Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 5 - Chương 251: Pn4

PN4:CHƯƠNG 251 - ÔI CHAO, VẠN THẦN QUẬT!

Cười cười đẩy Hoa Thành đang áp trên người mình nhanh đến không thở nổi xuống, nhiệt ý tình triều còn chưa rút đi, Tạ Liên chợt nhớ đến một chuyện, thuận miệng nói: "Đúng rồi, Tam Lang, Vạn Thần Quật*..."

*Hay còn gọi là hang Vạn Thần á

Hai tay Hoa Thành lại đặt lên lồng ngực y, không biết đang đùa bỡn thứ gì, vừa lười nhác nói: "Hở? Vạn Thần Quật làm sao."

Tạ Liên nói: "Không có gì, ta chỉ chợt nhớ đến núi Đồng Lô nổ rồi, vậy mấy tượng thần trong vạn thần quật có bị sao không?"

Nếu bị phá đi thì thật đáng tiếc. Dù sao mỗi bức tượng trong ấy đều là tâm huyết của chính Hoa Thành tạo nên, hắn đều vô cùng thích chúng. Hoa Thành nói: "Không sao đâu. Đệ sớm đã giăng kết giới rồi, cho dù toàn bộ Đồng Lô có sụp xuống thì cái hang đó vẫn không sao cả."

Tạ Liên vui mừng nói: "Thật sao? Vậy thì tốt quá, vậy nhất định sẽ không sao rồi. Ta muốn đi xem có được không?"

Hoa Thành dường như ngừng lại trong chốc lát, nhưng sau đó liền cười nói: "Được. Ca ca muốn xem thì đi xem, có gì không thể chứ?"

Tạ Liên càng trở nên hăng hái, nói: "Vậy ngày mai đi. Dù sao Đồng Lô cũng đã mở ra rồi, có thể đi vào bất cứ lúc nào."

Hoa Thành nhướng một bên lông mày, nói: "Ngày mai hả? Được thôi."

Hắn không tỏ vẻ phản đối, cũng không nhiều lời, nhưng một khắc sau, lại bắt đầu trở mình.

Không biết có phải là ảo giác không, sau nửa đêm Hoa Thành càng dày vò y kịch liệt hơn nữa, không quá hai đợt, Tạ Liên đã bị ép phải kêu ca ca cứu mạng, sau đó mới mơ màng mà ngủ mê mệt.

Vốn có thể an an ổn ổn ngủ thẳng đến bình minh, nhưng chưa qua được một canh giờ, trong lúc ngủ say Tạ Liên cảm giác bên cạnh mình bỗng nhẹ đi, mở mắt nhìn một hồi, không thấy người đâu cả.

Tạ Liên ngẩn người, cơn buồn ngủ cũng bay đi mất, thoáng cái ngồi bật dậy.

Tùy tiện chỉnh trang lại một chút, y chậm rãi xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài, thầm nghĩ: "Tam Lang đi đâu rồi nhỉ?"

Đang ngủ đến nửa đêm tự nhiên lại biến mất, đây là lần đầu tiên xảy ra. Y tìm một vòng quanh Cực Lạc Phường cũng không thấy bóng người, lại nhớ đến trong Cực Lạc Phường có một gian phòng dùng để truyền tống, vừa đến đó xem thử, quả nhiên, cửa gian phòng kia đã bị ai đó mở qua.

Y còn nhớ trận pháp trên cửa lúc trước không phải vẽ như thế này. Mà vào lúc này, trên cửa còn vết chu sa của trận pháp mới vẫn chưa khô. Tạ Liên không nghĩ ngợi nhiều liền đẩy cửa bước vào. Vừa bước sang, bên phía kia cánh cửa đã không còn là Cực Lạc Phường, mà là một không gian đen kịt.

Tạ Liên đóng cửa lại, nâng một đóm lửa trong lòng bàn tay lên, soi sáng xung quanh. Thấy cảnh tượng trước mắt, y không khỏi sửng sốt.

Nơi mà trận pháp rút đất ngàn dặm này dẫn đến, lại là một hang đá thật lớn đầy u ám.

Vạn Thần Quật!

Hoa Thành vì sao giữa đêm hôm khuya khoắc lại một mình đi đến Vạn Thần Quật? Hai người họ không phải đã hẹn trước là ngày mai sẽ cùng đi sao? Vì sao đêm nay hắn lại đến đây trước?

Lắc lắc đầu, thắp lửa sáng lên một tí, Tạ Liên chậm rãi di chuyển bên trong hang đá lạnh lẽo.

Tiếng bước chân vang vọng trong không gian âm u tĩnh mịch, lụa mỏng che trên mặt những tượng thần này đã bị tháo xuống, trong bóng tối khắp bốn phương tám hướng đều có vô số gương mặt giống y như đúc đang chìm trong lặng lẽ, ngẫm lại cảnh tượng này vẫn thấy có chút đáng sợ. Tạ Liên đi ngang qua một hang động, thuận tiện đảo mắt nhìn qua, bên trong có một pho tượng Thái Tử Duyệt Thần, mặt mũi ôn tồn, nâng hoa đỡ kiếm mà đứng đó, dáng người đầy ưu mỹ.

Những pho tượng ở đây nhiều thì nghìn tượng, ít thì trăm tượng, không biết phải hao phí thời gian dài đằng đẳng thế nào cùng dốc hết bao nhiêu tâm huyết mới có thể điêu khắc thành, lại phải trầm mặc trong bóng đêm bao nhiêu năm tháng.

Nghĩ đến đây, Tạ Liên thở dài, đưa mắt về phía pho tượng kia, hơi cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Thật quá tịch mịch mà."

Câu này nói về người khắc tượng thần, cũng nói về chính tượng thần.

Pho tượng Thái Tử Duyệt Thần kia gật đầu.

Tạ Liên: "..."

