Thiên Thần Mắt Tím 2

Chương 67: Dũng (1)

Hai ngày trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến ngày diễn ra vòng thi “DŨNG“.

18h00p, Rose cùng với Sally và Eric Thomas được đưa đến trước tháp chuông - nơi mọi người đang tập trung đầy đủ.

Rose ngạc nhiên khi nhìn thấy dưới ngọn tháp đã xuất hiện thêm một cánh cửa từ lúc nào. Cô nhìn ngó xung quanh mong muốn nhìn thấy Will Turner nhưng vẫn không thấy bóng hình thân thuộc. Có chút thất vọng cùng với hụt hẫng, nhưng khi nhìn thấy người ta phong toả ngọn tháp thì cô lại cảm thấy lo lắng.

Không biết có chuyện gì xảy ra với hắn không? Đương nhiên cô không thể biết hiện tại Will Turner đang bị giam lỏng trên tầng ba của học viện.

Lúc này Peter Evans và Davy Jonathan trịnh trọng bước lên nhìn vào ba thí sinh, sau đó Peter Evans mở miệng.

- NÀO! GIỜ LÀ LÚC CÁC TRÒ THỂ HIỆN PHẦN THI CAN ĐẢM CỦA MÌNH. TÔI CHỈ CÓ THỂ NÓI ĐÂY LÀ PHẦN QUAN TRỌNG NHẤT. NÓ QUYẾT ĐỊNH RẦT LỚN ĐẾN VIỆC CÓ TƯ CÁCH NGỒI LÊN CHIẾC GHẾ HỘI TRƯỞNG HAY KHÔNG. VÀ CUỐI CÙNG...CHÚC CÁC TRÒ MAY MẮN! VIỆN TRƯỞNG DAVY JONATHAN SẼ PHỔ BIẾN LUẬT CHƠI.

Ông ta vừa nói xong đám học viên đứng trên các đài quan sát mới dựng hò reo ầm ĩ. Trên tay họ là băng rôn, ống nhòm cổ vũ nhiệt tình. Những tiếng huýt sáo làm cho khung cảnh thêm náo loạn.

Nhưng họ đâu biết trong lòng của ba thí sinh chính vì những lời cổ vũ này mà căng thẳng nhiều hơn. Ai biết được sẽ có những thứ “hay ho” gì diễn ra.

Giơ tay lên ra hiệu cho đám đông im lặng, Davy Jonathan hắng giọng.

- BÂY GIỜ TÔI SẼ PHỔ BIẾN CUỘC THI. CÁC TRÒ NHÌN THẤY HAI CÁNH CỬA ĐÃ KHOÁ DƯỚI CHÂN THÁP CHUÔNG CHỨ?

Cả ba đồng loạt gật đầu.

- QUÁ RÕ RÀNG PHẢI KHÔNG? NHIỆM VỤ CỦA CÁC TRÒ LÀ TÌM RA CHÌA KHOÁ ĐỂ MỞ. SAU KHI MỞ CỬA LEO LÊN NGỌN THÁP RUNG CHUÔNG LÀ CHIẾN THẮNG. TUY NHIÊN...CHỈ CÓ HAI CHIẾC CHÌA KHOÁ LÀ THẬT TRONG TỔNG BA MƯƠI CHIẾC ĐANG NẰM RẢI RÁC TRONG RỪNG...._ Nói đến đây ông ta dừng lại nhìn biểu hiện của ba thí sinh.

Lúc này trái tim Rose đập nhanh một thoáng bất an. Linh cảm cho hay, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm.

- TÔI NGHĨ CÁC TRÒ ĐÃ HIỂU Ý TÔI! PHẦN NÀY TỐI THIỂU SẼ CÓ MỘT NGƯỜI BỊ LOẠI. NHƯNG NẾU CÓ HAI NGƯỜI KHÔNG TÌM RA ĐƯỢC CHÌA KHOÁ THÌ PHẦN THI THỨ BA KHÔNG CẦN TỔ CHỨC NỮA. HÃY CỐ GẮNG LÊN ...CHÚC CÁC TRÒ MAY MẮN!

Lời nói kết thúc những tiếng vỗ tay rầm rầm như sấm, đám đông lại bắt đầu hò hét inh ả. Vất vả lắm mới áp chế được sự hỗn loạn mụ Mineva chật vật bê ba cái hộp để trước mặt ba thí sinh.

- Đây là..._ Sally tò mò hỏi.

Mụ Mineva mở từng chiếc hộp ra, bên trong chỉ vẻn vẹn có một cái bật lửa và một con dao sắc lẻm. Ngước nhìn ba khuôn mặt ngây ngốc mụ mỉm cười.

- Dụng cụ hỗ trợ của các trò. Nên nhớ phải hoàn thành trước khi trời sáng.

Oh shit! Sally thầm chửi thề trong lòng. Trong rừng rất nguy hiểm vậy mà chỉ hỗ trợ có mỗi hai thứ này? Đúng là quá đáng! Tuy nhiên chỉ có thể hậm hực trong lòng, Sally nhận đồ bỏ vào túi áo.

Rose cột cao mái tóc bạch kim lên, cầm lấy bật lửa bỏ vào túi áo khoác, con dao nhét dưới giày. Xong xuôi mới bình tĩnh nhìn về phía rừng. Trong cơ thể lại bắt đầu trào lên cảm giác khát, lúc này đôi mắt cô có chút hoa lên. Bấu mạnh vào đùi, cơn đau làm cô tỉnh táo lại. Chỉ là cô cũng không biết với hai bịch máu cô lén mang theo để phía trong áo khoác có đủ dùng hay không. Cô có thể ngất bất cứ lúc nào.

