Thiên Thần Mắt Tím 2

Chương 121: Cuộc chiến bùng nổ (5)

Những con tin bị nhốt ở tầng một. Họ bị đám lính canh dồn vào chính giữa đại sảnh đường, tay bị xích lại với nhau. Trên khuôn mặt mỗi người đều lộ rõ vẻ không cam lòng, ánh mắt họ trừng lên nhìn đám lính canh đang chĩa súng vào mình như muốn nói “Chúng tao sẽ không chịu khuất phục!”

Một số người nhịn không được nhổ toẹt vài bãi nước bọt về phía bọn lính canh tỏ vẻ sự khinh bỉ, nhưng liền sau đó họ lại phải lãnh chịu những cú đạp như trời giáng của đám lính trên người.

Phía trên trần nhà, Will Turner nhíu mày nhìn toàn cảnh phía dưới, hắn núp vào trong góc tối, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vàp toán lính canh đang phát tiết lên những con tin vô tội kia. Những người này hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Khẽ liếc mắt ra hiệu cho ba người Samurai đang ẩn nấp xung quanh, lại nhìn đám lính canh đông như kiến phía dưới tầng một... hắn gồng người dời khỏi chỗ núp, không nói không rằng nhảy xuống.

Hai tên lính canh đang hăng say dẫm đạp lên một người vô tội, bỗng tất cả nghe một tiếng động vang lên... đến khi cảm giác có gì không đúng thì mới biết rằng cổ mình đã bị gãy. Hai tên lính canh không kịp kêu lên một tiếng, mắt trợn tròn, cổ ngoẹo sang một bên, ngã phịch xuống đất.

- Áaaaaa...

Tiếng hét hoảng sợ kêu lên, đám lính canh mới vừa rồi sửng sốt bỗng chốc chĩa súng vào Will Turner.

- BẮN... BẮN CHẾT HẮN CHO TAO.

“Đoàng.. đoàng... đoàng.....” từng viên đạn bay ra khỏi nòng, hướng về phía Will Turner với tốc độ ánh sáng. Cả đám con tin bụm mặt hét lên, ngồi sụp xuống sàn. Không xong rồi! Tất cả sẽ chết ngay lập tức... đó là đạn bạc.

Là khắc tinh của Ma - cà - rồng!

Họ cứ ngỡ rằng những viên đạn đã gim vào người họ, nhưng không... ngoài nghe những tiếng súng nổ, tiếng hò hét của đám lính canh, thì họ còn nghe thấy tiếng “ keng.. keng” bén nhọn của kim loại. Đến khi hoàn hồn, mới phát hiện ra những viên đạn đáng nhẽ gim vào người họ, giờ lại nằm lăn lóc ngay dưới chân.

Hơn nữa toàn bộ giây xích đã bị cắt đứt.

Mà phía trước mặt họ là hình ảnh Will Turner hùng dũng cầm trong tay thanh kiếm Nhật chĩa vào đám lính xanh, cùng với ba vị Samurai mặc áo choàng đen đứng kế bên.

...

Lúc Will Turner hành động, trong ngoài biệt thự bỗng chốc nháo nhào lên. Chuông reo, hú còi inh ỏi. Từng tốp lính canh vội vã kéo đến khu VW...

Lúc này Rose nhìn Kate gật đầu, mắt thấy tốp lính canh phía xa sắp tiến lại gần khu VW, hai người nhảy từ trên cây xuống, cầm súng bắn liên hoàn về phía đám lính.

“Pằng.. pằng.. đoàng.... đoàng...”

- Áaaa.... aaaaaaa

- CÓ KẺ XÂM NHẬP.... MAU GIẾT HỌ... ÁAAA

Sự xuất hiện bất chợt của hai kẻ mặc áo choàng đen bịp kín kít khiến chúng bàng hoàng, hoảng hốt. Rốt cuộc ai lại to gan mà dám đối đầu với chúng một cách trực diện thế này?

Đến khi nhìn thấy hai tấm áo choàng vứt dưới mặt đấy, lại nhìn hai kẻ to gan kia thì chúng sửng sốt. Kia không phải là cô công chúa mà họ đang cần bắt sao?

- MAU BẮT LẤY CÔ TA_ Trưởng đám lính canh chỉ vào mặt Rose gầm lên đầy tức giận.

