Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 13: Lâm Thiên Vũ (3)

Sáng sớm, Đỗ Tiểu Niệm thức dậy trên chiếc giường be bé vì cái đồng hồ báo thức đang run ring kế bên, cậu tâm trạng phấn chấn tắt chiếc đồng hồ, leo xuống giường rửa mặt. 

Cậu chồng vào người chiếc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt rồi mặc chiếc áo vest màu lam, mặc nốt chiếc quần dài, Đỗ Tiểu Niệm chỉnh trang lại bộ đồng phục một chút mới đi xuống phòng khách. 

Trong phòng khách, Lâm Thiên Vũ đang nằm trên chiếc ghế sofa quen thuộc mà bấm điện thoại. Trên người anh là bộ đồng phục khoa điều khiển cơ giáp màu đen của học viện Fly, kiểu dáng y chang của Đỗ Tiểu Niệm, chỉ khác ở chỗ là cậu nguyên một bộ màu lam còn Lâm Thiên Vũ là nguyên một bộ đen từ đầu đến chân. 

Đỗ Tiểu Niệm thầm cảm thán, lâu lâu mới thấy anh ta thức dậy sớm, chứ bình thường anh ta toàn thức dậy sau cậu không à. 

Cậu nghĩ chắc hôm nay là ngày khai giảng, Lâm Thiên Vũ thức sớm cũng không có gì lạ. 

Lâm Thiên Vũ thấy Đỗ Tiểu Niệm, lập tức bỏ điện thoại vào không gian, nói:

“Đi thôi, hôm nay khai giảng, nên đến sớm một chút.”

Đỗ Tiểu Niệm “ừm” một tiếng rồi chợt nói:

“Nhưng tôi không có xe, hay chúng ta đi taxi?”

Lâm Thiên Vũ sờ sờ chiếc đồng hồ:

“Đi taxi cái gì, tôi có xe.”

Đỗ Tiểu Niệm bất ngờ nhìn Lâm Thiên Vũ, vẻ mặt không thể tin được:

“Anh có xe thật?”

Lâm Thiên Vũ khinh bỉ nhìn cậu:

“Cậu nghĩ tôi là ai mà một chiếc xe cũng không có?”

Cậu thành thật trả lời:

“Quả thật tôi không biết anh là ai mà.”

Lâm Thiên Vũ không trả lời cậu nữa, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, Đỗ Tiểu Niệm còn phải ở lại dặn dò Tobo một chút mới đi ra. 

Ở trong sân, Lâm Thiên Vũ lấy từ trong không gian của đồng hồ ra một chiếc xe màu đen cực đẹp, phong cách đơn giản nhưng vẫn nhìn ra được mùi vị cực kỳ đắt tiền của nó. 

Đỗ Tiểu Niệm đứng ở một bên nhìn toàn bộ quá trình bằng ánh mắt hâm mộ, ôi, cái không gian có thể nhét vào cả một chiếc xe là lớn và quý hiếm như thế nào chứ? Còn chiếc xe này nữa, vừa nhìn là biết không phải là thứ để dân bình thường mua! 

Nếu cậu ngồi bên trong, không biết cảm giác sẽ như thế nào nhỉ? 

Trong lúc Đỗ Tiểu Niệm còn đang mơ tưởng, Lâm Thiên Vũ đã mở cửa leo lên xe, lúc này cậu mới hoàn hồn đi lại rối rít mở cửa. 

Lâm Thiên Vũ khởi động xe, chạy thẳng đến học viện Fly. 

Chiếc xe màu đen của Lâm Thiên Vũ uốn lượn một vòng cực đẹp trên không trung mới đáp xuống đất. Đỗ Tiểu Niệm mở cửa xuống xe, chân vừa mới chạm đất thì bị Lâm Thiên Vũ kêu lại dặn dò:

“Đứng đây chờ tôi.”

“Ừm.” Cậu trả lời một tiếng rồi ngồi xuống băng ghế màu trắng dưới cây. 

