Những tia nắng ấm bắt đầu len lỏi qua rèm cửa ngự trị lên gương mặt tuấn tú, tuyệt mỹ của hắn.Hắn mở hai mắt và khẽ cau mày khó chịu. Đưa tay áp vào trán, hắn bất chợt nhìn xuống, thấy cả thế giới đang ngủ say trong lòng thì hắn liền mỉm cười ấm áp.
Hai mi mắt nó động đậy, đưa tay lên dụi dụi hai mắt, nó lại tựa đầu vào vòm ngực của hắn.
-Dậy rồi à?- Hắn lên tiếng.
Nó gật nhẹ đầu và mở to hai mắt ra. Nó suy nghĩ thật nhiều. Sau này nó còn mặt mũi nào gặp Dịch Quân. Làm sao nó có thể đối mặt với anh một cách đường đường chính chính.
Tất cả đều do Trương Huyền My. Cô ta hại nó một, nó sẽ trả lại mười.
Hắn kéo đầu nó và ôm nó thật chặt. Giọng của hắn cất lên, run run như sợ hãi sẽ mất thứ gì đó.
-Tiểu Phương, quay về bên anh. Anh sẽ không làm em tổn thương một lần nào nữa. Em cũng đừng lo lắng việc gì hết, anh sẽ chịu trách nhiệm. Anh đảm bảo với em, em sẽ không bao giờ phải chịu đau khổ như trước.
Nó lưỡng lự, đảo nhanh hai mắt. Dù sao đã lỡ phóng lao thì phải theo lao, cứ vậy mà làm tới. Nó chỉ không ngờ một điều, vì tiểu nha đầu Huyền My đó đã làm cho kế hoạch của nó trật một bước.
Nó gật nhẹ đầu.
-Được!
-Anh cấm em giao du với những người đàn ông khác, đặc biệt là Dịch Quân. Người phụ nữ của anh chỉ thuộc về anh.
Nó lại tiếp tục suy nghĩ nhưng lần này lại sâu xa hơn. Làm người phụ nữ của hắn cũng tốt, thừa thời cơ ấy trả thù cũng tiện tay.
-Được!
Hắn mỉm cười, vuốt lên mái tóc mềm mượt của nó. Nó như một cô mèo con ngoan ngoãn trong lòng hắn.
Nó ngồi dậy, lấy chăn quấn quanh thân mình và đi vào nhà vệ sinh.
Nó nhìn mình trong gương, những vết xanh tím vẫn còn trên làn da trắng mịn. Bất chợt mặt nó đỏ ửng, tim cũng bỗng rung động. Nó đưa tay đặt lên vị trí ở tim, chưa bao giờ nó có một cảm giác khác lạ đến thế.
...
Dịch Quân tức giận bước vào tòa cao ốc tập đoàn Bảo Khang. Anh chẳng nề hà tí nào, cứ thế tiến thẳng đến phòng tổng đốc.
*Cạch*
-Dịch Quân?- Trịnh Khang thốt lên.
-Cậu có biết Kỳ Thư đang ở đâu không?- Dịch Quân bực dọc cáu gắt.
-Mình không biết, có lẽ giờ này Thư Thư đã đến công ty.
-Không hề. Lúc nãy mình sang nhà nhưng không thấy em ấy, đến công ty cũng không. Điện thoại thì lại không liên lạc được.- Dịch Quân nghiến răng.
-Chắc Thư Thư chỉ đi đâu đó và điện thoại của em ấy hết pin thì sao?- Trịnh Khang nghiêng đầu thắc mắc.
-Mình không quan tâm nhưng hướng mà mình đang nghĩ đến là Quân Anh, có thể hắn ta đã làm gì Kỳ Thư thì sao?
-Quân Anh không làm gì em hết!- Tiếng nói của nó vang lên.
Dịch Quân và Trịnh Khang quay lại thì thấy nó đã đứng ở sau lưng.
Trông nó lúc này thật khác. Thái độ và vẻ ngoài cứ như một người phụ nữ đã trưởng thành, từng trải.
