Thiên Tôn Bất Bại

Chương 20: Anh Ta Không Đáng Nhắc Tới

Hành động này của Thôi Lâm khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sốc.

Phụ huynh có mặt ở đây đều không thể ngờ, vợ chồng nhà họ Thôi lại có ngày quỳ xuống nhận sai với người khác.

Họ phải quỳ xuống, cầu xin còn không bằng con chó, hơn nữa đối phương lại không thèm để ý đến họ.

Bà Thôi không hiểu Thôi Lâm có ý gì nhưng từ trước đến nay bà ta chưa từng thấy Thôi Lâm sợ hãi như này, biểu

cảm trên mặt cũng dữ tợn hơn.

Lúc này, Thôi Lâm cũng quỳ trên đất rồi điên cuồng dập đầu về phía Quân Tường: “Tôi xin đền tội với anh, xin lỗi, tôi

dập đầu trước anh đây”.

Đầu gã đập trên nền đá cẩm thạch, trán bị đập rách một mảng, máu tươi cũng không ngừng chảy ra.

Bà Thôi ở bên cạnh nhìn thấy chồng của mình như vậy thì lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra.

Lúc này đầu ả ta cũng đập trên đất, toàn thân vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy, nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”.

Tất cả phụ huynh ở đây đều đờ đẫn người.

“Sao… Nhà họ Thôi lại có ngày hôm nay?”

“Cũng không biết hai người trẻ tuổi này có thế lực gì?”

“Nhưng phải nói là nhìn cảnh tượng này rất đã”.

Phụ huynh thì thầm to nhỏ nhưng Quân Tường chỉ liếc nhìn Thôi Lâm một cái.

Thôi Lâm lập tức thấy toàn thân toát hết mồ hôi, không dám ngẩng đầu lên mà vẫn quỳ dưới đất, còn không dám phát

ngôn.

“Sau này nhớ mang theo mắt, nếu như lần sau còn như này tôi sẽ cắt lưỡi đấy”, Đào Hoa đi đến bên cạnh bà Thôi,

lạnh lùng nói.

Bà Thôi lập tức điên cuồng gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi.

Sau này tôi nhất định sẽ dụi mắt thật sáng, thật

sạch…”.

Đào Hoa không rảnh nghe bà Thôi nói mấy lời thừa, liền cùng Quân Tường rời khỏi trường mẫu giáo.

“Đại ca! Tôi đi mua cho cô chủ chút đồ”, Đào Hoa nhìn Quân Tường lên xe, sau đó nói.

Quân Tường biết, Tiểu Khương Quân vừa mới đi học nên cần mua một chút đồ cần thiết, vì vậy gật đầu để Đào Hoa

đi trước.

Quân Tường khởi động xe rồi lái về nhà.

Tài năng thiên bẩm của em trai Quân Tường đã bộc lộ, nếu như không luyện võ thì đúng là lãng phí một thiên tài.

Vì vậy, Quân Tường định những lúc nhàn rỗi sẽ dạy võ cho Quân Thiên.

Nhưng xe chưa đi được bao lâu thì Quân Tường nhìn thấy phía trước có hai xe đâm nhau, dừng lại ở bên đường.

Nếu như người bình thường thì Quân Tường sẽ không để ý.

Nhưng một người trong đó chính là Trần Nhã có ngoại

hình giống với Khương Hân.

Quân Tường chầm chậm dừng xe lại rồi xuống xe.

Hai xe phía trước va vào nhau nhìn rất thê thảm, thoạt nhìn thì xe của Trần Nhã đang đi bình thường, còn chiếc xe

bên cạnh ép xe của Trần Nhã dừng lại.

Trần Nhã đang đứng trước một người trẻ tuổi mặc vest, thoạt nhìn cũng giống như ‘tra nam’.

Lúc này, người trẻ tuổi này đang chậm rãi áp sát Trần Nhã, giọng nói có chút cực đoan: “Trần Nhã! Ngoài tôi ra, em

còn lựa chọn nào khác không?”

“Hôn sự của tôi không phiền cậu chủ Thôi phải lo”, Trần Nhã dần lùi về sau, khuôn mặt như tiên nữ đều là vẻ kiên

quyết.

“Sao? Em thà tìm một tên ở rể chứ không chịu gả cho tôi?”, người trẻ tuổi hếch cằm lên, nói với vẻ hống hách.

Trần Nhã chau mày, nói: “Nếu cậu chủ Thôi không còn việc gì nữa thì tôi đi trước”.

“Hừ! Trần Nhã! Tôi nói cho em biết, tôi muốn nhìn xem nhà họ Trần sẽ tìm chàng ở rể kiểu gì, kẻ nào dám vào ở rể

nhà họ Trần thì tôi sẽ tiêu diệt cả nhà kẻ đó”.

Nói xong, người trẻ tuổi mà Trần Nhã gọi là cậu chủ Thôi liền quay đầu rời đi.