Chuyện này lại quá đáng sợ rồi.

Ngẩng một hồi lâu, Tạ Liên mới hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Hóa ra là vậy, hơn phân nửa là bởi vì y vừa mới bổ sung pháp lực, lúc này pháp khí khắp người đang vô cùng dư dả, khi đứng ở đây sẽ tác động đến những tượng thần này, mới khiến nó sống dậy.

Tạ Liên nhanh chóng thu liễm pháp lực lại, nhưng đã muộn, pho Thái Tử Duyệt Thần kia đã bắt đầu cất bước đi. Bởi vì pháp lực tuôn tràn của Tạ Liên đã lây nhiễm sang nó, nhưng vừa nãy cũng không quá tập trung điều khiển nó, khiến cử động của nó có chút vụng về, ngã "đùng" một tiếng.

Tạ Liên vội vàng đến đỡ nó lên, nói: "Cẩn thận!"

Tượng thần kia được y đỡ đứng lên, gương mặt vẫn giữ nguyên nét cười, còn hơi hơi ngẩng đầu, vẻ mặt cao quý mang theo thái độ ngạo mạn, nó khẽ gật đầu như biểu thị lời cảm ơn. Nhìn nó kiêu ngạo như vậy, Tạ Liên không khỏi buồn cười nhưng vẫn nhịn lại, nói: "Ngươi có thấy Hoa Thành đâu không?"

Tuy tượng thần có thể phát ra vài âm thanh đơn giản, nhưng không thể nào nói được, trừ phi được thần Thiệt Xán Liên Hoa* ban cho ngôn từ. Tượng thái tử duyệt thần nghe y đặt câu hỏi, lộ ra chút khó khăn cùng nghi hoặc, dường như chẳng hiểu y đang nói về ai. Tạ Liên hiểu ra, y của thời điểm này vẫn chưa nhận ra Hoa Thành mà. Vậy nên y sửa lại câu hỏi: "Vậy ngươi có thấy người nào mặc áo đỏ không?"

*Thiệt xán liên hoa (Lưỡi chói lọi như hoa sen): là một từ xuất phát từ điển cố phật tử triều Bắc Tống, trong câu này mang ý nghĩa "miệng lưỡi lanh lợi".

Lúc này tượng thần kia mới lộ ra vẻ tươi cười, lại rụt rè gật gật đầu. Tạ Liên nói: "Ngươi biết hắn đi về hướng nào không?"

Hang đá lớn như vậy, y sợ mình không quen đường sẽ bị lạc. Tượng thần kia suy nghĩ một chút, chỉ cho y một phương hướng, Tạ Liên nói: "Đa tạ thái tử điện hạ."

Đi được một đoạn, y quay đầu lại, tôn tượng thần Thái Tử Duyệt Thần đã biết cách đi đứng vững vàng, ở ngay tại chỗ bắt đầu vung kiếm múa, dáng người thanh thoát, dường như đem toàn bộ thân mình vào lễ Thượng Nguyên Tế Trời vạn người nhìn kia.

Đáng tiếc, lại không ai thưởng thức.

Qua một hồi lâu, Tạ Liên lại gặp một ngã ba. Đương nhiên, y định tiếp tục xin tượng thần của mình giúp đỡ, bèn đi đến một hang đá gần đó. Vừa vào liền thấy trên thạch đài* có một bóng người đang ngồi ôm vò rượu dốc sức mà uống.

*Thạch đài (giường đá)

Tạ Liên: "..."

Trong thoáng chốc y liền đi đến giật vò rượu lại, nói: "Đừng uống nữa!"

Tượng thần kia vẫn là y, chỉ có điều dung nhan hơi hao gầy, một thân bạch y mộc mạc không hề xa hoa. Vò rượu bị Tạ Liên cướp mất, nó muốn cướp lại, song chỉ có thể mơ mơ màng màng đoạt lại, tức giận đến mức đảo một vòng, bỗng nhiên ôm chầm lấy Tạ Liên mà ô ô khóc lên.

Tạ Liên đứng chết lặng, nói: "Ngươi đừng có khóc chứ..."

Tượng thần kia còn khóc lớn hơn nữa, dường như đang mang ủy khuất vô cùng vô tận, rượu cũng chả thèm giành, cứ ôm chặt lấy y không buông. Tạ Liên không hề biết khi mình uống say lại bám người như vậy, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy nó, nhè nhẹ vỗ lưng, an ủi: "Được rồi, được rồi..."

Nhìn kỹ lại, vò rượu trong tay cũng không có rượu, trả lại cho nó cũng không sao, nhân tiện nói: "Ngươi có thấy người mặc áo đỏ không? Hắn đi về hướng nào?"

Tượng thần kia chỉ cho y một con đường, Tạ Liên liền đem vò rượu trả lại cho nó, tiếp tục đi đến phía trước. Tượng thần kia ngừng khóc, ôm vò rượu ngồi dưới đất, lại ngẩn ngơ cả người.

Tạ Liên quay đầu lại nhìn nó, thở dài, tiếp tục đi về phía trước.

Lại qua một hồi, y nghe được tiếng kẽo cà kẽo kẹt, dường như là âm thanh khóa sắt ma sát vào nhau, bèn bước đến một hang đá trống trải ở phía trước.

Đỉnh hang đá nọ rủ xuống một chiếc xích đu, trên xích đu có một toa tượng thần đang ngồi, vẻ mặt phấn khởi, tràn đầy khí thế thiếu niên, thân mặc đạo phúc của đệ tử Hoàng Cực Quán, ước chừng là y lúc mười sáu mười bảy tuổi, tay nắm lấy dây xích của xích đu, đang ra sức lay động nó. Nhưng bởi vì chính nó đang ngồi trên xích đu nên làm thế nào cũng không lay được, cho nên trên mặt lộ ra nét phiền não. Thấy vậy, Tạ Liên bèn đi đến đẩy giúp nó hai cái.

