Thiên Tôn Bất Bại

Chương 50: Tôi Xem Cậu Đi Kiểu Gì

Có mấy bạn học nam nhìn Quân Tường cũng với sắc mặt khinh bỉ.

Khi nhìn về phía Trần Nhã ở bên cạnh Quân Tường, đám học trò này chỉ cảm thấy ‘tiếc của’.

Một người đẹp như này lại đi theo Quân Tường, rồi đi ăn mà chỉ ăn tào phớ, thật sự khiến lòng người thương xót.

Trần Nhã vừa định giải thích thì nhìn thấy Quân Tường khẽ lắc đầu với mình.

Không phải ai cũng có tư cách khiến Quân Tường phải lãng phí nước bọt nói chuyện như vậy.

“Nếu đã gặp nhau thì cùng ăn đi”, Lâm Hiểu Vy liền lên tiếng, nói.

Quân Tường lại lắc đầu, nói: “Thôi không cần đâu”.

“Ôi dào! Bao nhiêu năm không gặp, còn không nể mặt lớp trưởng như tôi sao?”, Lâm Hiểu Vy giả bộ giận dữ, nói.

Nhìn thấy biểu cảm của Lâm Hiểu Vy, Quân Tường lập tức nhớ lại.

Hồi đi học, mình luôn chỉ có một mình, chỉ có Lâm

Hiểu Vy quan tâm và nói chuyện với mình.

Nghe thấy Lâm Hiểu Vy nói như vậy nên Quân Tường gật đầu.

“Vậy thì đi thôi”.

Trần Nhã cũng ngoan ngoãn đứng ra rồi đứng bên cạnh Quân Tường.

Điều này khiến đám bạn học nam càng ghen

tỵ hơn.

Nhóm người đi lên phòng vip tầng ba của Vân Hải Hội.

Tổng cộng có hơn ba chục người đều ngồi xung quanh một bàn lớn.

Quân Tường và Trần Nhã ngồi xuống, Lâm Hiểu Vy liền ngồi ở bên cạnh Trần Nhã.

Quân Tường quét nhìn một lượt rồi cố nhớ lại tên của mấy người bạn học.

Ngồi ở vị trí chính là một người trẻ tuổi mặc vest, tóc tai chỉnh tề, đeo gọng kính màu vàng, da trắng nõn, lại thêm bộ

vest cũng màu trắng.

Thoạt nhìn đúng kiểu công tử bột.

Thấy Quân Tường nhìn hắn, Lâm Hiểu Vy thấp giọng nói: “Cậu ta là Chu Hạo, là người sướng nhất trong các bạn

cùng lớp.

Tài sản gia đình ít nhất cũng lên tới mấy chục triệu tệ, nhà cậu ta mở công ty điện ảnh và truyền hình, cũng

có mối quan hệ tốt với những gia tộc lớn có máu mặt”.

“Bên cạnh Tôn Tường cũng toàn người ổn định, đều là ông chủ của công ty nhỏ, có tài sản mấy triệu tệ”, Lâm Hiểu

Vy giới thiệu một lượt cho Quân Tường nghe.

Nhưng nhìn biểu cảm như kiểu không thèm để ý của Quân Tường mà Lâm Hiểu Vy thấy sốt ruột.

Các món ăn cũng được bưng lên, mọi người bắt đầu động đũa.

Mọi người phân phát cốc ly cho nhau rồi bắt đầu uống.

Nhưng Quân Tường và Trần Nhã không uống rượu.

Anh cũng không giao lưu với những người khác, chỉ khi nói

chuyện với Lâm Hiểu Vy anh mới nói vài câu.

Bởi vì, những lời mà đám bạn học này nói hoàn toàn không hợp với anh.

Đến cả Trần Nhã cũng cảm thấy có chút tẻ

nhạt.

Trần Nhã gắp cho anh một miếng cá rồi nở nụ cười.

Điều này khiến đám Chu Hạo và Tôn Tường ngồi đối diện có chút thất thần.

“Nào nào! Tôi mời mọi người một ly”, Chu Hạo nâng ly lên rồi nói với tất cả mọi người.

Lâm Hiểu Vy lập tức giơ cốc lên, nói: “Chu Hạo! Chúng ta đều là bạn học, cậu xem chỗ cậu có việc gì thích hợp thì

giới thiệu cho bạn cũ với”, vừa nói, Lâm Hiểu Vy vừa nháy mắt với Quân Tường.

Chu Hạo nhìn Trần Nhã ở bên cạnh Quân Tường, ánh mắt đảo một vòng.

Tôn Tường ở bên cạnh lập tức hiểu được ý của Chu Hạo nên lên tiếng: “Lớp trưởng à! Cậu làm thế có khác nào làm

khó cậu ấy.

Công ty của Chu Hạo là công ty điện ảnh, là nơi mà kẻ bị đuổi học có thể vào sao?”, vừa nói hắn ta vừa

liếc nhìn Quân Tường với vẻ khinh bỉ.

Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Nhã lạnh băng.

Quân Tường nắm chặt tay Trần Nhã, sau đó cười với vẻ mặt không thèm để ý.

Lâm Hiểu Vy nói với vẻ mặt khó xử: “Nể tình bạn cũ, giúp nhau đi mà”.

“Thật sự là hơi khó”, Chu Hạo ra vẻ trầm ngâm, sau đó lắc đầu nói.