Sau đó, hắn ta lái chiếc xe đã va chạm hỏng đầu rời đi.

Trần Nhã đứng tại chỗ rồi thở dài.

Nhà họ Trần thật sự quá yếu nên chịu rất nhiều uy hiếp.

Vì mình xinh đẹp sao? Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta kèm theo chút u sầu.

Cô ta vừa định lên xe thì nhìn thấy một người có chút quen mặt đang nhìn mình.

“Hắn ta uy hiếp cô sao?”, Quân Tường đi lại thì người trẻ tuổi kia đã lái xe rời đi xa, vì vậy Quân Tường chỉ nghe thấy

câu cuối cùng của họ.

Nghe thấy giọng nói của Quân Tường, lúc này Trần Nhã mới nhận ra người nói là ai, khuôn mặt kinh ngạc, hỏi: “Là

anh?”

“Tôi đang hỏi cô, hắn ta uy hiếp cô sao?”, Quân Tường hỏi lại.

Trần Nhã chưa từng gặp người đàn ông nào lạnh lùng như này, cô ta lập tức đáp: “Thôi Hoan là người của gia tộc

lớn nên hắn ta vẫn luôn hống hách thế…”.

“Hắn ta chính là Thôi Hoan sao?”, cái tên này có chút quen thuộc.

Quân Tường ngẫm nghĩ một chút rồi mới nhớ ra.

Đây chính là kẻ trước đó đã đâm xe vào bố mình.

“Đúng thế! Nhưng anh đừng nghĩ đến chuyện báo thù.

Thực lực của nhà họ Thôi không phải là chúng ta có thể đối

đầu được đâu”, Trần Nhã nhìn ra vẻ âm trầm trong mắt Quân Tường nên lập tức nói.

Dáng vẻ căng thẳng của Trần Nhã giống y hệt với Khương Hân.

Ánh mắt Quân Tường có chút dao động.

“Anh nhớ đừng đi tìm nhà họ Thôi đấy…”.

“Trong mắt tôi, nhà họ Thôi không đáng nhắc tới”, Quân Tường nói, trong ánh mắt chứa đầy sự bá đạo.

“Cái con người này! Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh mà anh còn chém gió với tôi”, Trần Nhã chỉ nghĩ Quân Tường đang

chém gió nên nhún vai, nói.

Quân Tường nhìn Trần Nhã, càng nhìn càng thấy cô ta giống Khương Hân.

Trừ mỗi cái mắt là khác còn lại đều giống

y hệt.

“Những lời tôi nói đều là thật”, Quân Tường chậm rãi nói.

“Ngoài ra! Chẳng phải nhà họ Trần đang tuyển rể sao? Cô thấy tôi được không?”, Quân Tường nhìn khuôn mặt của

Trần Nhã mà trong lòng ấm áp.

“Cái gì? Anh không sợ chết sao? Cả thành phố Thiên Nam đều biết, hiện giờ ai làm rể nhà tôi đều sẽ chết rất thảm”,

Trần Nhã trợn trừng mắt nhìn Quân Tường, trong mắt có chút hiếu kỳ.

Cô ta nói đều là thật.

Kể cả Trần Nhã là người đẹp số một thành phố Thiên Nam nhưng thay vì có được người đẹp thì

giữ được mạng vẫn quan trọng hơn.

Trước đó cũng có mấy người trẻ tuổi rất được nhưng cuối cùng, kẻ bị giết chết,

kẻ thì bỏ trốn trong đêm.

Tất cả mọi người đều biết hiện giờ nhà họ Trần như một hố lửa, ai nhảy vào thì người đó sẽ chết.

Đây đã là chuyện

truyền khắp thành phố Thiên Nam rồi.

Quân Tường nhìn Trần Nhã, nói: “Cô cứu bố tôi, vì vậy tôi nợ cô”.

Lông mày thon dài của Trần Nhã, trong ánh mắt như những vì sao, miệng tô son đỏ khiến cô ta trông rất quyến rũ,

trông như một nữ thần.

Lúc này, Trần Nhã liền từ chối: “Không cần đâu! Hiện giờ nhà họ Trần như một hố lửa, ai vào

cũng sẽ chết, nhà tôi chỉ có thể tự cứu mình thôi…”.

Trần Nhã ở bên cạnh nói, nhìn thấy Quân Tường kéo tay mình lại.

Cô ta theo bản năng ngẩng đầu lên, có chút hoảng

loạn, nói: “Anh làm gì vậy?”

“Chuyện mà tôi đã nói thì trước nay chưa bị ai từ chối, cũng không cho phép người khác từ chối như vậy”.

Nói xong, Quân Tường kéo tay Trần Nhã rồi lên xe.

“Anh định làm gì?”, Trần Nhã quay đầu lại nhìn Quân Tường.

“Đi đến nhà cô, cầu hôn”.

Trần Nhã lập tức đơ người, chàng trai này làm sao vậy, làm ở rể bá đạo vậy sao?