Xích đu cuối cùng đã đung đưa, tượng thần thiếu niên mặc đạo phục mới phấn chấn lên. Tạ Liên nhân cơ hội hỏi: "Ngươi có thấy người mặc áo đỏ không? Hắn đi về hướng nào?"

Tượng thần thiếu niên kia một tay cầm dây xích đu, tay còn lại chỉ về một hướng. Tạ Liên liền đẩy nó hai cái nữa, nói: "Gặp lại sau."

Nhưng xích đu kia đong đưa mười mấy lần, sau đó chậm rãi ngừng lại. Lại không còn ai đẩy nó, tượng thần thiếu niên kia lại ngồi ngốc một chỗ, tiếp tục lộ ra vẻ mặt phiền não.

Đi một lúc lâu, Tạ Liên đoán: "Chắc cũng đến nơi rồi chứ?"

Ngay lúc này, y chợt nghe một âm thanh khẽ khàng, vừa kiềm nén vừa thống khổ, không khỏi sửng sốt: "Tiếng gì vậy?... Thở dốc?"

Âm thanh kia truyền đến từ hang đá ở phía trước. Tạ Liên vừa đi vào đã thấy trong hang có một thạch đài, trên thạch đài dường như có một pho tượng thần nằm ngang, lộ ra dưới một mảnh lụa trắng che từ đầu đến chân, buông xuống mặt đất. Thân ảnh bên dưới lớp vải hơi uốn éo, khi thì cuộn người thành một khối, khi thì trằn trọc, tựa như người bên dưới đang chịu đủ mọi dày vò, gian nan mà giãy dụa.

"..."

Tạ Liên đang định đi đến kéo tấm lụa trắng kia xuống, bỗng nhiên, một bàn tay từ phía sau che hai mắt y lại. Người phía sau cúi đầu truyền đến một tiếng than thở: "Ca ca."

Tạ Liên cười một tiếng, ấm giọng nói: "Tam Lang, đệ tưởng không cho ta nhìn thì ta không biết đó là gì hả?"

Một lúc lâu sau, Hoa Thành mới thở dài, nói: "Ca ca, đệ sai rồi."

Tạ Liên kéo tay hắn xuống, quay đầu lại nói: "Ôn nhu hương?"

Đứng ở phía sau y, là một nam tử mặc hồng y thân hình cao to, quả nhiên là Hoa Thành.

Hắn bị bắt tại trận, nhấc tay đỡ trán, cuối cùng thừa nhận: "...Phải."

Thảo nào. Quả đúng là vậy, thảo nào Hoa Thành vẫn luôn không muốn để y thấy. Tạ Liên nói: "Đêm nay đệ trở lại đây, là muốn giấu pho tượng này đi trước đúng không."

Ánh mắt Hoa Thành nhìn về hướng khác, nói: "Đúng vậy."

Tạ Liên dở khóc dở cười. Là không dám để y nhìn thấy tôn tượng thần này hả?

Y nói: "Vì sao lại giấu? Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì. Có điều bây giờ lại xuất hiện một vấn đề nan giải, chính là..."

Vấn đề nan giải ở chỗ, sau khi Tạ Liên đến đây, trong lúc vô tình đã khiến cho toàn bộ tượng thần đều có thể cử động được.

Này vốn cũng không phải chuyện lớn gì, thế nhưng đối với pho tượng thần đặc thù này mà nói thì quá thống khổ rồi. Bởi vì tượng thần ở dưới lớp vải mỏng kia, chính là Tạ Liên năm mười bảy tuổi ở trong hang động bị trúng ôn nhu hương.

Những pho tượng khác sẽ có cái múa kiếm, có cái uống rượu, có cái đu dây, làm cái gì cũng được, chỉ có pho tượng này xui xẻo, nó trúng độc của hoa yêu hại người. Điều này khiến nó sau khi "sống dậy" phải chịu đủ mọi dày vò của dục độc.

Dưới lớp vải truyền đến tiếng thở dốc thống khổ khó nhịn, Tạ Liên nghe được cũng không đành lòng, lại nhớ đến một đêm kiều diễm kinh tâm động phách không bao giờ quên đó, nói: "... Vậy cũng quá đáng thương mà. Nếu bây giờ ta rời đi, nó sẽ trở về thành tượng đá không?"

Như vậy sẽ không phải chịu hành hạ nữa. Hoa Thành lại nói: "Sợ là không thể. Dù sao bây giờ pháp lực của ca ca gần như đã ở thời điểm mạnh nhất, toàn bộ tượng thần trong Vạn Thần Quật đều đã bị huynh ảnh hưởng. Cho dù huynh có rời khỏi, chúng nó vẫn sẽ tiếp tục như vậy hồi lâu."

Thế cũng quá thống khổ đi mà. Tạ Liên nói: "Vậy...còn có biện pháp nào không?"

Hoa Thành lúc nào cũng có cách, khẽ gật đầu, nói: "Vừa nãy ta chính là đang xử lý vụ này. Ca ca đi theo ta."

Hắn dẫn Tạ Liên đi vào một hang động khác. Vừa vào, hai mắt Tạ Liên hơi mở to. Chỉ thấy trong hang động có một pho tượng nam đang đứng, thân hình cao lớn, mặt mày tuấn mỹ, khóe miệng khẽ cong, mắt phải mang một cái che mắt, giống y hệt người mặc hồng y đang dẫn đường phía trước y.

Đây nhất định là một pho tượng Quỷ Vương rồi!

Tạ Liên nói: "Đây là..."

Hoa Thành nói: "Đây là do khi ta vừa phát hiện tình huống không ổn nên mới vội vã khắc. Đã nhiều năm không làm, hơi cứng tay. Ca ca thấy giống không?"

Tạ Liên tỉ mỉ nhìn nó một hồi, nói: "Rất giống! Có điều..."

