Thiên Sứ Đích Mỉm Cười

Chương 31

Sau đó tôi rời khỏi trường, rời khỏi thành phố này. Trước kia tôi biết một người bạn học chung trường đại học có mở một công ty bên ngoài, đã nhiều lần mời tôi đến làm nhân viên kỹ thuật ở chỗ cậu ta, đến giờ vị trí kia đã giao lại cho tôi. Hồi ấy tôi là một người hay giao du, cũng được khá nhiều người biết đến. Mà thật ra cũng chẳng cần phải là “hồi ấy”, giờ cũng vậy cả thôi.

Người bạn nọ vô cùng hoan nghênh tôi tới xin việc. Đảo mắt một cái tôi đã có một công việc mới, hơn nữa còn là một công việc có mức lương vô cùng hậu hĩnh.

Hàng ngày tôi không cần phải đi làm hay tan tầm theo giờ cố định, trái lại có thể ngâm người trong phòng thí nghiệm cả ngày lẫn đêm.

Tôi có thể dễ dàng mỉm cười với mỗi một đồng nghiệp của mình trong phòng thí nghiệm này, chẳng ai biết tới quá khứ của tôi.

Bọn họ luôn khen ngợi tôi, từ vẻ ngoài đến nhân phẩm, tài năng và đạo đức. Họ hỏi tôi trước kia tôi làm gì, ở đâu, vân vân,…. tôi nghĩ đi nghĩ lại, rồi nói: “Trước kia tôi đi dạy học.”

“Sao lại đi dạy học thế, lương lậu các thứ ít lắm.” Mọi người không hiểu.

“Đúng vậy. Ít lắm.” Tôi cười nói, “Trước kia tôi thật là ngốc.”

“Ha ha, thế tại sao giờ lại thông suốt mà đi đổi việc vậy?”

Tôi lại nghĩ nghĩ, nói: “Con người ai cũng sẽ thay đổi mà.”

Đúng vậy. Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi. Ví dụ như, trước kia tôi cười vì tôi thấy vui vẻ, còn giờ, chỉ đơn giản là cười mà thôi.

Sau khi ổn định mọi việc, tôi gọi điện cho mẹ nói rằng mình đã đổi việc. Giọng mẹ tôi bên kia vẫn ồn ào, ầm ĩ tranh cãi như trước, tôi nghĩ ngợi thật lâu, cảm thấy bản thân không có cách nào trả lời bà cho hợp lý, liền nhẹ nhàng cúp điện thoại.

Tôi nói, mẹ hãy cho con thêm thời gian, con muốn yên tĩnh một chút.

Mẹ giờ không biết tôi đang làm việc ở đâu. Khi bắt tay vào việc thay đổi cuộc sống của mình, tôi chân chính chỉ có một mình.

Hệt như một học sinh mới. Tôi cười cười, nghĩ.

Thứ duy nhất còn có thể liên hệ với quá khứ chính là hòm thư điện tử của tôi. Tuy rằng chưa bao giờ mở lại, nhưng tôi vẫn không nhịn được, muốn mở ra xem một chút, sau đó sẽ tự giác ôm một hộp khăn giấy, mắt nhìn máy tính mà nhăn mũi.

Tôi cũng không biết bản thân đang chờ đợi điều gì. Một loại cảm giác mong mỏi xa vời nào đó luôn không ngừng thúc giục tôi, giục tôi mở hòm thư nọ ra, mở cánh cửa quá khứ kia ra.

Có một ngày, trong hòm thư của tôi có một bức không giống những cái bình thường.

Người gửi muốn gặp tôi để nói và giải quyết chuyện gì đó.

Tôi nghĩ ngợi thật lâu, rốt cuộc vẫn trả lời. Sau đó đúng vào ngày đã hẹn trước, thay quần áo sạch sẽ, cạo râu, chải chuốt lại, chờ đợi.

Chuông cửa thực ngượng ngùng mà vang lên, rồi lại ngắt, và rồi lại thoáng vang lên.

Tôi mở cửa, cười với người kia, mời cậu ta vào nhà.

Người đó bước vào, theo sau là thùng đồ, vali các loại. Tôi cười cười.

Cậu hôm nay xuất ngoại à? Sao lại giống như lôi hết gia sản của mình đi theo như thế.