Lâm Thiên Vũ nhìn cậu an ổn ngồi, hài lòng chạy xe đến nơi đỗ, tuy không gian của anh có thể chứa được chiếc xe này nhưng anh không muốn quá nhiều người biết về nó. Một cái không gian bình thường hiện nay ít nhất cũng phải mười triệu tiền nguyên tinh, mà không gian bên trong cũng khá nhỏ, chỉ bằng hai cái hộc bàn cộng lại. 

Không gian càng lớn thì càng đắt tiền, ví dụ như cái của Lâm Thiên Vũ, trên hành tinh này chắc chỉ còn chưa có đến mười cái, nghe vậy cũng đủ hiểu là nó không thể mua bằng tiền. 

Nếu anh mà vô tư sử dụng không gian tại đây sẽ làm nhiều người chú ý, còn chưa kể đến cái bọn “kia” có thể đánh hơi thấy anh. 

Đỗ Tiểu Niệm ngồi trên băng ghế vừa ung dung dung đưa hai cái chân vừa nhìn ngắm khuôn viên của học viện. Khuôn viên rất đẹp, cây cối và hoa cỏ được chăm sóc tốt trông cực kỳ xanh tươi, ánh nắng chiếu vào cây tạo thành từng bóng râm. Đỗ Tiểu Niệm ngước mắt lên, vô tình bị một tia nắng rọi trúng, cậu khẽ híp mắt đưa tay lên che đi, lúc này thì một cơn gió thổi đến, vô số chiếc lá từ trên cây rơi xuống, chúng bay múa theo gió để rồi từng cái từng cái rớt xuống người cậu. 

Khi Lâm Thiên Vũ đi đến là nhìn thấy một cảnh tượng như này: Đỗ Tiểu Niệm một thân gầy nhỏ ngồi trên ghế, xung quanh cậu là những chiếc lá như bướm bướm mà rơi xuống. Cậu giơ tay ra, một chiếc lá màu xanh nhẹ nhàng đậu xuống lòng bàn tay cậu, nhưng chẳng được bao lâu, chiếc lá ấy lại bị gió hung hăng thổi đi mất, trong mắt cậu như có như không xuất hiện một tia luyến tiếc. Cậu quay đầu chợt nhìn thấy Lâm Thiên Vũ đang đứng yên nhìn mình. 

Tầm mắt hai người giao nhau, nội tâm của Lâm Thiên Vũ giật “thót” một cái, anh vội nhìn sang nơi khác, trong lòng gào thét: anh vừa mới làm gì? Ngu ngốc đứng ở một bên nhìn ngắm cậu ta? Sao trông một chốc anh lại cảm thấy cậu ta rất đẹp... rất quyến rũ...? 

Đầu óc Lâm Thiên Vũ hiện tại rất rối loạn nên không hề hay biết Đỗ Tiểu Niệm đã đứng lên đi đến bên cạnh anh. 

Cậu gọi một tiếng:

“Nè.”

Lâm Thiên Vũ hoàn hồn lại, nhìn Đỗ Tiểu Niệm:

“Cái gì?”

 Đỗ Tiểu Niệm dè dặt hỏi:

“Anh làm sao vậy? Đang suy nghĩ gì hả?”

Lâm Thiên Vũ vuốt tóc:

“Không có.”

Anh nhìn đồng hồ, gần sáu giờ rưỡi, lễ khai giảng diễn ra vào lúc bảy giờ, bây giờ có nửa tiếng rãnh rỗi, anh muốn ghé căn tin lấp đầy cái bụng đói, thuận tiện thử xem đồ ăn ở đó có hợp khẩu vị không. Anh nói:

“Hơn nửa tiếng nữa mới khai giảng, tôi với cậu đi ăn sáng.”

Lâm Thiên Vũ vừa nói xong liền một mạch lạnh lùng đi đến hướng căn tin, để Đỗ Tiểu Niệm phải chật vật chạy theo phía sau anh. 

Căn tin của học viện được xây vừa đẹp vừa sạch sẽ, nhìn xung quanh không hề thấy một tí khói hay một tí dầu gì luôn, hiển nhiên là được người thường xuyên lau rửa. 