Hoa Thành nói: "Có điều...thế nào?"

Tạ Liên mỉm cười, nói: "Không đẹp bằng bản gốc."

Hoa Thành cũng bật cười.

Ngay sau đó, Tạ Liên lại nói: "Cho nên, Tam Lang đệ nói có biện pháp, chính là..."

Đưa pho tượng Quỷ Vương này đi "giải độc" cho pho tượng kia sao?

Chìm trong im lặng một hồi, Hoa Thành nén lại ý cười, điều chỉnh lại vẻ mặt, nhìn chằm chằm mặt Tạ Liên, nói: "Phải."

Trước đó Tạ Liên không chú ý đến việc nét mặt hắn hơi có chút dè dặt, thầm nghĩ: "Biện pháp này cũng quá..."

Tuy quả thật là biện pháp trị tận gốc, hiệu quả nhanh chóng, nhưng ngẫm lại thì thấy hơi quá hoang đường kiều diễm- nói trắng ra, chẳng phải chính là dùng một pho tượng Quỷ Vương đi phá thân tượng thiếu niên kia để áp lại dục độc à?

Thực sự ngay cả nói cũng cảm thấy khó mở miệng mà!

Y còn chưa biết phải trả lời thế nào, Hoa Thành lại bỗng nhiên đi đến trước mặt y, quỳ một gối xuống. Tạ Liên ngẩn người, kéo hắn lên nói: "Tam Lang? Làm gì vậy?"

Hoa Thành trầm giọng nói: "Điện hạ, là ta bất kính rồi."

Tạ Liên kéo sao hắn cũng không đứng dậy, liền ngồi xổm xuống theo, không hiểu nói: "Đệ bất kính gì chứ?"

Hoa Thành chăm chú nhìn y, khẽ hít một hơi, trầm giọng nói: "Điện hạ xin hãy tin ta, hôm nay là do bất đắc dĩ nên mới nghĩ ra hạ sách này. Tuy đích thân ta khắc pho tượng kia, nhưng chưa từng đối với tượng thần của điện hạ có chút khinh nhờn bất kính nào. Nếu điện hạ cảm thấy biện pháp này không thích hợp, ta sẽ tìm cách khác."

Cuối cùng Tạ Liên đã hiểu Hoa Thành vì sao lại đột nhiên nghiêm túc như vậy.

Xét cho cùng, đối với chuyện lén y điêu khắc nhiều tượng thần Tạ Liên như vậy, Hoa Thành vẫn luôn lo rằng Tạ Liên sẽ cảm thấy hắn đường đột mạo phạm, hành vi kỳ quái. Lúc này lại đưa ra biện pháp như vậy, sợ rằng hắn lo là Tạ Liên sẽ cảm thấy đầu hắn toàn nghĩ bậy nghĩ bạ, tâm tư bất kính.

Tạ Liên cười thở dài một hơi, hai tay kéo Hoa Thành, cuối cùng cũng kéo được hắn từ dưới đất đứng lên, nói: "Ta đương nhiên tin tưởng đệ. Ta biết, đệ vẫn luôn rất kính trọng ta."

Có điều, "chẳng bao giờ có một chút khinh nhờn", câu này thì không đồng ý được. Dù sao nếu nghiêm túc tính lại, từ sau khi Hoa Thành hóa bướm trở về, hắn luôn ở trong Thiên Đăng Quan "khinh nhờn" thần minh một phen, lá gan cũng càng lúc càng lớn rồi.

Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, nói: "Ta cảm thấy biện pháp này...cũng không có gì không tốt. Tốt, tốt."

Thế nhưng, nghĩ đến biện pháp này vốn là thế nào, mặt lại hơi hơi nóng, nghĩ đến lời này cũng hơi mất tự nhiên. Mà Hoa Thành được y đồng ý rốt cuộc dần dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Tạ Liên đưa tay đặt lên đầu vai pho tượng Quỷ Vương kia, nói: "Ta khai quang cho pho tượng này nha?"

Hoa Thành trừng mắt nhìn, chậm rãi cười nói: "Nếu ca ca nguyện ý, đương nhiên là cầu còn không được."

Tạ Liên gật đầu. Chốc lát sau, tượng thần kia nhẹ nhàng nhướn một bên mày. Thấy thế, Tạ Liên buồn cười, thu tay về, nói: "Như vậy là quá giống rồi!"

Không biết có phải cảm nhận được cái gì hay không, bên ngoài hang đá chậm rãi đi đến vài bóng người. Cư nhiên có vài pho tượng thần tò mò vây quanh, tựa hồ muốn nhìn kỹ pho tượng mới hoàn toàn khác biệt chúng nó đang đứng trong hang. Pho tượng Quỷ Vương kia dường như cũng nhìn thấy chúng nó, liếc mắt qua, một bên lông mày nhướn càng cao, chẳng biết đang nghĩ đến việc gì, vừa giống như đang tìm kiếm cái gì vậy. Tạ Liên liên tục hô hào cản lại, khó khăn lắm mới đuổi hết đám tượng thần của mình đi, ai ngờ vừa đảo mắt qua, bỗng nhiên nói: "Ôn Nhu Hương đâu?"

Y đã trực tiếp dùng từ này để chỉ pho tượng thần không may kia. Chẳng biết từ lúc nào, trên thạch đài chỉ còn lại mảnh lụa trắng, mà pho tượng Ôn Nhu Hương lại cư nhiên không cánh mà bay!

Tạ Liên thầm nghĩ không xong rồi, sau đó Hoa Thành cũng chắp tay đi vào, lông mày lộ nét nghiêm nghị. Tạ Liên nói: "Vạn Thần Quật rất lớn, chỉ một chốc hẳn là không chạy ra được, mau đi tìm thôi"

Hoa Thành lại nói: "Chỉ sợ không phải vậy. Ca ca huynh nhìn xem."

