Thiên Thế Khúc

Quyển 7 - Chương 10: (End)

Xuôi theo dòng sông nhỏ, Tần Sơ tìm được đường ra khỏi vách núi, đi không bao lâu liền gặp thuộc hạ đang tìm hắn.

Mọi người thấy hắn bình an vô sự đều vui mừng không ngớt, có thuộc hạ tiến lên phía trước bẩm báo: “Chủ thượng, mấy ngày trước khi thuộc hạ tìm ngài ngẫu nhiên gặp Tạ thần y. Hôm nay Tạ thần y đang ở biệt viện làm khách, ngài có muốn gặp ngài ấy không ạ?”

Tần Sơ ngẩn ra, thần y Tạ Hân, từ biệt mười năm, hắn không ngờ còn có cơ hội gặp lại người nọ...

“Gặp.” Tần Sơ nói, “Gặp cũng tốt.”

So với trước kia, hắn càng thêm quý trọng thân thể này.

Mười năm trước, Tần Sơ mười tám chưa nhược quán[1], hiện giờ cũng đã gần nhi lập[2], Tạ Hân đã qua bốn mươi. Bọn họ thông qua Tô Kính Nguyệt mới quen biết, nhưng hiện giờ Tô Kính Nguyệt đã không còn ở đây nữa rồi.

([1] Thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.

[2] Theo quan niệm thì ‘Tam thập nhi lập’: nghĩa là nam nhi đến tuổi 30 phải nghĩ đến việc lập thân.)

Khi Tạ Hân bắt mạch cho Tần Sơ có vài phần buồn bã: “Rốt cuộc vẫn là muội ấy thật lòng thật dạ với ngươi nhất, toàn bộ nội lực đều độ cho ngươi.”

Lời này khiến Tần Sơ sửng sốt: “Nội lực gì?”

Tạ Hân cười khổ: “Muội ấy thực sự không nói cho ngươi sao? Công phu của muội ấy mạnh mẽ nhưng phải dùng mạng đánh đổi. Chẳng qua nội lực tinh thuần của công phu này cũng là độc nhất thiên hạ. Cuối cùng, muội ấy đem thành tựu cả đời này cho ngươi hết, ngươi hãy quý trọng. Tô nha đầu chết ngươi cũng đừng quá đau khổ, số mệnh của muội ấy giờ phút này hẳn cũng đã tận rồi."

Tạ Hân càng nói Tần Sơ lại càng hồ đồ: “Có ý gì...”

Tạ Hân thoáng giật mình: “Muội ấy không nói gì với ngươi sao?”

Tần Sơ sững sờ nhìn y.

Tạ Hân thở dài: “Đúng là không ưa nổi tính cách đó mà! Thôi, người đã mất chuyện đã qua, ta sẽ nói cho ngươi.” Y nói, “Ngươi gọi muội ấy là Tô Kính Nguyệt, đó vốn không phải tên thật của muội ấy. Muội ấy họ Tạ, nhũ danh chỉ có một chữ Tô, là đường muội bà con xa của ta. Ngươi thấy muội ấy chỉ khoảng hai mươi, kỳ thực không phải. Tính đúng ra, muội ấy lớn hơn ngươi mười tuổi.”

“Ba mươi năm trước, hơn ba mươi người nhà Tạ Tô chịu nạn diệt môn. Lúc đó Tạ Tô mới chỉ là một đứa bé, muội ấy may mắn chạy thoát sau đó tìm được ta, xin ta dạy muội ấy võ công, muốn trở về báo thù. Tính tình đường muội mạnh mẽ, nóng lòng khẩn cầu, ta khuyên không được, rơi vào đường cùng đành cho muội ấy một quyển bí tịch. Trong bí tịch có ghi lại một võ công hiệu quả cực nhanh, nhưng nguy hại cũng rất lớn, âm độc nhập thể, giảm thọ không nói, còn có thể làm người ta sau khi thành niên biến thành đứa bé.”

Tần Sơ đã hoàn toàn sửng sốt.

“Mười năm trước Tạ Tô tìm được ta, bảo ta tới chữa vết thương ở chân cho ngươi, đó cũng là lúc ta chữa cho muội ấy, kéo dài thời gian muội ấy biến thành trẻ con. Làm vậy đối với thân thể muội ấy cực kỳ không tốt, nhưng muội ấy lại nói, dù sao cũng không sống được bao lâu nữa, có thể ở bên ngươi bao lâu sẽ ở bấy lâu. Chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, muội ấy không muốn rời xa ngươi."

“Khi đó ta mới biết được, ngươi quan trọng với đường muội đến nhường nào. Tạ Tô từng nói với ta, khi ngươi nhặt muội ấy về nhà cũng là lần đầu tiên muội ấy biến thành trẻ con. Lúc đó muội ấy tìm kẻ thù báo thù gặp nạn suýt chết, đúng lúc tuyệt vọng là ngươi cứu muội ấy. Tạ Tô bị thương nặng, thân thể yếu ớt, liền ở lại bên cạnh ngươi. Không ngờ ba năm sau, kẻ thù của muội ấy lại tìm tới ngươi... Muội ấy nói là do mình hại cả nhà ngươi, trong lòng áy náy vậy nên luôn ở bên cạnh ngươi, có lẽ là muốn bù đắp, cũng có lẽ là muốn giúp ngươi. Hiện giờ truyền toàn bộ nội lực cho ngươi, đương nhiên cũng vì muốn cho ngươi về sau sống mạnh khỏe.”