Phía bên trái căn tin có rất nhiều người đứng chen chúc xếp hàng, đó là nơi mua đồ ăn, còn bên phải đặt mấy chiếc bàn, chiếc ghế màu nâu được làm bằng gỗ, nơi đó là để học viên dùng bữa sáng. 

Đỗ Tiểu Niệm nhìn đoàn người chen chật kín trước mặt, lại nhìn hai khai đồ ăn trên tay mình, thở dài đi đến xếp hàng. 

Cậu biết là Lâm Thiên Vũ sẽ không bao giờ tự thân làm gì mà, chỉ có người khác hầu hạ anh ta chứ anh ta không bao giờ hầu hạ người khác hết! 

Đợi một lúc sau thì đến lượt Đỗ Tiểu Niệm, do Lâm Thiên Vũ thích ăn thịt nên cậu chọn cho anh ta món cơm sườn cùng một chút súp, còn cậu thì thích ăn rau hơn nên chọn một đống rau với vài miếng thịt ba chỉ chiên. Cậu nhìn hai khai đồ ăn, cảm thấy đã đầy đủ mới đi thanh toán tiền. 

Đỗ Tiểu Niệm nhẹ nhàng đặt khai đồ ăn xuống trước mặt Lâm Thiên Vũ, Lâm Thiên Vũ thấy cậu đã trở lại liền buông điện thoại đang cầm trên tay xuống, lấy nĩa và muỗng kế bên chuẩn bị thưởng thức. 

Nhai xong một muỗng cơm, Lâm Thiên Vũ khen ngợi:

“Ồ, tuy không bằng đầu bếp ở nhà tôi nhưng cũng ngon đấy, không tồi.”

Đỗ Tiểu Niệm cũng cảm thán:

“Quả thật rất ngon! Anh ăn món ba chỉ chiên của tôi không? Ngon lắm!”

Ánh mắt Lâm Thiên Vũ nhìn xuống khai đồ ăn của Đỗ Tiểu Niệm, không vừa ý mà nhăn mày. Toàn rau là rau, thịt thì chỉ có vài miếng, vậy mà còn muốn chia cho anh, biết anh thích ăn thịt, bộ không sợ anh ăn ngon nên lấy hết sao? 

Hay là lấy hết thịt của cậu ta? Xem biểu cảm của cậu như thế nào? Chắc là rất thú vị! 

Nghĩ vậy, Lâm Thiên Vũ cực kỳ vô liêm sỉ mà dùng nĩa lấy đi gần hết thịt trong khai của Đỗ Tiểu Niệm, chỉ chừa lại cho cậu hai miếng thịt ba chỉ nhỏ xíu còn chưa đủ nhét kẽ răng. 

“Cảm ơn nhé!” Lâm Thiên Vũ buông lời châm chọc, háo hức nhìn xem Đỗ Tiểu Niệm sẽ phản ứng như thế nào. 

Lâm Thiên Vũ nghĩ Đỗ Tiểu Niệm chắc chắn sẽ rất tức giận, sẽ hung hăng lấy lại thịt rồi cằng nhằn anh vài câu. Ấy vậy mà cậu lại rất bình tĩnh, lặng lẽ nhìn món thịt của mình bay sang bên Lâm Thiên Vũ, nằm ngoan ngoãn trên khai đồ ăn của anh mà không bất mãn gì hết. 

Thấy Đỗ Tiểu Niệm không nổi cơn tam bành như trong trí tưởng tượng, Lâm Thiên Vũ hơi thất vọng hỏi:

“Tôi vừa lấy hết thịt của cậu đấy, cậu không thấy tức giận à?”

Đỗ Tiểu Niệm điềm nhiên trả lời:

“Không, anh thích thì cứ lấy ăn đi, tôi ăn rau không cũng được rồi.”