Cậu ta nở nụ cười, cúi đầu tránh ánh mắt tôi. Em trốn máy bay xuống đấy.

Tôi hoài nghi nhìn đống đồ của cậu ta. Thế mà cậu còn kịp lôi cả đống thùng trong cabin ra cơ à?

Vẻ mặt cậu ta như không nhịn cười nổi, sau đó bỏ mũ lưỡi trai xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn gầy yếu.

Đúng vậy, em đứng trước máy bay, nói nếu các người không mau mang hành lý của tôi ra đây, tôi sẽ tự sát ngay trước bánh xe kia đấy. Thế là bọn họ sợ, chuyến bay vì em mà phải hoãn mười lăm phút.

Cậu ta đi lên ôm chặt lấy tôi. Thùng rương ném sang một bên.

Tôi cũng ôm chặt lấy cậu ta. Cậu ta thật gầy quá rồi, khớp xương dưới lớp áo sơ mi đâm tôi đến phát đau.

Thằng nhỏ này thật là ngốc. Tôi cười nói.

“Em mà ngốc á, anh mới ngốc ấy. Ít ra việc em làm còn có mục đích, còn anh ấy hả, mấy chuyện mù quáng anh làm đều hỏng bét hết cả.”

Cậu ta buông ra, không quan tâm tới vẻ mặt khiếp sợ của tôi, lúc lắc lúc lắc dạo xung quanh. “Thầy à, có vẻ như anh giàu lên rồi nha! Nhà các anh trước kia chỉ được mỗi cái bồn tắm to khiếp kia, giờ thì cả gian đều được bày biện đẹp quá rồi, treo gì mà lắm tranh vậy, muốn làm họa sĩ đấy à?”

Tôi vẫn chưa phục hồi được tinh thần.

Việc tôi làm thật sự rất mù quáng ư? Tôi đã làm sai điều gì đó ư?

Ti Viễn nhìn mãi một khung tranh nhỏ treo trên đầu giường, cười hì hì nhìn tôi: “Thầy ơi, bức tranh này đáng yêu quá nhỉ, tặng em nhé, cứ coi như là quà xuất ngoại đi.”

Tôi ngơ ngác, vô ý thức mà gật đầu.

Có thứ gì đó bay vụt tới, đập trúng vào đầu tôi.

Cúi đầu nhìn xuống, là chiếc gối trắng muốt của tôi. Ti Viễn lăn lộn cười như điên trên giường.

“Thầy ơi là thầy, mặt anh trông ngốc quá đi mất, cứ như kẻ đần ấy. Thật muốn túm anh vào bao đem sang nước ngoài!!” Ti Viễn chống đầu cười cười nhìn tôi, nhìn tôi từng bước một đi tới, quấn cậu ta lại tên giường hành hung một trận.

“Dám đánh thầy, tôi thấy hình như cậu chán sống rồi ——– có phải chán sống rồi không hả ———” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

Ti Viễn vui vẻ cười to, hệt như không phải tôi đang đánh cậu ta mà là đang gãi ngứa cho cậu ta vậy.

“Đủ rồi đủ rồi, em thật sự cười đủ rồi mà…….. Cười đến đau bụng rồi……” Ti Viễn giãy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, “Đã lâu rồi em không cười lớn như thế, thật nghẹn chết em rồi.”

Tay tôi khẽ dừng một chút, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

“Sao lại trưng ra bộ mặt đó chứ. Cũng đâu phải là vì anh đâu.” Ti Viễn bật cười nhìn tôi, sau đó gỡ cái chăn đang quấn quanh mình ra, ngồi xuống, “Là do cha em trước kia quản em, ngày nào cũng nhốt em trong phòng, thật khiến em nghẹn chết, cứ nghĩ đến việc một ngày mình có thể ra nước ngoài, thoát khỏi sự khống chế của ổng là em lại thấy thật vui vẻ, nên em liều mạng học tiếng Anh, không ngờ mình có thể học nhanh như vậy đó ——— em đúng là thiên tài mà ———” cậu ta cười hì hì nói.

Tôi kinh ngạc. Đi nước nào?

“Hà Lan. Em muốn tới đó, tìm bạn trai rồi kết hôn, cho cha em tức chết mới thôi.” Ti Viễn ha ha cười.

Thật à? Tôi nghiêng người liếc cậu ta.