Ngay sau khi thấy ba thí sinh đã chuẩn bị đầy đủ, mụ Mineva hắng giọng.

- CUỘC THI CHÍNH THỨC BẮT ĐẦU!

Sau đó mụ vỗ tay ba cái. Tức thì ba người đàn ông phía sau bước lên cầm ba mảnh vải đen bịp mắt họ lại.

- Có chuyện gì vậy? Tại sao lại phải bịp mắt?_ Sally hoảng loạn liên tục hỏi.

Nhưng đáp lại cô ta chỉ là những lời reo hò của đám đông. Ba người đàn ông kéo họ đi về ba hướng khác nhau.

Rose lặng lẽ được người đàn ông kia dẫn đi. Tiếng reo hò trở nên xa xăm, bầu không khí có chút lành lạnh. Bất chợt người đàn ông buông cánh tay cô ra.

Một khoảng im lặng bao trùm.

- Này! Có ai ở đó không?_ Rose lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.

Không có tiếng ai trả lời. Đôi tai của Rose tập trung lắng nghe tiếng động từ xung quanh. Không nghe được gì ngoài tiếng lá cây xào xạc.

Chậm rãi mở bịp mắt ra, khung cảnh có chút mờ ảo. Dụi dụi mắt để nhìn rõ, Rose nhìn xung quanh nơi mình đang đứng.

Không thấy Sally và Eric Thomas đâu cả. Như vậy là bọn cô bị đưa đến những chỗ khác nhau sao?

Cánh rừng vào ráng chiều có chút mờ mờ ảo ảo một cách ma mị. Sự im lặng của khu rừng báo hiệu sẽ có điều gì đó xảy ra. Trời đang dần tối, nguy hiểm sẽ càng nhiều. Cô cần phải tìm cho ra chìa khoá càng nhanh càng tốt.

Mím môi áp chế cảm giác run rẩy Rose tràn đầy kiên định bước vào sâu bên trong khu rừng. Mà ở hai nơi khác của khu rừng Sally và Eric Thomas cũng lao vào hành trình đi tìm chìa khoá. Họ không biết rằng, trong một đêm này những sự nguy hiểm cùng với rắc rối sắp diễn ra.

...

Rose đã tìm được 30 phút. Trên tay cô có vài vết xây xát do tránh đi những cái bẫy do phía học viện bầy ra. Bây giờ trong lòng Rose cực kì căng thẳng. Ngoài việc tập trung tìm chìa khoá thì còn phải cẩn trọng mọi bước đi. Bởi trong cánh rừng này có vô số cái bẫy.

“Xoạt..t” Rose cẩn trọng dùng cành cây khô gạt bụi rậm ra xem xét, mồ hôi chảy ròng ròng thấm đẫm áo. Dựa vào một gốc cây cổ thụ, Rose đưa mắt nhìn ra xa cảnh giác xem xét.

Khu rừng này...quá rộng! Cơ bản để tìm ra chìa khoá là rất rất thấp. Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ của Rose. Thực chất việc họ đi tìm những chiếc chìa khoá chỉ nằm trong một khu vực của rừng mà thôi. Đương nhiên xung quanh khu vực này sẽ có các đài quan sát để theo dõi. Dĩ nhiên cả ba thí sinh đều không biết.

“Tách..tách” một thứ sền sệt óng ánh rơi xuống má của Rose. Rose giật mình rút dao ra cảnh giác. Xác định không có ai đang đến gần, Rose đưa tay chạm nhẹ vào thứ vừa rơi xuống mặt mình.

Một mùi thơm nhàn nhạt lan toả, Rose đưa vào miệng nếm thử. Lúc này tâm trạng cô mới giãn ra một chút.

Thứ sền sệt vừa rồi chính là mật ong!

Lúc này Rose ngước mắt lên nhìn, ở tít trên cao tầm mười mét Rose nhìn thấy một tổ ong mật to khổng lồ. Những bánh mật nặng chĩu, mật đang nhỏ giọt lần xuống thân cây. Hàng ngàn con ong đang bâu chi chít xung quanh. Mùi thơm của mật ong phút chốc lan toả cả cánh rừng.

Rose hứng thú lấy tay quyệt vào thân cây lấy mật ong đưa vào miệng. Cảm giác thật tuyệt! Mật ong rừng nguyên chất là thứ tuyệt vời nhất của khu rừng.

Bỗng tầm mắt cô mơ hồ nhìn thấy một thứ phía tổ ong. Đứng cách xa thân cây một chút Rose dõi mắt nhìn lên tổ ong. Trái tim hồ hởi đập lên thình thịch.

Rose đã thấy... Sát ngay bên cạnh tổ ong là một cái hộp bằng gỗ. Mật ong phủ đầy hộp, những con ong thợ đang dần biến cái hộp gỗ thành tổ.

Lẽ nào chìa khoá nằm trong đó?

Rose khẩn trương không biết phải làm sao, có lẽ chiếc chìa khoá ở trong đó thật. Rose bậm môi suy nghĩ. Cần phải tìm cách lấy cái hộp trước sự tấn công của bầy ong.

Tầm mắt lại bất giác nhìn về phía tổ ong khổng lồ, Rose nuốt nước bọt khan...

Cô có thể lấy được chiếc hộp hay không?

Hết