Cháo mới nấu còn nóng hổi đêyyyy~~~Bộ tiếp theo trong seri “Thiên Thế Khúc” – Trạc NguyệtTruyện chia làm 3 quyển: Thượng, Trung, Hạ. Tổng cộng 10 chương.Mấy cô mấy bác tranh thủ xơi liền cho nóng nhé:v Convert & edit: ShuSupport: Namca___***___Chương 1Trước mặt là một ly rượu độc.Trạc Nguyệt cảm thấy có chút buồn cười. Mười lăm đạo thánh chỉ ban ra, gấp rút triệu hồi nàng từ biên ải trở về, không để cho nàng có thời gian rửa mặt, tắm rửa, đành phải khoác luôn cả bộ áo giáp đầy máu, mang một thân sát khí chiến trường đứng ở trên triều. Hóa ra, chỉ là không thể chờ đợi được nữa mà ban thưởng cho nàng một ly rượu độc. Trạc Nguyệt ngẩng đầu nhìn vị hoàng đế đang ngồi trên ngai cao kia, mặt không đổi sắc một tay quật ngã tên thái giám đang nâng mâm gỗ. Chén rượu rơi trên mặt đất vỡ vụn, âm thanh ấy làm cho văn võ bá quan toàn triều đều ngạc nhiên. Bọn họ kinh hoàng nhìn nàng, Tạ thừa tướng râu đã bạc trắng lập tức lớn tiếng quát: “To gan!”.Trạc Nguyệt không để ý đến hắn, chỉ chằm chằm nhìn sang hoàng đế: “Xin hỏi bệ hạ, tại sao lại ban cho thần rượu độc?” Hoàng thượng không nói gì, Tạ thừa tướng lại nhân cơ hội đó chen vào: “Quân xử thần tử...”Trạc Nguyệt cười cười: “Quân xử thần tử, nhưng xin thứ lỗi, thần không muốn chết”. Nàng giật lấy chiếc mũ trụ trên đầu rồi tiện tay ném tới trước long ỷ của hoàng đế. Chiếc mũ sắt lăn trên mặt đất kêu leng keng, cả triều đình nhất thời im lặng như tờ, đợi đến khi nó lăn mấy vòng rồi dừng hẳn lại, trong điện liền lập tức ầm ĩ.Trạc Nguyệt hắng giọng át đi tiếng ồn ào hỗn loạn xung quanh: "Lão tử không đánh nữa, trận tiếp theo tìm kẻ khác lên đi." Dứt lời, xoay người tiêu sái bước ra khỏi đại điện.Triều đình chấn động, văn võ bá quan hết thảy đều kinh hãi, Tạ thừa tướng giận đến mức râu ria đều muốn vểnh lên trời: “Làm càn! Làm càn! Đúng thật là làm càn!”. Chính vì hắn quát lớn như vậy cho nên tất cả các cấm vệ quân từ bốn phía đồng loạt xông vào, bọn họ làm thành một vòng tròn bảo vệ hoàng đế ở giữa, còn chặn cả lối đi ra ngoài điện.Mà vị hoàng đế đang ở giữa một đám người kia lại chỉ cúi đầu, nhếch miệng cười. Không hề có một chút ngăn cản, cũng không trách cứ, ngay cả nửa phần tức giận cũng không. Tạ thừa tướng tức giận hô to: “Hoàng thượng, cô ta ngang nhiên dĩ hạ phạm thượng, lại ngạo mạn vô cùng! Cần phải bị trừng phạt! Phải phạt!”“Ừ”. Hoàng đế nhẹ gật đầu, thời điểm hắn nâng mắt nhìn lên, trong mắt vẫn là ý cười. Ánh mắt của hắn xuyên qua đám người hỗn loạn kia hướng tới bóng lưng nữ tử, chỉ thấy sống lưng nàng thẳng tắp, ngạo nghễ đối mặt với cấm vệ quân trùng trùng điệp điệp, cả người nàng toát lên một khí khái hào hùng, tóc có phần tán loạn càng làm nổi bật thêm khí thế của nàng, khiến cho người khác phải khiếp sợ: “Để thừa tướng lên nghênh đón đại đao của nàng đi”.Nghe đế vương nói lời này, Tạ thừa tướng vừa giận đến phát run, vừa quay đầu nhìn về phía hắn, sắc mặt trở nên tái nhợt: “Hả?”. Vẻ mặt hắn hiện lên sự kinh ngạc.Chẳng trách lão thừa tướng bị dọa thành như vậy. Ở bên đây vừa nói được đôi lời, bên đây Trạc Nguyệt đã một cước đạp bay tên cấm vệ quân, xem thân thể người nọ như quả bóng đá bay ra ngoài với một lực đạo to lớn, trực tiếp va đập vào vòng vây tựa như tường đồng vách sắt của cấm vệ quân, tạo ra một đường thoát thân. Không một ai dám tiến lên ngăn cản nàng.Hoàng đế không nói một lời nào, Tạ thừa tướng cũng không nói thêm gì nữa. Cả đại điện chỉ biết giương mắt lên nhìn chằm chằm vào nữ tướng quân, để cho nàng cứ thế nghênh ngang đi ra khỏi Vương điện mà không hề quay đầu lại.Hoàng đế phủi tay: “Được rồi, để nàng ta đi đi”. Hời hợt như đang xem một vở kịch rất đỗi bình thường.Ai cũng biết chắc Trạc Nguyệt không hề có biện pháp, ngoại trừ việc cố chấp và vô cùng dũng mãnh, hoàng đế đối với đúng thật là có thiên vị, vừa ngăn cản, lại vừa bảo vệ cho nàng. Ai bảo nữ tướng quân này trời sinh đã mang trong người một năng lực kì lạ, đao thương bất nhập.Ai bảo nàng lại từng có khoảng thời gian cùng hoàng đế sống chết có nhau...