Thiên Thanh Thiển, Thả Hành Thả Luyến

Chương 26: Tầm Phu (Hạ)

Không biết bạn đã từng có kinh nghiệm như thế này chưa, ta không phải nói về kinh nghiệm tìm người sống trong đống người chết, ta đang nói, đó là cái loại yên tĩnh một cách quỷ dị, mùi vị của tử vong trong không khí.

Năm ta tám tuổi đã từng được nghiệm qua, lúc đó có một tấm vải rất trắng rất dài, ngăn lấy ta và mẹ ta vào một không gian, mẹ ta nằm trong một cái hòm màu đen to, ta tựa vào cạnh hòm gọi bà, bà không để ý tới ta, ta đành quay lại ngồi xổm xuống đất đốt tiền giấy, cha ta nói, phải liên tục đốt tiền ẹ ta, không thì trên đường bà sẽ không có tiền tiêu, bà luôn nằm trên giường uống rất nhiều rất nhiều thuốc, nên ta nghĩ đốt ít đi một tí cũng được.

Ta còn nhớ, những tờ tiền giấy ấy ở trong lửa từ từ co lại thành từng đoàn từng đoàn đen thui, còn tấm vải trắng kia, vẫn luôn khẽ khàng lay động. Phía ngoài thật ồn, có đến mấy dì đang khóc, còn có khách khứa nói mấy lời tưởng niệm, bọn họ nói rất lớn tiếng, rất sợ người khác không nghe được. Mà ta chỉ thấy thật yên tĩnh, yên tĩnh tới mức ta có thể nghe thấy tiếng lửa cháy lách tách, còn có tiếng phập phùng lay động của mảnh vải trắng, rồi ta ngửi thấy một mùi hương, một mùi hương rất nhạt, tựa như có người chầm chậm bước tới bên cạnh bạn, trong một chốc mùi vị bạn ngửi thấy vì vậy mà có chút biến đổi.

Hiện giờ cũng vậy, ta biết Tiêu phó tướng và Tiểu Ngũ Nhi đều đang gọi ta, nhưng ta lại thấy thật yên tĩnh, bên người có cảm giác như có người đi qua, chẳng qua lần này không phải chỉ có một, mà là một người lại tiếp một người.

Phạm Thiên Hàm có đi qua chăng?

Ta sợ, ta thật sự sợ, ta sợ đến mức buồn nôn.

Ta không muốn tìm nữa, ta muốn tìm một nơi phong thủy đẹp để nằm, chờ Phạm Thiên Hàm tới tìm ta, trí tuệ của người xưa, gọi là ôm cây đợi thỏ; nếu chàng mãi mà không tìm được ta, thì ta sẽ nằm đó luôn, theo chàng trên cùng một mảnh đất hóa thành bụi tro, đó cũng là trí tuệ của người xưa, gọi là sinh tử tương hứa.

Cho nên ta từ tìm Phạm Thiên Hàm chuyển sang tìm một nơi có phong thủy tốt, Tiêu phó tướng và Tiểu Ngũ Nhi chắc phải thấy kỳ quái vì cớ gì ta cứ nhằm mấy bãi đất trống mà đi, ta không định nói cho bọn họ, ta muốn để bọn họ cảm thấy ta là một con người thần bí.

Mà đương lúc ta tìm khối đất phong thủy đẹp, ta phát hiện một con đường thưa thớt dấu chân ngựa, ta bèn đi theo dấu chân ngựa đó, rồi tự nhiên tới bên cạnh một vách núi.

***

Đó là một quang cảnh cực kỳ mỹ lệ, một bên là dốc núi đá cao chót vót, một bên lại là thảm dây leo xanh mơn mởn, vòng xung quanh cả vách núi, trên thân dây leo nở hoa trắng, phía sau núi là mây cuồn cuộn và ánh chiều tà đỏ như máu.

Hai con ngựa đang nhàn tản đi qua lại bên vách núi, trên mặt đất nằm hai thi thể, bên cạnh thi thể có một người đang ngồi.

