cho nên Diệp Noãn vẫn nghe rất nghiêm túc, cũng coi như là ôn tập.
Hai ngày sau, chỗ ở của Diệp Noãn cũng chuẩn bị xong, ở trong nội thành, có hai phòng ngủ một phòng khách. Phòng ở tuy rằng không lớn lắm, nhưng đầy đủ dụng cụ, lúc nào cũng có điện, có nước ấm, đối với thời điểm hiện tại mà được như thế Diệp Noãn hết sức thỏa mãn. Cô tạm biệt bà Lưu, từ phòng thuê đi ra cũng chỉ có cái ba lô trên người.
Ngoại trừ những thứ này, công ty còn cho Đàm Phượng một cái điện thoại di động, Đàm Phượng thấp giọng hỏi Diệp Noãn: “Lão bản của chúng ta ngoại trừ Năm Ánh Sáng còn kinh doanh gì khác à? Ra tay thật hào phóng.”
Nghệ sĩ duy nhất là Diệp Noãn không thể coi là vào nghề, Năm Ánh Sáng hiện tại không có thu nhập gì, toàn bộ đều chi ra, nhìn tổng quát thì chính xác là lỗ vốn.
Diệp Noãn lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm.”
Thật ra cô biết, Thành Mộc Thanh trên tay chỉ có Năm Ánh Sáng, nhưng mà người đàn ông sau lưng cô ấy thực sự rất giỏi, có tiền lại có thế.
Thời gian cứ thế trôi qua được nửa tháng, Diệp Noãn nhận được công việc đầu tiên từ Hướng Phân – quay một MV ca nhạc. Vai nam chính hợp tác với cô cũng là ca sĩ biểu diễn ca khúc này, tên là Cung Ngạn Vũ, là người mới vào nghề năm trước của công ty giải trí F.S.
“Cung Ngạn Vũ.” Đàm Phượng nói: “Anh ta ca hát không tệ.”
Mấy ngày nay, cô bị Hướng Phân lôi đi học bổ sung, chủ yếu là tư liệu của các nghệ sĩ, từ người hạng ba đến người hạng nhất, những người chuyên đóng thế còn có những người mới có tiềm năng. Cung Ngạn Vũ bị phân vào nhóm người mới có tiềm năng này.
Đâu chỉ ca hát không, Diệp Noãn biết, tên nhóc này về sau là một nhân vật rất giỏi. Hắn dựa vào album này một bước lên trời, yên ổn ở địa vị Thiên Vương, mọi người thấy hắn gặp may, liền gọi là hiện tượng Cung thức, đem các ca khúc của hắn gọi là tình ca Cung thức. Hắn làm giới âm nhạc truyền thống đảo điên, mở ra một trường phái hoàn toàn mới.
Đa số người có tài hoa hơn người đều có chút tính khí kiêu ngạo, Cung Ngạn Vũ cũng không phải là ngoại lệ, nhưng mà Diệp Noãn có ấn tượng tốt với hắn. Kiếp trước, bọn họ cùng nhau xuất hiện không nhiều, nhưng có hai lần làm Diệp Noãn có ấn tượng khắc sâu.
Lần đầu tiên là lúc Diệp Noãn nổi tiếng, thời điểm chuyển sang ca hát liền mời hắn, hắn tuy rằng đáp ứng, lại không bởi vì danh tiếng của Diệp Noãn mà xem trọng cô. Thời điểm đó, Diệp Noãn đối với mình cực kỳ tự phụ, bởi vì Cung Ngạn Vũ lãnh đạm mà oán thầm hắn là gay.
Lần thứ hai chính là lúc sau khi Diệp Noãn đã giải nghệ, lúc đó tuy cô đã vắng bóng nhưng vẫn còn có danh tiếng, được mời tham dự tiệc từ thiện, bởi vì bản thân bị tin tức xấu, một đám minh tinh đều tránh né cô, trong đó có những người cô từng cho rằng là bạn bè. Đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được câu nói giậu đổ bình leo. Đêm đó chỉ có vài người chào hỏi cô, Cung Ngạn Vũ chính là một trong số ít những người đó. Tuy rằng vẫn là thái độ không lạnh không nóng, nhưng cũng đủ để Diệp Noãn khắc cốt ghi tâm đến bây giờ.