“Đương nhiên rồi, chứ không sao em tự dưng lại chọn nước đấy chứ. Em đâu có giống người nào đó, trốn ở một góc xó xỉnh tự liếm miệng vết thương.” Ti Viễn hừ hừ âm mũi, “Em đã quyết chuyện gì thì sẽ làm cho bằng được, mặc kệ người ta nghĩ gì.”

Tôi khâm phục nhìn cậu ta.

“Cậu nhất định có thể tìm một người thực sự yêu mình, thực sự thực sự yêu mình.” Tôi khẳng định.

Ti Viễn nghiêng đầu nhìn tôi, trên mặt là nét cười thản nhiên. “Đúng vậy, em tài năng thế này nhất định sẽ tìm được một người còn tốt hơn, sáng sủa hơn, dịu dàng và đẹp trai hơn thầy!”

“Đừng có lấy tôi ra so sánh có được không hả?” Tôi dở khóc dở cười, “Tôi cũng đâu có đẹp trai.”

“Ừ nhỉ.” Cậu ta vẫn thản nhiên cười. “Thầy sắp ba mươi đến nơi rồi, già quá rồi ”

“Ừ……”

“Hơn nữa lại chẳng dịu dàng gì cả, ngoại hình cũng quá bình thường.”

“Ừ……”

“Lại còn ngốc nghếch, đến giờ vẫn chẳng hiểu gì cả.” Cậu ta cười, trong mắt lại vương ánh lệ.

“Ừ……”

“Hành động lời nói đều làm tổn thương người khác.”

“Ừ……..”

“Còn vô cùng ngu ngốc nữa, thế mà vẫn tha thứ cho em……” Ti Viễn túm chăn cuốn vào mặt tôi, cọ xát lung tung, sau đó ngừng lại, tựa vào người tôi, nước mắt thấm qua tấm chăn ướt đẫm vai tôi, “Sao anh lại ngốc thế chứ, ngốc đến mức……. khiến em không thể không thích anh……”

Chăn chắc chăn đã ướt hết rồi. Rồi tôi lại hốt hoảng nghĩ bức tranh Ti Viễn lấy kia thật ra là của Dịch Khiếu. Không biết điều ấy có thể tính là một hình thức, thay mặt Dịch Khiếu, tha thứ cho người này không.

Bữa cơm chiều ngày đó Ti Viễn nấu, tôi thật không ngờ cậu ta còn có tuyệt chiêu này. Chúng tôi ngồi đối diện nhau ăn cơm, không ngừng vì để tranh đoạt đồ ăn trên bàn mà “đánh nhau”. Cuối cùng có ăn no hay không tôi không biết, chỉ biết là mình cười no rồi. Ti Viễn nằm trên mặt đất sống chết cũng không chịu đứng dậy, nói mình cười đến đau bụng phải nghỉ ngơi một chút. Tôi báo thù giẫm hai chân lên, hài lòng vô cùng để lại dấu giày trên lưng cậu ta: “Cậu phải đem dấu giày này của tôi sang Hà Lan nhé, cứ nói với bọn họ, đến vé máy bay cậu cũng muốn tiết kiệm, bị tôi một cước đạp sang bên đấy.”

“Được, cho anh đá, em tiết kiệm được khối tiền.” Ti Viễn đứng lên, đi tới mở cửa sổ phía trước, “Làm ơn đá chuẩn một chút, đừng đá em bay nhầm sang Mỹ đấy.”

Cậu ta cứ thế đứng chắn trước cửa sổ, sắc vàng của nắng chiều uốn lượn theo dáng người của cậu.

Hệt như sắp bay lên, ánh mặt trời trên mái đầu của cậu ta chợt lóe, từng tia từng tia thấm vào trong từng sợi tóc.

Sau đó đột nhiên một đôi cánh bên đen bên trắng hiện ra, giang rộng, muốn bay lên…… bay lên……

Cậu đâu cần tôi đá, cậu có cánh, có thể bay mà……

Cậu ta thong thả quay lại nhìn tôi. Em có cánh á? Màu gì vậy?

Tôi nghĩ mình bị hôn, nước mắt không ngừng được mà rơi xuống.

“Không muốn sao?” Cậu ta khẽ rời ra, hỏi, “Uất ức ư?”