Hắn chỉ chỉ mặt đất. Tạ Liên đi vòng qua, vừa nhìn mới phát hiện trên mặt đất có vẽ một pháp trận hình tròn, là dùng sức tay rất mạnh mà trực tiếp vẽ lên tảng đá.

Trận Lui Đất Ngàn Dặm! Pho tượng thần kia rốt cuộc đã hấp thụ bao nhiêu pháp lực của y, cư nhiên có thể tay không tự vẽ trận Lui Đất Ngàn Dặm?! Tạ Liên quả thực chỉ muốn té ngã tại chỗ.

Tượng thần kia nhưng lại là trạng thái bị trúng ôn nhu hương của y, lỡ như vừa chạy ra lại xông đến nữ phàm nhân thì phải làm thế nào bây giờ? Sau này lại gán ghép ra ba cái truyền thuyết hiếu kỳ nào nữa chứ???

Y nói: "Nó chạy đi lúc nào? Nó có thể chạy đi đâu?"

Hoa Thành nói: "Ca ca đừng nóng vội, trước hết huynh nghĩ xem, nếu như là huynh khi đó trúng ôn nhu hương, trước hết sẽ nghĩ muốn tìm ai?"

Cái này ngược lại không quá khó suy nghĩ. Tạ Liên sớm đã không còn nóng vội nữa, mau chóng tỉnh lại, nói: "Phải đi tìm..."

Lời còn chưa dứt, đột nhiên một mẫu thông linh hiện ra, Tạ Liên trở tay chưa kịp đáp lại, chợt nghe giọng Phong Tín vang lên bên tai: "Điện hạ! Thật kỳ quái, vừa nãy có một con yêu quái giả mạo ngươi!"

... Quả nhiên! Khi đó, trợ thủ đắc lực nhất của Tạ Liên là Phong Tín và Mộ Tình, xảy ra loại chuyện này, đương nhiên sẽ đi tìm bọn hắn trước tiên!

May là tìm Phong Tín trước chứ không cắm đầu lao ra đường cái. Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Không không! Đó không phải yêu quái, cũng không giả mạo ta."

Phong Tín kinh ngạc nói: "Có ý gì??? Không phải yêu quái cũng không phải giả mạo??? Lẽ nào đó chính là ngươi?? Không phải chứ!"

Tạ Liên: "Đều không phải! Được rồi, nó hiện tại thế nào? Ngươi bắt nó chưa? Đừng để nó chạy!"

Phong Tín lại nói: "Chậm rồi, chạy mất rồi!"

Tạ Liên nói: "Cái gì? Vậy thì nguy rồi!"

Phong Tín nói: "Đúng vậy, thế là nguy chắc. Trần truồng chạy loạn khắp nơi như vậy nếu để ai thấy được thì biết nói sao đây?!"

Tạ Liên: "Đợi một chút, ngươi nói cái gì? Trần truồng? Ta... không phải, nó không mặc quần áo sao???"

Phong Tín nói: "Không khác bao nhiêu đâu! Có mặc, nhưng không nhiều, rách rưới như bị ai xé nát vậy. Được rồi, đây không phải yêu quái cũng không phải giả mạo vậy ruốt cuộc là gì? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Ta nhìn nó giống như pho tượng... khoan đã, tượng thần?" Hắn hoảng hốt nói: "Nó không phải từ chỗ kia trong Đồng Lô chạy ra chứ? Các ngươi đang làm gì vậy???"

Tạ Liên cũng chẳng nhớ rõ khi đó y trúng ôn nhu hương đã mặc bao nhiêu quần áo, lúc đó y khó chịu đến chết, có thể trong lúc mơ màng đã tự xé áo mình, nói: "Giải thích sau đi! Ta lập tức đi qua đó!"

Y vừa nói xong, liền ngắt thông linh rồi nói với Hoa Thành: "Tam Lang, chúng ta đi Tân Tiên Kinh!"

Bên kia, Hoa Thành đã thu pho tượng Quỷ Vương mới khắc xong thành một pho tượng tí hon có thể cầm trong tay, nói: "Được!" lại vẽ vẽ trận pháp. Chỉ chốc lát sau, hai người lập tức xông thẳng vào Nam Dương Điện. Vừa mở cửa liền thấy Phong Tín, mà hai mắt hắn vừa nhìn thấy Hoa Thành liền mở to: "Huyết Vũ Thám Hoa? Sao ngươi cũng đến? Ngươi lên trời làm gì?" Một tuyệt cảnh Quỷ Vương, suốt ngày không an ổn ở địa bàn của mình, muốn lên Thượng Thiên Đình liền đi lên, cũng quá kỳ quái rồi!

Hoa Thành không để ý đến hắn, nghiêng tai nghe ngóng một lát, nói: "Thông tri* đâu. Thượng Thiên Đình không đến mức nói mà không giữ lời chứ."

*Thông tri (thông báo): Là kiểu như bật loa phường, cho nguyên xóm cùng nghe đó =))

Phong Tín đương nhiên biết Hoa Thành nói đến thông tri gì, chẳng phải là "Thượng Thiên Đình phải thông tri tròn một năm sự tích Huyết Vũ Thám Hoa đã anh dũng cứu vớt chư thiên thần tiên" sao? Trán hắn nổi gân xanh, nói: "Đêm hôm khuya khoắt mà thông tri cái gì! Đại gia cũng phải nghỉ ngơi chứ, ban ngày mới có thể thông tri!"

Hoa Thành lúc này mới "à" một tiếng, đại khái như biểu hiện vậy thôi không truy cứu. Tạ Liên nói: "Ai da, kệ đi! Nói việc chính, ngươi thấy "ta" kia hả? Chạy đi đâu?"

Phong Tín chỉ một hướng nói: "Nó chạy hướng đó, ta đang định đuổi theo thì các ngươi liền lên đây!"