-Kỳ Thư?- Dịch Quân lo lắng, anh nhanh chân bước đến ghì chặt đôi vai của nó.- Em đã đâu? Tại sao anh không liên lạc được với em?
-Em...em...- Nó không thể nào trả lời Dịch Quân và càng không thể nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ắp những tia phức tạp ấy.
-Rốt cuộc em đã đi đâu?- Anh quát lớn, chưa bao giờ anh nổi giận với nó như thế này.
-Em...bận một số việc...nên...không thể về nhà vào tối qua.- Nó ấp úng.
-Vậy em bận việc gì? Tối hôm qua em ngủ ở đâu?- Trịnh Khang nhẹ nhàng hỏi nó.
-Em ở...ở lại khách sạn.- Nó nói dối không kịp chớp mắt.
-Sao em không nói cho anh hay Trịnh Khang biết?- Dịch Quân cau mày.
-Tại điện thoại của em hết pin.
-Thấy chưa? Mình đã nói rồi mà, không có chuyện gì đâu.- Trịnh Khang lắc đầu, thở một hơi ra.
Chợt điện thoại nó reo in ỏi. Nó lục lọi túi xách và lấy điện thoại ra. Nó vừa thấy màn hình hiện lên tên của hắn thì vội lướt nút đỏ ngắt máy. Điện thoại nó lại reo thêm vài lần nữa nhưng nó đều tắt ngang.
*Tiin*
Nó đưa mắt nhìn Trịnh Khang rồi nhìn sang Dịch Quân. Nó e dè mở màn hình xem.
"Sao không bắt máy, có chuyện gì với em sao?"_ Quân Anh.
Dịch Quân nổ đom đóm mắt. Anh đưa tay giật ngay điện thoại của nó xem tin nhắn.
*Bốp*
Anh mạnh tay ném điện thoại của nó vào vách tường làm nó vỡ vụn. Hai mắt anh đỏ ngầu lên trông rất khiếp.
-Anh bảo em, đừng liên lạc với anh ta. Sao em lại một, hai cãi lời anh?
-Em đã giải thích với anh rồi mà!- Nó bực tức gắt lên.
-Từ trước đến bây giờ anh có khi nào cấm cản em điều gì không?
-Không!- Nó lí nhí trả lời.
-Từ trước đến bây giờ anh có khi nào cáu gắt với em như thế không?
-Không!
-Vậy, từ trước đến bây giờ em có khi nào ương bướng, cãi lời anh không?
-Không!
-Được, vậy thì ngay hôm nay anh cấm em gặp hắn ta, cấm em liên lạc với hắn và cấm em dù nhớ đến hắn cũng không được.- Anh tức giận ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Chỉ với hành động đó của anh cũng làm nó thấy anh đã tức giận đến mức nào rồi.
-Em đó, nói bao nhiêu lần rồi vẫn không nghe. Bướng gì mà lắm thế?- Trịnh Khang bực bội, tới anh còn phát tiết lên chứ nói chi đến Dịch Quân.
-Anh không quan tâm đến việc ba mẹ mình đã bị ám hại sao? Em cố gắng tiếp cận hắn như vậy có gì là sai?- Nó uất ức, bật khóc lên.
-Ai bảo anh không quan tâm, anh đã cảnh báo em rồi và luôn miệng nhắc nhở em đừng lại gần hắn.- Trịnh Khang nóng giận, anh không thể kiềm chế được nổi bức xúc của mình.
-Em sai, tất cả là do em. Điều là lỗi của em, chỉ một mình em sai lầm thôi.- Nó bật khóc thật to rồi chạy nhanh ra ngoài.
-Thư Thư... Thư Thư...!!!- Anh gọi với theo nó.
Nó chạy thật nhanh ra khỏi tòa cao ốc tập đoàn Bảo Khang. Hai mi mắt nó bây giờ sưng húp lên. Không một ai hiểu nó, không một ai muốn biết nó làm những điều đó là vì ai, vì cái gì. Ngay cả hiện giờ nó đã mất tất cả, cả cuộc đời của nó đã đặt ở kẻ thù rồi. Nó hoàn toàn là một người trắng tay.