Nhìn tổng quát thì Diệp Noãn cảm thấy, Cung Ngạn Vũ này kỳ thực cũng không giống bộ dáng lạnh lùng bên ngoài như vậy, hơn nữa hắn cũng không theo trào lưu tam thê tứ thiếp, tam quan bất chính.
Ở trong giới giải trí, muốn tìm ra một người tam quan ngay thẳng, kỳ thật cũng không có dễ dàng như vậy.
Cho nên Diệp Noãn cảm thấy, đời này, mặc kệ Cung Ngạn Vũ đối với cô lạnh lùng cỡ nào, vì một chút ấm áp của đời trước, cô tuyệt đối không được ghét bỏ, nhất định phải hòa nhã với hắn.
MV được quay ở ngoại ô, tên bài hát là “Giản Tâm”, đây là một bài tình ca ấm áp. Cho nên nội dung quay cũng đơn giản là một câu chuyện tình đẹp.
Diệp Noãn nghe đạo diễn nói nội dung sẽ diễn một hồi thì xe Cung Ngạn Vũ mới đến địa điểm quay, chỉ là khi hắn từ trên xe xuống thì đã thay trang phục diễn với trang điểm xong.
“Xin lỗi, đã đến muộn.” Đây là câu nói đầu tiên hắn nói với Diệp Noãn.
“À vâng, không sao.” Diệp Noãn vội vàng khoát tay.
Như thế, Cung Ngạn Vũ liền không để ý đến cô nữa. Chung quy lại thì hắn mới là nhân vật chính, thấy hắn tới, đạo diễn lập tức thay đổi phương hướng, nói cho hắn diễn như thế nào.
Diệp Noãn bị vắng vẻ đứng nghiêng về một phía cũng không để ở trong lòng, cái vòng luẩn quẩn này trước giờ vẫn như vậy, thái độ đối với người mới này cô vẫn phải nhận thôi. Không có việc gì gấp, Hướng Phân vẫn ngồi trong xe, chọn lựa kịch bản cho Diệp Noãn. Chỉ bảo Đàm Phượng đi theo bên cạnh cô, Diệp Noãn trở lại chỗ Đàm Phượng uống ngụm nước, nhàm chán đánh giá Cung Ngạn Vũ.
Cung Ngạn Vũ lớn hơn cô hai tuổi, hiện tại 20. Nghe nói hắn sinh ra tại một gia đình thư hương, đặc biệt ông nội hắn là một nhà thơ vô cùng nổi tiếng trong nước, từng nhiều lần được gặp chủ tịch. Có gia thế như vậy, khó trách hắn giơ tay nhấc chân luôn có khí chất nho nhã. Từ nhỏ hắn đã có thiên phú âm nhạc, ban đầu là học âm nhạc cổ điển, đi ra nước ngoài vài năm, hiện tại trở về lại theo dòng nhạc R&B.
Có người kiểu như tranh, nhìn một cái liền thấy kinh diễm, giống như Diệp Noãn, cũng có người giống như rượu, càng phóng khoáng thì càng thu hút, giống như Cung Ngạn Vũ. Hắn không phải cực kỳ xinh đẹp, nhưng tài hoa và khí chất của hắn chỉ có thêm chứ không thiếu.
Thành công của Cung Ngạn Vũ, kiếp trước Diệp Noãn cũng thật sự không có thấy qua. Chỉ là lúc này mặt hắn có hơi gian, cũng có thể nhìn thấy sau này sẽ ngạo mạn.
Diệp Noãn đứng một bên nhìn hắn của hiện tại, vừa nghĩ đến sau này của hắn, cảm thấy chính mình đang chứng kiến một đại thiên vương quật khởi, cũng coi như là quang vinh.