“Haiz! Vậy thôi uống rượu đi”, Lâm Hiểu Vy sợ không khí ngột ngạt nên liền nói với mọi người.

Rất nhiều bạn học nữ nhìn dáng vẻ của Chu Hạo rồi lại nhìn Quân Tường, ai nấy đều cảm thấy may mắn.

Năm đó, ngoại hình của Quân Tường là bắt mắt nhất.

Phần lớn các bạn nữ trong lớp đều có tình ý với anh.

Nhưng đến giờ các bạn nữ mới thấy mình may mắn vì hồi đó không tỏ tình với Quân Tường.

Nếu không thì sau này đúng là phải chịu khổ rồi.

Ngược lại, Chu Hạo lúc đó với khuôn mặt của trai đểu, giờ đây lại thành ông chủ, giá trị tài sản lên đến mấy chục

triệu tệ.

Nhất thời, không ít bạn học nữ đều thầm có ý với hắn, đồng loạt đến chúc rượu.

Lâm Hiểu Vy cũng nhìn Quân Tường, ra hiệu anh cũng chúc rượu cho Chu Hạo đi.

Nhưng Quân Tường dường như không nhìn thấy, biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi.

Chu Hạo thấy Quân Tường với vẻ bất cần, trên mặt với vẻ âm trầm, nói: “Nào! Tôi chúc cậu một ly”.

Quân Tường ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Chu Hạo đang nhìn mình nên lắc đầu, nói: “Tôi không uống rượu”.

Nói xong, anh tiếp tục cúi đầu xuống cùng với Trần Nhã ăn cơm.

Tay của Chu Hạo dừng trên không trung, toàn thân như cảm thấy gượng gạo.

Lâm Hiểu Vy không ngờ Quân Tường lại không nể mặt như vậy nên lập tức nói: “Nào! Chén này để tôi uống cho”.

Những bạn học khác lập tức đi lên.

Tôn Tường muốn lấy lòng Chu Hạo nên nói: “Thật không thể nhìn ra, bạn học cũ

của chúng ta lại không nể mặt người khác như vậy”.

“Nào! Chén này tôi mời vợ sắp cưới của cậu vậy”, Tôn Tường với vẻ mặt tươi cười, nói với Quân Tường, đồng thời

cũng cầm chén lên.

“Cô ấy cũng không uống rượu”, lần này Quân Tường không ngẩng đầu lên mà nói thẳng.

Tôn Tường cũng với vẻ mặt lúng túng đứng tại chỗ.

Lâm Hiểu Vy vội nhìn Quân Tường, thấp giọng nói: “Cậu đang làm gì vậy… Họ có thể giúp cậu có việc đấy”.

Quân Tường nhìn Lâm Hiểu Vy, nói: “Không cần thiết”.

Sau đó anh quay đầu lại nhìn Trần Nhã, hỏi: “Ăn no chưa?”

Trần Nhã gật đầu, nói: “No rồi”.

“Vậy thì đi thôi”, hai người đứng lên rồi đi ra bên ngoài.

Lâm Hiểu Vy lắc đầu.

Bao nhiêu năm rồi mà Quân Tường vẫn với tính cách đó, làm gì cũng chỉ một mình, không hiểu

gì về nhân tình thế thái hay giao tiếp với mọi người.

Tôn Tường chau mày, nói: “Sao? Ăn xong là định đi như vậy sao? Sợ không có tiền trả đúng không?”

Những người khác nhìn Quân Tường cũng với vẻ mặt khinh bỉ.

Tưởng anh không muốn bỏ tiền ra nên ăn xong quẹt

mỏ về luôn.

Quân Tường quay đầu lại nhìn Lâm Hiểu Vy, nói: “Phải rồi! Bàn này cứ tính vào cả của tôi, tôi sẽ thanh toán hết”, nói

xong anh dắt tay Trần Nhã định rời đi.

Nhưng lúc này Chu Hạo lại hừ lạnh một tiếng, nói: “Cậu thanh toán? Chỉ e cậu không biết bữa ăn này ít nhất cũng

mấy chục ngàn tệ đấy? Cậu lấy gì để thanh toán?”

Quân Tường dừng bước rồi nghiêng đầu nhìn về phía Chu Hạo.

“Đừng dùng sự thiếu hiểu biết của mình để thể hiện mình tài giỏi trước mặt tôi”, giọng nói lạnh lùng khiến sắc mặt

Chu Hạo khó coi.

“Cậu có ý gì?”, Chu Hạo đập bàn nói với Quân Tường.

Trong lòng Chu Hạo chấn động.

Mặc dù nhà họ Chu không phải gia tộc hào môn nhưng cũng được coi là gia tộc có

tiền.

Mặc dù thường xuyên làm con chó sai vặt cho các cậu chủ gia tộc lớn nhưng cũng quen được rất nhiều người.

Nhưng không ngờ lúc này bị bạn học cũ sỉ nhục nên khiến hắn vô cùng phẫn nộ.

Thấy Quân Tường phớt lờ mình rồi đi về phía trước mà Chu Hạo càng phẫn nộ.

Hắn quen đội trưởng bảo vệ ở đây nên lập tức gọi điện thoại cho ông ta.

Sau đó hung hăng nhìn Quân Tường, nói:

“Định đi ư? Tôi xem cậu đi kiểu gì?”