Trong lòng Tạ Liên bỗng nổi lên một dự cảm khó nói, nói: "Ta hỏi tí, hướng kia, chắc không phải là..."

Phong Tín đáp gọn gàng linh hoạt: "Là hướng của Huyền Chân điện."

Tạ Liên: "..."

Hoa Thành trầm giọng nói: "Đi!"

Mọi người không dám trễ nãi, vội vã đuổi đến phía Huyền Chân điện, xông thẳng đại môn chạy vào trong. Vừa xông vào nhìn quanh, liền thấy Mộ Tình ngồi trên bệ thần, như là vừa mới trông thấy thứ gì đó không nói nên lời, cả người đều sợ ngây ra. Tạ Liên đi đến trước mặt hắn huơ huơ tay, nói: "Mộ Tình?"

Hắn thấy Tạ Liên, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhưng vẻ mặt vẫn khiếp sợ, một lúc lâu sau mới nói: "Tạ Liên, ngươi làm gì vậy?"

Tạ Liên: "...Ta làm gì? Ta...ta cũng không biết ta đã làm gì? Mời nói cho ta biết?"

Mộ Tình vẫn trừng mắt, nói: "Ngươi mới hơn nửa đêm đã quần áo xốc xếch đến điện tìm ta làm gì???"

"..." Hoa Thành híp híp mắt. Tạ Liên nói: "Ngươi đừng có nói chuyện gây hiểu lầm như vậy! Bất luận ngươi vừa nhìn thấy cái gì, thì dù sao cái đó khẳng định không phải là ta!"

Mộ Tình bưng kín nửa mặt, dường như muốn móc thứ mới nhìn thấy trong mắt ra. Mặt hắn tái nhợt, nói: "Không phải ngươi thì cũng không khỏi liên quan đến ngươi! Là tượng thần trong hang đá kia đúng không? Các ngươi làm cái gì, đêm hôm khuya khoắt thả cái thứ tượng thần dễ bị cảm lạnh đó chạy loạn khắp nơi, ngươi với Huyết Vũ Thám Hoa có cần chơi tới cỡ đó không?!"

Hoa Thành cười khẩy nói: "Mắc mớ gì đến ngươi?"

Mộ Tình cả giận nói: "Cái gì mà không liên quan đến ta, đây là điện của ta!"

Hoa Thành thong thả nói: "Trùng xây tiên kinh, ta cũng có phần."

"..."

Lời này là thật, bởi vì trước đó khi Thượng Thiên Đình nguyên khí đại thương, không ít thần quan bất đắc dĩ lén lút đến xin Quỷ Thành chủ giúp đỡ. Nên nếu tính đúng, xây Tân Tiên Kinh này quả thực là không thể thiếu Hoa Thành. Tạ Liên nói: "Bọn ta không phải đùa kiểu đó, đây là ngoài ý muốn. Nó hiện tại đang ở đâu?"

Mộ Tình nói: "Nó đoạt thanh kiếm ở đây của ta, chạy đến..."

Không cần hắn nói hết, Tạ Liên liền biết nên đi đâu tìm rồi. Bên sườn phía sau Huyền Chân điện có một vườn hoa đang truyền đến tiếng keng keng. Cùng lúc đó, tượng Quỷ Vương tí hon Hoa Thành mang theo cũng tự rơi xuống đất, nhảy lên nhảy xuống hướng về phía vườn hoa.

Tạ Liên bật người xông ra ngoài, quả nhiên, pho tượng Ôn Nhu Hương kia đang đứng trên hòn non bộ trong vườn hoa!

Tôn tượng thần ấy quần áo xốc xếch, lộ hơn phân nửa ngực cùng đầu vai trơn bóng, quần áo phía dưới như có như không, vô cùng ái muội. Mà vẻ mặt nó lại hiện ra vẻ cùng đường, vùng xung quanh lông mày trên mặt nhíu chặt lại, dường như có thể thấy sắc đỏ ửng cùng một tầng mồ hôi mỏng trên da thịt đang lộ ra, xưng một câu tài nghệ điêu khắc điêu luyện cũng không quá. Mà lúc này, nó đang cầm thanh kiếm đoạt được từ Huyền Chân Điện, keng keng, keng keng! Chầm chậm nỗ lực dùng kiếm đâm chính mình, đương nhiên là giống hệt như Tạ Liên năm ấy, tự làm mình bị thương để giải độc.

Nhưng bởi vì nó là đá từ trong Đồng Lô luyện ra, kiếm kia cư nhiên làm thế nào cũng không đâm vào được, trái lại còn bị bẻ cong. Nó dường như đã tuyệt vọng, nhấc một tay lên định chưởng nát não của chính mình, Tạ Liên vội vàng kêu lên: "Bình tĩnh! Bình tĩnh!"

Ánh mặt tượng thần kia mê mang nhìn về phía y, Tạ Liên phi thân đến xuất ra một chưởng, đánh tượng thần kia ngã xuống hòn non bộ, nằm trong sơn động không đứng dậy được. Mà Hoa Thành cũng vọt sang bên cạnh Tạ Liên, thả một thứ xuống dưới đó.

Chính là tượng Quỷ Vương!

Mà nếu nói tôn tượng thần kia bị Hoa Thành ném xuống, không bằng nói nó vừa thấy tượng thiếu niên kia giãy dụa liền thoát khỏi tay Hoa Thành, trên không trung khôi phục lại hình dáng thon dài trước kia, rơi xuống phía dưới che trên người tượng thần kia, phía dưới truyền đến một tiếng thở dốc kinh động. Tạ Liên nhanh chóng nhảy xuống hòn non bộ, nghe tiếng Mộ Tình từ trong Huyền Chân điện chạy đến, liền nói: "Không kịp rồi! Xin lỗi, cho mượn bảo địa dùng một chút!"

Mộ Tình chấn kinh nói: "Các ngươi vừa làm gì?"