Cái gì mà ăn rau không cũng được? Tâm Lâm Thiên Vũ kịch liệt phản đối, cậu nhìn lại thân hình của cậu đi, ốm như que tăm mà chỉ biết ăn rau, nói cho cậu biết ăn nó vào cậu cũng không mập được chút nào đâu! Hơn nữa rau là món ăn nhạt nhẽo và chán nhất trên đời, cậu ăn hoài không thấy ngán à? Từ lúc anh quen cậu mỗi ngày ba bữa thì đúng ba bữa có rau, hết rau càng cua đến rau muống, rau quế, bắp cải, cà rốt,... Thậm chí đến khổ qua cậu cũng ăn! 

Trong lúc Lâm Thiên Vũ đang muốn giảng cho Đỗ Tiểu Niệm nghe về việc đáng sợ của ăn rau thì chiếc ghế kế bên anh bỗng “két” một tiếng bị người kéo ra, tiếp theo là một khai đồ ăn đầy ắp được đặt xuống bàn. 

Đỗ Tiểu Niệm ngừng ăn, cậu ngước mắt lên nhìn xem người mới đến là ai, tóc đen da trắng hồng hào, cùng với đôi môi đỏ như màu cherry, hóa ra là cô gái đi cùng Lâm Thiên Vũ mấy hôm trước. 

Cô gái rất tự nhiên kéo ghế ra ngồi, còn cố ý ngồi sát vào Lâm Thiên Vũ, giở giọng trách móc:

“Anh Vũ, sao anh không đến đón em? Làm người ta chờ muốn chết.”

Giọng Lâm Thiên Vũ lạnh lùng:

“Em có nói tôi đến rủ em sao?”

Huỳnh Cát Tiên thấy Lâm Thiên Vũ lạnh lùng liền tức giận, nhưng cô không thể tỏ ra hung dữ ở đây, nên chỉ đành bĩu môi bỏ qua. 

Hôm nay Huỳnh Cát Tiên đến khách sạn mà Lâm Thiên Vũ ở lúc trước, muốn cùng anh đến dự khai giản nhưng khi đến thì mới hay tin anh đã trả phòng chuyển đi từ mấy ngày trước. Cô có hỏi nhân viên tiếp tân là có biết Lâm Thiên Vũ đã chuyển đi đâu không, nhân viên tiếp tân liền lắc đầu. 

Huỳnh Cát Tiên tức muốn sôi máu, khó khăn lắm mới biết được nơi ở của Lâm Thiên Vũ, vậy mà khi đến thì không thấy người đâu, giờ biết kiếm anh ta ở đâu đây? Lâm Thiên Vũ từ trước đến giờ mỗi khi đi đâu làm gì cũng không hề nói cho cô biết, mặc dù hai người là bạn thân từ nhỏ, nhưng chí ít thì cũng phải bảo cô một tiếng, biết đâu cô còn có thể giúp đỡ. 

Huỳnh Cát Tiên tức tối còn định không tham dự lễ khai giảng, nhưng nghĩ nghĩ thì học viện Fly là một học viện danh tiếng lại nổi tiếng gay gắt, nay mình không tham dự thì ngày sau sẽ bị giáo viên nhìn không thuận mắt. 

Cô cố gắng bình ổn lại tâm tình đi dự khai giảng, biết đâu có khi gặp Lâm Thiên Vũ ở học viện Fly? 

Bây giờ Huỳnh Cát Tiên cảm thấy quyết định này của mình thật đúng đắn, cô nhanh chóng nhìn thấy Lâm Thiên Vũ đang ngồi dưới căn tin, cùng với một người con trai lạ. 

Người con trai này đeo tai nghe, tuy cơ thể hơi gầy nhưng gương mặt lại mười phần xinh đẹp, đang trò chuyện cùng với Lâm Thiên Vũ. 

Huỳnh Cát Tiên từ trước đến giờ chưa nhìn thấy ai có thể nói chuyện thân thiết với Lâm Thiên Vũ như vậy, cô không thoải mái mà đi đến ngồi xuống kế bên Lâm Thiên Vũ, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người. Cô liếc mắt nhìn Đỗ Tiểu Niệm, trong giọng nói hơi mang phần khó chịu:

“Cậu là ai vậy?”