Ngày đó, Dịch Khiếu ngồi đối diện tôi, thản nhiên nói: “Thầy Trần, thầy có biết nguồn gốc cái tên của em không?”Sau đó, em nhẹ nhàng lôi ra một tờ giấy trắng, cẩn thận tỉ mỉ, từng nét từng nét viết xuống trang giấy ấy tên của chính mình: “Nhiễm, Dịch, Khiếu.” “Thầy nhìn chỗ này.” Trong giọng nói của em ẩn ẩn chút nhu hòa hiếm thấy, hòa lẫn thêm một chút ngây ngô. Em cúi đầu, đôi môi khẽ khàng khép mở đơn giản giải thích từng chữ: “Thêm một nét ngang trên đầu chữ ‘nhiễm’, sẽ thành chữ ‘tái’, rồi đọc hợp hai chữ ‘dịch’ và ‘khiếu’, sẽ thành chữ ‘cười’. ” Sau đó, trên trang giấy trắng liền hiện hai chữ “tái cười” (lại cười), ngay phía dưới ba chữ “Nhiễm Dịch Khiếu” kia.Thế nhưng chúng tôi lúc ấy chẳng có ai mỉm cười. “Mẹ em đặt tên này cho em, hy vọng em cả đời đều có thể vui vẻ hạnh phúc, không phải phiền não về bất cứ chuyện gì……” Dịch Khiếu cúi đầu nhìn cái tên trước mắt, buồn bã nói, “Trước kia em còn cười mẹ ngốc, nói kỳ vọng này thật chẳng có chút ý nghĩa nào. Mãi đến hôm nay, em mới biết, thật ra đó mới là nguyện vọng xa xỉ nhất……”“Tách.”“Tách.”“Tách……” Từng giọt từng giọt nước lăn xuống, làm nhoè đi từng nét chữ trong tên em trên giấy, rồi tựa như xúc động không thể ngừng lại được, một giọt một giọt lại lần lượt rơi xuống. Dịch Khiếu vẫn cúi đầu, như đang tự hỏi điều gì, vẻ mặt chuyên chú. Cho dù là như vậy, em vẫn vô cùng xinh đẹp ——– có lẽ là vì nét thương cảm ấy, mà càng khiến em đẹp hơn nữa, đẹp đến kinh tâm động phách…… Không biết vì sao, mũi tôi chợt thấy cay cay, rồi lại tựa như có thứ gì đó cứ nghẹn nghẹn trong cổ họng, không thể nuốt xuống cũng không thể lấy ra. Tôi khẽ khịt mũi, dùng một loại thanh âm cứng ngắc khó nghe nói: “Nói thật, từ khi thấy em ở trường đại học này tới nay, tôi cũng chưa từng thấy em cười. Em có thể cười cho tôi xem một chút được không?”Dịch Khiếu ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong ánh mắt ẩn ẩn chút ánh sáng gì đó, đôi con ngươi còn sáng hơn những viên hắc bảo thạch xinh đẹp. Sau đó, em mỉm cười, không chút gượng gạo, không chút ngại ngùng ——- mà cũng là lúc ấy, một giọt lệ lại từ khóe mắt rơi xuống, không lăn trên gò má em, mà trực tiếp rơi xuống bàn, chỉ nhẹ nhàng nhưng lại như phát ra một tiếng “Ầm!” đánh vào lòng tôi.Giờ đây, tôi đã không thể phân biệt nổi, là nước mắt của ai, làm nhòe đi trang giấy trắng.Sau tôi lại như không điều khiển được, một lần lại một lần thì thào nói, “Lại cười một cái nữa được không?” “Lại cười một lần nữa thôi……” “Lại cười một lần nữa……”Dịch Khiếu cũng ngoan ngoãn một lần lại một lần nữa nở nụ cười, có chút khờ dại, có chút đáng yêu, nét thương tâm thản nhiên phảng phất, khiến từng giọt lệ cũng theo những nụ cười kia mà không ngừng trào ra.Từ nay về sau, hình ảnh ấy luôn khắc sâu vào trong lòng tôi, hình ảnh một cậu bé xinh đẹp ở trước mặt mình lẳng lặng mỉm cười, lẳng lặng rơi lệ, từng giọt tựa như những hạt trân châu rơi xuống, lấp lánh hào quang. Không biết là nụ cười ấy hấp dẫn tôi, hay là giọt nước mắt trong suốt ấy làm tôi rung động, tôi từ đó luôn cho rằng, nụ cười của thiên sứ chính là như vậy ——- mang một chút khờ dại, một chút đáng yêu, không chút dơ bẩn, thuần khiết tựa như những hạt thủy tinh, lại điểm thêm từng nét lệ quang, khiến thời gian như ngừng lại, thanh âm như tan biến, cả thế giới chợt trở nên tĩnh lặng, ôm ấp đầy đau thương…