Cô chỉ là cảm khái, nhưng mà trong mắt người khác thì hành động này không có ý như thế. Cảm giác được có người nhìn mình chằm chắm, Cung Ngạn Vũ cau mày, hướng sang nhìn cô. Ngay cả Đàm Phượng ở bên cạnh Diệp Noãn cũng kéo kéo vạt áo của cô: “Đại minh tinh tương lai à, cô có thể rụt rè một chút hay không? Hắn cũng chỉ là một ca sĩ nhỏ thôi mà.”
“Ca sĩ nhỏ?” Diệp Noãn cũng cảm thấy bản thân có chút không ổn, cô thu hồi ánh mắt, nói với Đàm Phượng: “Sau bản album này, hắn liền không phải là ca sĩ nhỏ nữa.”
“Thế à? Thật có thể dát vàng lên mặt cô, cô cho rằng cái MV do chính cô diễn thì hắn có thể thành Ca vương sao?” Đàm Phượng hiển nhiên là bởi vì thường ngày Diệp Noãn hay tự đại mà xuyên tạc ý tứ của cô.
“Cám ơn cô có niềm tin vào tôi.” Diệp Noãn cũng lười giải thích, cô cầm bình thủy trên tay nhét lại cho Đàm Phượng.
Chính thức bắt đầu quay MV, ban đầu trên cơ bản đều là nam nữ mỗi người quay riêng. Quay gần hai giờ, đạo diễn tuyên bố nghỉ ngơi mười phút chuẩn bị cảnh tiếp theo. Diệp Noãn cùng Đàm Phượng đi tới chỗ đạo diễn, xem lại nội dung quay vừa rồi.
Cảnh đầu tiền là Diệp Noãn mặc bộ váy màu trắng đứng bên đường chờ đợi Cung Ngạn Vũ. Lại là váy màu trắng, Diệp Noãn tuy rằng không quá thích màu trắng, nhưng cũng không thể phủ nhận màu trắng thật sự thích hợp với cô. Cô đứng một chỗ, nhu thuận lại hồn nhiên, quả thực chính là bạn gái trong lòng các nam sinh.
Từ cảnh xa đến cảnh gần, ngón tay cô thon dài cầm đóa hoa dại màu vàng, một trận gió thổi qua, mái tóc ngắn của cô bay bay. Đôi mắt to xinh đẹp bình tĩnh nhìn chằm chằm vào một hướng, ai cũng nhìn ra cô đang đợi cái gì, đôi mắt chốc sáng ngời, sau đó hiện lên ý cười, chỉ dựa vào đặc tả, mọi người liền biết người cô chờ đợi rốt cuộc cũng xuất hiện.
Diệp Noãn cảm thấy, hóa trang cũng là việc khó khăn. Bởi vì cô cố ý giấu dốt, cho nên quay cảnh này hao tốn không ít thời gian. Chỉ là đạo diễn cũng chưa nói gì cô, bởi vì lên hình cô quả thực là xinh đẹp.
Cảnh sau là hình ảnh của Cung Ngạn Vũ, hắn mặc sơmi trắng cưỡi xe đạp xuất hiện. Hình ảnh chuyến tiếp, Diễn Noãn ngồi lên yên sau xe đạp, đóa hoa mới vừa cầm trên tay lại gắn lên tóc mai, một bàn tay cô ôm eo Cung Ngạn Vũ, một tay khác che trán, sau đó hơi ngẩng đầu lên, mắt híp lại nhìn vào bầu trời xanh thẳm.
Cảnh tiếp theo chưa quay, Diệp Noãn không tiếp tục làm phiền đạo diễn, cô kéo Đàm Phượng đi tới gốc cây đại thụ phía trước nghỉ ngơi.
Đàm Phượng đút tay vào túi quần, mắt liếc nhìn trái phải: “Tôi đi hút một điếu đây.”
Diệp Noãn tức giận trừng mắt, nghĩ cô hôm nay còn chưa chịu cai thuốc, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ là nhắc nhở: “Đừng ném tàn thuốc lung tung, cẩn thận gây hỏa hoạn.”
Đàm Phượng lên tiếng rồi liền chạy đi.
Diệp Noãn hướng về phía bóng lưng cô lắc lắc đầu, đứng một hồi, có người đi tới chỗ cô.
End chapter 9.