Chỉ trong phút chốc, trong ngoài hỗn độn, ngòai những tiếng súng nổ, tiếng đổ vỡ, tiếng la hét thì còn ngửi thấy mùi máu tanh nồng.

Tiếng sấm gầm vang trời, gió lốc lại bắt đầu nổi lên giật từng cơn, những đám mây đen đen xì như xà xuống mặt đất.

“Lộp.. bộp“... mưa bắt đầu rơi!

Rose dựa vào Kate thở dốc. Đám lính canh gần 20 tên đã trở thành những cái xác hồn nằm trên nền đất nhão nhoét. Cho đến tận bây giờ... cô vẫn chưa thể tin rằng mình lại một lần nữa giết người. Vốn nghĩ rằng khiến cho họ bị ngất đi là được rồi.. thế nhưng mũi băng của cô, hành động của cô lại kgo6ng nghe theo lí trí mách bảo.

Chớp xoẹt ngang trời... một bóng dáng tà mị phía xa tiến lại gần, theo phản xạ Rose hướng mũi băng về phía đó.

Trong làn mưa xối xả, nước tạt vào đôi mắt khiến tầm nhìn của Rose mờ đi, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy nụ cười ngạo nghễ của Lucius.

Lucius từng bước tiến lại, cho đến khi đứng cách Rose và Kate tầm 10m thì dừng lại. Bước chân anh ta thản nhiên dẫm lên xác đám lính canh của mình không có một chút thương xót.

Ánh mắt hẹp dài mị lên nhìn vào mái tóc bạch kim toán loạn của Rose có dính máu, khẽ bật cười chế giễu. - Hahaha.. nhìn xem.. hai bàn tay của cô đã dính đầy máu. Như vậy cô còn có thể khoác lên mình bộ mặt vô tội, và nghĩ rằng cái chết của Law Freeman là hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm?

Rose cúi đầu, bước lên trước vài bước... mái tóc được nước mưa rửa trôi đi vết máu lại sáng ngời lấp lánh. Rose ngước khuôn mặt lên nhìn vào Lucius cười mỉa.

- Nếu không xuống tay thì kết cục cuối cùng mà bản thân nhận được sẽ là cái chết mà thôi. Hai bàn tay tôi đã dính máu, đúng vậy... nhưng là máu của những kẻ đáng chết. Cho dù hai bàn tay dính máu... nhưng tôi khác anh Lucius Martin...

Nói đoạn Rose dơ bàn tay mình lên. - Đó là... hai bàn tay tôi vẫn sạch sẽ. Nhưng anh thì khác, dù cho có sử dụng loại xà phòng xịn nhất nhưng tay vẫn nhiễm một màu máu đỏ. Máu của những người vô tội sẽ bám vào tay anh, họ sẽ đeo bám anh.

Lucius chấn động, khóe miệng anh ta giật giật đầy tức giận. Rất tốt! Mồm mép thật lợi hại... nhưng để xem ngoài mồm mép lợi hại ra thì cô công chúa này sẽ làm gì khi biết Will Turner rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.

- Khá lắm! Nhưng cô có biết rằng người cô yêu sẽ mất mạng hay không?

- Ý của anh là gì?_ Rose có hơi kích động.

Nhưng Lucius không có trả lời Rose, anh ta vẫn nở nụ cười tà mị nguy hiểm, bàn tay búng “toách” một cái.

Ngay lập tức từ phía sau một tên lính canh hấp tấp chạy lên, để vào lòng bàn tay Lucius một cái điều khiển... không! Là một cái công tắc kích hoạt.

Công tắc kích hoạt?

Rose bàng hoàng, chấn động.. trái tim cô đập lên bất an. Rốt cuộc Lucius anh ta muốn làm gì? Cái công tắc kích hoạt đó là để cho thứ gì hoạt động?

Không lẽ....

Không...

Lucius hài lòng với biểu hiện trên khuôn mặt của Rose, anh ta tung công tắc kích hoạt lên, nở một nụ cười với Rose.

- Rất tiếc phải nói với cô rằng, chỉ 10s nữa cả khu VW sẽ sụp đổ và Will Turner sẽ bị trôn vùi trong đống đổ nát.

Liền ngay sau đó ngón tay anh ta nhấn vào cái nút.

Cũng chưa đầy một giây sau, Rose xoay người chạy lại khu VW phía xa.