Tần Sơ bàng hoàng. Những người đó... Những kẻ giết cả nhà hắn, là kẻ thù của Tô Kính Nguyệt!

Kẻ thù mấy năm nay hắn luôn truy đuổi vốn là kẻ thù của Tô Kính Nguyệt!

Tần Sơ không biết nên có cảm nghĩ gì, nhưng chính vào lúc trong lòng hỗn loạn lại có một ý niệm nảy ra ngăn chặn toàn bộ những hỗn loạn ấy: “Ngươi nói... Tô Kính Nguyệt, nàng sẽ biến thành đứa trẻ?”

Tạ Hân gật đầu.

“Nàng sẽ biến thành đứa trẻ...” Tần Sơ hoảng hốt, dường như chỉ nghe được duy nhất một câu này.

Cô bé kỳ lạ... Âm hàn nhập thể, lòng bàn tay bị thương, nội lực mạnh lên...

Trong giây lát, tất cả những mắt xích được xâu chuỗi lại. Hắn nào có ngờ! Lúc trước hắn nào có ngờ!

Tô Kính Nguyệt không chết, nàng còn sống, biến thành một đứa trẻ!

Nhưng hắn bỏ mặc nàng một mình dưới vách núi kia, hắn lại có thể bỏ mặc một mình nàng ở lại!

Tần Sơ xoay người chạy đi, trong đầu không ngừng nhớ lại buổi tối trước khi hắn rời khỏi, bóng dáng Tô Kính Nguyệt run rẩy ngồi cạnh đống lửa.

Nàng lạnh như vậy, lạnh như vậy... Hắn ngay cả ôm cũng không ôm nàng một lần!

Một đường vội vã, không biết chạy bao xa, không biết chật vật đến mức nào, Tần Sơ dọc theo lối mòn hắn đi ra, quay lại dưới vách núi, tìm được sơn động kia. Trong động đã không thấy bóng người, Tô Kính Nguyệt không biết đã đi đâu. Hắn tìm khắp sơn cốc, không ngừng gọi tên nàng, hận không thể đào sâu ba thước.

Nhưng không thấy nàng đâu nữa...

Không thấy nàng đâu nữa...

Tần Sơ trở lại sơn động, suy sụp ngồi bệt xuống đất. Trong lúc giật mình, hắn nhớ tới ngày ấy trước lúc rời đi, ánh mắt Tô Kính Nguyệt lẳng lặng nhìn vào một khe đá. Hắn đứng lên, tiến lên nhìn, bên khe hở có khắc một hàng chữ vừa mờ vừa nhỏ —— Dẫu có tương phùng chẳng dễ đã nhận ra.

Dẫu có tương phùng chẳng dễ đã nhận ra...

“Ta ở đây chờ một người... Một người thân yêu nhất.”

Nàng đang chờ hắn! Nàng dường như đã biểu lộ tâm tư với hắn! Nhưng tên khốn kiếp như hắn... lại không nhận ra nàng.

Nàng nói nàng chưa đến lúc bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không rời khỏi hắn. Một năm trước khi nàng rời đi đã là lúc không thể không đi, nàng sợ hắn đau lòng, sợ hắn khổ sở.

Sau khi rời đi, mỗi ngày nàng đau đớn thế nào, Tần Sơ không biết. Khi nàng lạnh liệu có ai thương xót nàng, Tần Sơ không biết. Những lúc cảm thấy bất lực có từng nhớ hắn hay không, Tần Sơ cũng không biết. Tần Sơ chỉ biết rằng cuối cùng hắn dùng một bức hưu thư ép nàng trở về, Tô Kính Nguyệt quật cường như vậy lại vì sợ hắn đau khổ mà mềm lòng muốn trở về...

Nàng vô cùng nhớ hắn, muốn gặp hắn một lần cuối cùng.

Nhưng hắn thật đáng chết, hắn đã làm cái gì kia chứ!? Hắn lại không nhận ra Tô Kính Nguyệt quan trọng tột cùng!

Dẫu có tương phùng chẳng dễ đã nhận ra...

Tuyệt vọng biết nhường nào.

Tần Sơ thất hồn lạc phách, lảo đảo ra khỏi sơn động, đi về phía vách núi hắn rơi xuống. Đom đóm lập lờ, chỗ đám bèo rậm rạp có một đốm sáng thấp thoáng. Đôi mắt hắn rạng ngời, lại dấy lên một tia hi vọng, vội vàng bước nhanh tới gạt đám bèo ra. Cuối cùng hắn tìm được người kia.

Nàng nằm sấp, gò má áp xuống mặt đất lạnh lẽo, đó là nơi hắn rơi xuống. Tô Kính Nguyệt lẳng lặng nằm đó, như đang ôm lấy hắn.

Trên lưng nàng đậu rất nhiều đom đóm, hắn vừa tới, những đốm sáng nhỏ ấy liền hoảng sợ bay lên. Tần Sơ nhẹ nhàng nâng nàng dậy, ôm thân thể đã lạnh như băng của nàng vào lòng.

“Tô Kính Nguyệt.” Hắn nói, “Ta tìm được nàng rồi.”

_END_