Tạ Liên nói: "Ngày sau sẽ giải thích, vạn phần xin lỗi!"

Hoa Thành chậm rãi nói: "Có gì phải xin lỗi chứ? Tên này có bao nhiêu mạng đều là huynh cứu về."

Mộ Tình: "Không, ngươi bây giờ nói rõ ràng cho ta. Ta hình như vừa thấy ngươi ném một ngươi khác xuống dưới đó, hắn cũng ném một hắn khác xuống, ta không nhìn lầm chứ? Cho nên các ngươi rốt cuộc đang làm gì? Trong hòn non bộ kia đang phát sinh chuyện gì?"

Tạ Liên thiếu điều còn chưa bóp cổ hắn kéo vào trong điện: "Lửa cháy đến nơi rồi! Thật đó Mộ Tình, đừng đi qua đó! Ngươi đây tội gì phải vậy chứ!"

Mộ Tình gầm hét lên: "Tạ Liên!!! Các ngươi ở trong điện của ta làm cái gì? Ta chửi con mẹ nó chứ, ta thực sự thao* mà!"

*Thao aka f**k

"Đó không phải là bọn ta! Đây chỉ là ngoài ý muốn, thực sự không kịp nữa rồi... Còn ngươi nữa xem lại từ ngữ đi!"

Một lúc lâu sau, hai pho tượng thần cuối cùng cũng tiêu hao hết pháp lực bị nhiễm từ Hoa Thành và Tạ Liên một cách đầy tháo vát.

Tiến vào trong núi giả nhìn thoáng qua, Tạ Liên liền đỡ trán.

Hoa Thành xử lý pho tượng, Tạ Liên yên lặng đi ra ngoài ngăn cản Phong Tín và Mộ Tình muốn tiến vào nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì, chân thành nói: "Các ngươi sẽ không muốn nhìn đâu."

Phong Tín vốn cũng không phải là người có lòng hiếu kỳ, dự cảm không ổn, lập tức sáng suốt mà tháo lui. Mộ Tình nhưng lại không cách nào tiêu hóa nổi, sắc mặt y hệt năm xưa đen như đáy nồi, điên cuồng phất tay áo, điên cuồng lầm bẩm nói: "Ta quả thực không thể nào tin được mà... Ta quả thực không thể tin được! Cư nhiên lại có loại chuyện này! Cư nhiên ở trong điện của ta phát sinh ra loại chuyện này!" Sau đó tựa như u hồn mà lượn lờ đi ra ngoài, sợ rằng không cách nào có thể nhìn thẳng vào hòn non bộ trong điện nữa, Tạ Liên vô cùng hoài nghi sau này hắn sẽ bổ một chưởng vào chỗ này.

Nói thật, chính Tạ Liên cũng không dám tin, cư nhiên sẽ gây ra chuyện ngoài ý muốn dở khóc dở cười này, thật không biết có nên cảm thấy mất mặt hay không. Quay đầu lại nhìn hai pho tượng thần kia-- Không, bây giờ phải nói là một pho rồi, y nói: "Chúng nó... cứ như vậy sao?"

Hoa Thành nói: "Cứ như vậy đi. Dù sao cũng không tách ra được."

Tạ Liên bưng kín mặt.

Nào có tượng thần của thần quan nào mang loại hình thái này chứ! Người ta mà thấy thì thế nào đây? Quá mất thể thống mà, thực sự buồn cười mà!

Y rên rỉ nói: "... Tam Lang, đem hai đứa nó... giấu kỹ. Không nên để bị nhìn thấy."

Hoa Thành cười nói: "Cái này đương nhiên rồi. Ca ca yên tâm."

Đem hai tượng thần hợp thành một kia về Vạn Thần Quật, cuối cùng cũng trở về vị trí cũ, Tạ Liên lau mồ hôi.

Mà những pho tượng thần khác trong Vạn Thần Quật lần thứ hai tò mò vây xem, lại bị Tạ Liên dụ dỗ đẩy đi: "Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn."

Không còn cách nào, chúng nó đành ngoan ngoãn rời đi. Tuy rằng chúng không tận mắt nhìn thấy hình thái cuối cùng của pho tượng thần kia, nhưng chúng vừa đi một đoạn thì quay đầu nhìn lại, hình như rất hâm mộ "Tạ Liên" Ôn Nhu Hương kia rốt cuộc đã có "đồng bọn."

Độc của Ôn Nhu Hương đã giải, nhưng những tượng thần khác vẫn thiếu một phần viên mãn. Thái Tử duyệt thần không người thưởng thức, say ngã không người đỡ, xích đu không người đưa...

Tạ Liên khỏng khỏi nảy lòng tham, thầm nghĩ: "Nếu như mỗi một Tạ Liên đều có một Hoa Thành thì tốt rồi."

Nào ngờ, Hoa Thành cũng nói câu y hệt: "Ca ca không cảm thấy mỗi một vị điện hạ đều có một Tam Lang sẽ tốt hơn sao?"

Hai người ăn ý nhau, lúc này ở lại Vạn Thần Quật đại triển tài nghệ.

Chỉ trong chốc lát sau, Tạ Liên tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Hoa Thành điêu một tảng đá lớn cồng kềnh thành một tượng tinh xảo. Tài nghệ này không cách nào hình dung được, bởi vì Hoa Thành nhanh đến mức không kịp thấy rõ hắn đã động thủ như thế nào, có lẽ Hoa Thành đã dung hòa kỹ nghệ của mình vào pháp thuật, y liền chỉ có thể khen ngợi mà thôi.