Ta đứng tại chỗ xa xa mà nhìn, người đó thân mặc khôi giáp, đưa lưng về phía tịch dương, khuôn mặt dưới ánh sáng u ám mơ hồ tới mức có thể là bất cứ ai. Ta chỉ thấy trái tim mình như thắt lại, tựa như vắt bột mì bị A Đao nhào nặn trong tay, nắn nắn xoa xoa.

Ta siết chặt nắm tay, thanh âm phát ra lại cực kỳ nhỏ: “Phạm Thiên Hàm?”

Người đó ngẩng đầu một cái, khàn giọng hỏi: “Ai vậy?”

Mặt trời lặn bên vách núi, đỏ hơn cả máu.

Có một thân ảnh chầm chậm đứng dậy.

Ta bước lên mấy bước.

Núi cao, vách đá, mây mờ cuồn cuộn, tà dương đang lặn. Phạm Thiên Hàm tay trụ trường thương mà đứng, cười nói: “Thanh Thiển, ta còn tưởng rằng nàng vĩnh viễn cũng không thèm để ý tới ta nữa.”

***

Ta nheo mắt lại, đôi mắt xót lên, hơi nước nong nóng bỗng phủ nhòa cả mắt. Cho nên ta không nói thêm lời nào quay đầu bỏ đi, vừa đi vừa tưởng tượng chính mình trong cơn gió tê tái này có bao nhiêu là rung động.

Con người ta là như thế, xương cốt ngứa, lúc không tìm được chàng thì lòng như lửa đốt hận không thể cùng sống cùng chết, thật sự tìm được rồi, ta lại bắt đầu tính thù cũ hận mới, cảm thấy cứ vậy xông lên ôm chàng thì quá là mất giá, phải đi vài bước cho chàng đuổi theo, để trái tim thủy tinh vỡ nát của ta được hư vinh một lần.

Nhưng Phạm Thiên Hàm không hề đuổi theo, chàng ở đằng sau ta thoáng chút lo lắng nói: “Ta bước không nổi nữa, nàng đi đâu vậy?”

Ta nghe vậy thì dừng chân, quay đầu nhìn chàng, chàng cười khổ: “Nàng qua đây mà xem, trên ngực ta cắm một mũi tên này.”

Ngữ khí nhàn nhạt của chàng nghe lên tựa như đang hù dọa người ta, nhưng ta lại bị chàng dọa tới mức chân nhũn ra, hít sâu một hơi mới chầm chậm tiến về phía chàng, trong bụng nghĩ, nếu chàng lừa ta, thì tí nữa không chỉ có bị cắm một tên đâu, biết thuyền cỏ mượn tên của Gia Cát Lượng đi, ta rất vui lòng để chàng thưởng thức tư vị của thuyền cỏ một phen.

Ta dừng cách chàng chừng năm bộ.

Chàng quả thật có trúng tên, mũi tên cắm vào trước ngực, không sâu vào thân, đuôi tên bị chàng bẻ gãy, quẳng ở bên chân. Trên người chàng không có nhiều vết máu lắm, người có học võ đều biết, đó là do tên che mất miệng vết thương, một khi xê dịch, sẽ phun máu như suối.

Ta không dám động cũng không dám khóc, đứng nguyên tại chỗ cùng chàng nhìn nhau, đầu ngón tay lạnh ngắt.

Chàng chỉ cười, “Ta còn chưa chết mà, nàng đã mang khuôn mặt quả phụ rồi, nếu ta chết rồi, không có lẽ nàng ngày ngày lấy lệ rửa mặt chứ.”

Ta mím môi nghiêm túc nói: “Nếu chàng chết, ta sẽ không khóc, cha ta từng thay ta tính mệnh, ta ngũ hành thiếu thủy, cho nên chàng không được chết, ta sẽ không khóc đâu.”

“Được.” Chàng đã nói vậy.

Được, ta không chết; hoặc có lẽ là, được, nàng đừng khóc.