Nó lê đôi chân của mình đi mãi và đi mãi. Chính nó cũng không biết nó muốn đi đâu và làm gì.
...
-Dạo này cậu sao thế? Thường thì buổi trưa sẽ đến bên mộ của Phương Thư nhưng bây giờ sao không thấy nữa?- Thế Nguyên vừa nhấp môi ít trà và nói.
-Đúng đấy! Nay thấy cậu có gì đó khác thường. Tâm tình có vẻ rất tốt nha!- Tuấn Du quan sát mọi góc cạnh trên gương mặt hắn, không khỏi bật cười.
-Nếu tớ nói thế này thì hai cậu có tin không?- Hắn xoa xoa cằm.
-Thì cứ nói đi!- Cả hai đồng thanh.
-Phương Thư chưa mất, em ấy vẫn còn ở bên chúng ta. Tên cũng đã đổi, Kỳ Thư.
*Xoảng...Xoảng...*
Hai tách trà trên tay của Thế Nguyên và Tuấn Du rơi xuống đất. Hai cặp mắt của hai người long sòng sọc nhìn hắn.
-Thật?- Thế Nguyên trừng mắt.
Hắn nhướng mày và gật đầu chắc nịch.
-Ôi thôi rồi, khổ thân bạn tôi thế? Sao lại như vậy được chứ. Công việc dồn dập đến mức cậu sảng luôn à?- Tuấn Du không khỏi sờ tay vào trán hắn.
Hắn bức bối, gạt tay anh ra. Đôi mày kiếm cau lại, thể hiện sự khó chịu.
-Cậu hâm sao? Nói cho cậu biết, Phương Thư bây giờ rất khác và em ấy đã bên cạnh mình trong suốt một thời gian qua.- Hắn vừa nói vừa mỉm cười đắc ý.
-Vậy sao?- Hai người bĩu môi, cho là hắn bị bệnh "nặng" lắm rồi.
*Cốc...Cốc...*
-Ai?
-Thưa chủ tịch, có Nguyên tổng đến ạ!- Cô thư ký cẩn trọng, khẽ khàng thưa.
-Được rồi, lui đi!
-Vâng!
Hắn hơi mỉm cười và đưa mắt liếc nhìn hai thằng bạn.
-Rồi hai cậu sẽ thấy!
Hắn bước ra mở cửa.
Nó chờ đợi ở ngoài. Cánh cửa bật mở, không để ý đến xung quanh, nó liền vươn tay ôm hắn, khóc thút thít.
-Kỳ Thư, em sao vậy? Ai dám cả gan chọc giận em sao?- Hắn không khỏi phập phồng lo sợ, hỏi nó.
-Huyền My...là Huyền My...- Nó khóc nấc lên.
-Cô ta như thế nào?
-Cô ta bảo em không xứng với anh, bắt em phải rời xa anh.
-Thôi được rồi, em vào trong đi!- Hắn buông nó ra rồi kéo nó vào trong.
Nó vừa đến sofa thì gặp hai người con trai, bất động nhìn nó. Nó nép sau lưng hắn và nói giọng run run.
-Họ...họ là ai thế?
-Đây là Thế Nguyên và Tuấn Du. Em quên họ rồi sao?- Hắn đưa tay về từng người.
Nó lắc lắc đầu và đưa cặp mắt long lanh nhìn hắn.
-Phương Thư?- Thế Nguyên không khỏi hoãn hồn.
-Tôi là Kỳ Thư!- Nó đính chính.
-Em còn sống sao?- Tuấn Du há hốc mồm.
-Anh nói gì vậy? Tôi vẫn sống sờ sờ đấy mà.
-Việc này để khi nào thích hợp thì anh sẽ kể cho em nghe rõ.- Hắn khoát tay lên vai nó.
Nó gật đầu, mím môi ra vẻ thật đáng thương.
Huyền My mở cửa bước vào, cô vừa thấy Thế Nguyên và Tuấn Du thì chào qua loa.
-Chào!