“Không phải……” Tôi đáp, “Mà là cảm động, không biết vì sao mà cảm động.”

Cậu ta trầm ngâm nhìn tôi. Tôi nghĩ cậu ta đang nhìn mình, nhưng vì khuất bóng nên tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt cậu.

“Nếu không thích, anh hãy kêu em ngừng lại.” Cậu ta nói.

Bên cánh màu đen nhẹ nhàng trùm xuống, ôm tôi vào trong. Trên người tôi chẳng có chút sức lực nào, mơ mơ hồ hồ biết điều này là không được, nhưng lại chẳng thể ngăn cản.

Là tôi thiếu nợ cậu ta, hay là cậu ta thiếu nợ tôi? Người phải cầu xin Thượng Đế tha thứ là cậu ta, hay là tôi?

Ha ha, ha ha…… Ha ha ha ha……

Trước ngực truyền tới tiếng cười rầu rĩ của cậu ta, chấn động hệt như tiếng sấm rền vang.

“Thầy……. thầy…… thầy thật đúng là không phải người thường…….” Cậu ta ghé vào hõm vai tôi cười không ngừng, nâng người tôi lên, “Em chỉ đùa anh thôi, em cũng không muốn đến một lúc nào đó sẽ bị anh đá văng đi đâu.”

Tôi không nói gì, nhìn lên trần nhà nhà mình. Sẽ đá văng đi ư? Sẽ đá đi ư? Đá đi ư? Đá đi ư?

Thật ra, anh đồng ý gặp em, em cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Cậu ta thì thào nói, sau đó đứng lên thu dọn thùng đồ, vali của mình.

“Em phải đi rồi.” Cậu ta nhẹ nhàng nói.

“Máy bay đã cất cánh mất rồi.” Tôi nhìn cậu.

Cậu ta nở nụ cười, khuôn mặt bị nước mắt che phủ. Nhưng mà tàu hỏa đã chuyển bánh đâu.

Ngày mai bay à?

Ừm.

Tôi đến tiễn cậu nhé?

Anh có vé tàu à? Chuyến tàu tám giờ tối nay ấy.

Tôi sẽ đứng tiễn cậu ở trạm.

Thôi thôi. Nếu muốn tiễn thì đến nhìn em bị cha dìm cho một trận ở sân bay ấy.

Khi nào thì quay về?

Khi em có thể hãnh diện đứng trước mặt anh. Khi Dịch Khiếu…… bằng lòng tha thứ cho em.

Có lẽ, cậu ấy sẽ mãi mãi không tha thứ cho em.

Sẽ không như vậy đâu.

Hai đứa đều là những đứa trẻ ngoan. Trái tim hai đứa đều xinh đẹp tựa thạch anh vậy.

Cậu cũng vậy. Mà em ấy cũng thế. Em ấy sẽ tha thứ cho cậu, dùng một phương thức đặc thù nào đó.

Ti Viễn mang bức tranh Dịch Khiếu cho tôi lên máy bay bay sang Hà Lan. Ở trên máy bay cậu ta cẩn thận lấy bức họa ra vuốt ve thật lâu, đầu ngón tay khẽ khàng lướt qua từng nét mực.

Rất nhiều năm về sau, khi tôi nhìn thấy cậu ta, cậu ta đã công thành danh toại. Cậu ta chính là một người không bao giờ chịu thua như thế, khi cậu ta muốn nở mày nở mặt, người ta có ngăn cũng chẳng ngăn được.

Cậu ta ngồi đối diện tôi, ăn lẩu, uống bia, chuyện trò vui vẻ, hăng hái vô cùng.

Tôi nghĩ tất cả chuyện này đều thật khác lạ, thiếu niên ngây ngô ngày xưa rốt cục trở thành một thương nhân thành thục hôm nay, tinh quang nội liễm, thông minh mà giảo hoạt.

Nhưng lại có một điều mãi mãi chẳng bao giờ thay đổi. Ví dụ như – khi cậu ta nhìn thấy tôi mang theo một chuỗi vòng cổ làm từ vỏ đạn cũ – vẻ mặt của cậu…

Tôi nghĩ, chắc hẳn mọi chuyện đều là ý trời cả.

Ti Viễn, Dịch Khiếu, và tôi, mỗi người dùng một hình thức của riêng mình mà tồn tại, bắt đầu lại từ đầu.