Nói tóm lại, Hoa Thành xoay người, đem từ trong đống đá vụn ra một bạn nhỏ tóc rối loạn, quần áo tả tơi, mặt quấn băng vải, thoạt nhìn rất đáng thương, trong lòng bàn tay đang cầm vật gì đó không chịu buông. Tạ Liên đặt tay lên đầu anh bạn nhỏ để khai quang, mà Hoa Thành cũng cho nó một chút pháp lực. Trong giây lát, nó liền mở mắt, quay đầu nhìn xung quanh. Trông thấy có người mang y phục giống mình ở phía sau, nó hung hăng đá một cước.

Hoa Thành như đã sớm đoán được nó sẽ đá như vậy, dễ dàng né sang, xách nó lên mặc cho nó có giãy dụa đá loạn thế nào. Tạ Liên không ngờ tính Tiểu Hoa Thành này lại hung hãn như vậy, bật cười nói: "Ai da, thật hung dữ nha!"

Hoa Thành hứ một tiếng, bỏ nó sang một bên. Bạn nhỏ kia bị hắn ném "đùng" một cái quỳ rạp trên đất, rất nhanh liền bò lên, mắt lộ ra vẻ hung dữ nhìn chằm chằm Hoa Thành. Tạ Liên lo là ngã nặng quá, đưa tay về hướng nó nói: "Tam Lang đệ ném ác quá rồi! Cẩn thận làm bể mất." Lời y nói cứ như bạn nhỏ này là em bé mới sinh vậy!

Hoa Thành lại không thèm để ý nói: "Không thể đâu, mạng nó ngoan cường lắm."

Anh bạn nhỏ này đối với Hoa Thành hung hãn không gì sánh bằng, nhưng đối với Tạ Liên lại rất thân thiết, vừa thấy Tạ Liên vươn tay ra với nó thì định đi sang. Vào lúc này, pho tượng Thái Tử Duyệt Thần đang cách đó không xa dường như cảm nhận được gì đó, từ chỗ mình đi sang nhìn về phía bên này.

Anh bạn nhỏ này vừa nhìn thấy tượng Thái Tử Duyệt Thần liền ngây ngẩn cả người, con mắt đang lộ ra ngoài băng vải mở thật to, đùng đùng đùng chạy vội sang, tựa như muốn bắt lấy y, muốn nhào đến vạt áo của y, nhưng lại không dám đến gần làm ô uế vạt áo của thiên thần, một lúc lâu sau mới dè dặt vươn tay về phía y, mở lòng bàn tay trước đó vẫn luôn nắm chặt.

Hóa ra trong lòng bàn tay nó giấu một đóa hoa nhỏ.

Pho Thái tử duyệt thần kia nhận hoa lại mỉm cười, một tay vươn ra chủ động bế nó lên, hai người vô cùng vui vẻ mà đi về phía trước. Xem ra một người cuối cùng đã tìm được người có thể thưởng thức màn múa kiếm của y, một người cuối cùng đã tìm được người đủ tài hoa để dâng tặng hoa.

Tạ Liên nhìn mà trong lòng có chút vui mừng, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nói: "Tam Lang, chờ đến khi đệ điêu xong, vậy Vạn Thần Quật chẳng phải sẽ có rất nhiều pho tượng của đệ và ta sao? Sau này lỡ chúng nó ở đây nhận lầm nhau thì sao? Dù sao cũng có vài cái trông rất giống nhau."

Hoa Thành nhưng lại mỉm cười nói: "Sẽ không đâu."

"Vì sao?"

Hoa Thành lại nói một lần nữa: "Sẽ không đâu."

Hắn giương mắt nhìn Tạ Liên, mỉm cười nói: "Dù cho "điện hạ" có nhận sai, "ta" cũng sẽ không nhận sai. Vì mỗi một Hoa Thành vĩnh viễn sẽ chỉ là tín đồ của mỗi một điện hạ, chỉ trung thành với một người. Cho nên, vĩnh viễn sẽ không đâu."

Tạ Liên cũng đứng bên cạnh hắn, buộc miệng nói: "Ta cũng sẽ không nhận lầm. Tín đồ trung thành nhất của mỗi Tạ Liên, vĩnh viễn cũng chỉ có một người, "Ta" sẽ vĩnh viễn nhớ rõ. Ta..."

Nói xong câu này, y bỗng nhiên cảm thấy thật ngại.

Hai người họ bây giờ giống như hai đứa nhỏ, cùng đối phương tha thiết ước định "Người ta thích nhất vĩnh viễn là ngươi, cũng chỉ có ngươi." Tuy rằng chân thành, nhưng rất ấu trĩ.

Tuy rằng ấu trĩ, nhưng rất chân thành.

Lặng lẽ trong chốc lát, Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, nói: "Vậy... Kế đến khắc cho Thái Tử ngồi xích đu một Quỷ Vương các hạ đẩy xích đu đi."

Không ai giúp nó đẩy xích đu, trong bộ dáng của nó thật tịch mịch và khổ não. Hoa Thành vui vẻ nói: "Được."

Tạ Liên lại nói: "Còn pho uống rượu thì sao đây? Cái đó dường như có chút phiền. Nó dường như hồ đồ cả rồi, còn có thể khóc nữa. Ai da, ở đây có nhiều tượng thần như vậy, không biết lúc nào mới có thể từng bước từng bước khắc hết toàn bộ?"

Hoa Thành cười nói: "Sợ gì chứ? Từ từ sẽ đến, đến cuối cùng đều sẽ gặp được nhau."

Tạ Liên cũng cười tủm tỉm mà gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ừ, nhất định sẽ gặp."

Trong hang đá, hai pho tượng thần trước kia đều là tượng đá riêng biệt, mà bây giờ đều hòa thành một thể rồi.

Bọn nó ôm nhau tha thiết, ngắm nhìn gương mặt đang gần trong gang tấc của đôi bên, ánh mắt cùng thân thể đều triền miên như nhau khó nói nên lời, đúng thật là vĩnh viễn sẽ không chia lìa.

_________

Đọc mà thấy ngại dùm cho thái tử điện hạ luôn

///●□●///