Cô quay sang hắn. Đột nhiên mặt cô cứng đờ, tái mét khi nhìn thấy nó.
-Cô...- Huyền My ấp úng.
-Vừa nãy kiếm chuyện ngoài cổng chưa đủ sao? Cô đừng nói vào tới văn phòng của Quân Anh còn muốn gây sự.- Nó chu môi nói.
-Cô ăn nói kiểu gì thế? Tôi vừa đến thì sao mà kiếm chuyện với cô.- Huyền My trừng mắt gây hấn.
-Cô...không lẽ tôi lại vu oan cho cô?
-Rành rành là thế mà!
-Đủ rồi, Huyền My cô gây sự đủ chưa hả? Hà cớ gì cô lại gay gắt với Kỳ Thư như thế?- Hắn gắt lên.
-Em vừa đến, có biết gì đâu, anh bảo em sao mà gây sự với cô ta được.- Huyền My khó hiểu cãi lại. Rõ ràng cô vừa đến đã lên phòng làm việc của hắn, có gặp nó bao giờ đâu.
*Chát*
Hắn thẳng tay tát một cái thật mạnh vào bên má của Huyền My.
-Cả cuộc đời tôi ghét nhất là động tay, động chân với phụ nữ. Nhưng với loại người làm mà không biết nhận như cô thì không thẳng tay không được.
Nó đứng phía sau theo dõi. Môi nó khẽ nhếch lên. Không phải trả đũa nhẹ nhàng như thế này là xong đâu, còn nhiều cái hay để xem lắm.
Thế Nguyên nhìn thấy được cái nhếch môi ấy của nó thì không khỏi thắc mắc. Sao nó lại trưng ra một nụ cười đểu giả như vậy?
...
Dừng xe trước biệt thự của nó, hắn bước xuống và sang bên kia mở cửa.
Nó bước ra, mỉm cười thật nhẹ, không quên nói lời cảm ơn với hắn.
-Cảm ơn vì những gì anh làm cho em.
-Anh đã nói rồi, không một ai có thể bắt nạt người anh yêu.- Hắn vươn tay, kéo nó ôm vào lòng.
Nó nhếch môi, liếc mắt nhìn nhìn hắn.
Phía xa, một con Audi dừng lại. Người trong xe mang một sắc mặt lạnh hơn tiền. Tay anh siếc chặt thành nắm đấm.
Đợi khi xe của hắn lăn bánh thì anh mới xuống xe, bước từng bước thật nhanh đến nó. Vừa thấy nó xoay người định vào nhà thì anh vội nắm cổ tay nó kéo lại.
Nó giật mình, vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc ngày nào đang đằng đằng sát khí thì nó không ngừng lắp bắp.
-Dịch...Dịch Quân...
-Em thật sự không để ý đến những gì anh nói sao? Em còn đứng trước cổng nhà ôm ôm ấp ấp với một nam nhân khác.- Anh gằn giọng.
-Em...Em...
-Được, nếu em đã vô tình thì đừng trách anh tại sao lại vô nghĩa.- Vừa dứt câu, anh liền bỏ cho đóa hồng trên tay rơi xuống đất.
Anh quay lưng bước đi. Rõ ràng anh đã nhận ra lỗi của mình, anh biết anh nóng giận quá mức với nó là không đúng nên anh mới mua một đóa hoa đến nhà nó nhận lỗi. Nhưng rồi, anh lại thấy những gì mà mình không nên thấy.
Nó nhìn theo bóng của anh, đến khi anh lên xe và phóng đi thật nhanh. Nó chợt bật khóc òa lên. Mọi chuyện xảy ra đã dần rối tung hết.
Nó thả người lên giường, trên mi mắt nó còn đọng lại hai giọt nước. Nó chưa từng nghĩ, chỉ sau một đêm, nó từ một cô gái lại trở thành người phụ nữ. Nó cũng chưa từng nghĩ tình cảm của nó và Dịch Quân rạn nứt đến mức này.
-Ba, mẹ...bây giờ, con phải làm sao đây?
_¶¶¶_
Cho tg một chút ý kiến ạ