Thiên Tôn Bất Bại

Chương 8: Hất Tro Cốt Đi

Cả nhà họ Tôn bỗng nhiên yên lặng như tờ, khách khứa đều cảm giác cổ họng như thể bị ai đó bóp nghẹt, đến mức

không dám phát ra âm thanh nào.

Đêm dần về khuya, vốn dĩ hôm nay nhà họ Tôn phải đèn đuốc sang trưng, vui mừng ca hát nhưng bây giờ bầu không

khí ở đây lại vô cùng quái dị.

Cơ thể của Quân Tường khẽ đổ về phía trước, sắc mặt lạnh lùng âm trầm, đôi mắt mang theo khí thế vô biên vô hạn

rơi lên người Tôn Thanh Ảnh.

Tinh thần của Tôn Thanh Ảnh lúc này đã sụp đổ hoàn toàn, mắt nhìn Quân Tường mà thân thể thì lại không ngừng lui

về phía sau.

“Xin anh, tha cho tôi đi, tha cho tôi…”.

Tôn Thanh Ảnh nằm mơ cũng không ngờ được, nhà họ Tôn quyền thế như mặt trời ban trưa thế mà lại bị người ta

san bằng như vậy.

Thậm chí… thậm chí nhà họ Tôn còn chẳng thể gây ra một gợn sóng phản kháng nào.

“Nói, Khương Hân đang ở đâu? Cô đã mang cô ấy giới thiệu cho ai?”

Tôn Thanh Ảnh nghe thấy lời của Quân Tường, ngẩng đầu lên, điên cuồng lắc đầu: “Tôi thực sự không biết!”

“Rắc!”, Quân Tường tự mình ra tay, bóp nát xương bả vai của Tôn Thanh Ảnh.

Tôn Thanh Ảnh đau đến mức hét lên một tiếng thảm thiết, nước mắt nước mũi chảy ra ròng ròng.

“Khương Hân sau đó trốn đi rồi, nhân vật lớn kia là ai tôi thực sự không biết, chỉ biết đó là một cậu chủ của đại gia tộc

nào đó, mọi người đều gọi hắn ta là cậu Thanh, tôi thực sự không biết là gia tộc nào…”.

Tôn Thanh Ảnh dập đầu như giã tỏi, trên người toàn là máu tươi.

Mặt đã sưng phù cả lên như mặt heo, răng trong miệng cũng bị đánh cho gãy hết hơn nửa, xương bả vai bị bóp nát,

hai chân bị mài đến mức lòi xương trắng.

Làm gì còn bộ dạng oai phong của gia chủ nhà họ Tôn nữa?

“Cậu Thanh…”, Quân Tường híp mắt lại, ý muốn giết người

Bất kể là ai, bất kể là có hậu thuẫn mạnh đến đâu, đều phải chết!

Ánh mắt rơi xuống, nhìn vào bộ dáng cực kỳ thê thảm của Tôn Thanh Ảnh lúc này.

Quân Tường lau qua tay mình: “Đập nát hết xương cốt trên người cô ta, sau đó mang tro cốt của cô ta hất đi”.

Tất cả khách khứa có mặt tại đó đều khiếp hãi, thậm chí có người yếu bóng vía, nhìn thấy bóng dáng của Quân

Tường thì đã phát run, không kiềm chế được mà tè cả ra quần.

Chọc vào anh, thì đến tro cốt cũng bị hất đi!

Đây chính là câu nói nghiền xương thành bụi hay sao!

Lời của Quân Tường được Trần Nộ lập tức chấp hành, cứ thế lôi xềnh xệch cơ thể của Tôn Thanh Ảnh ra bên ngoài,

anh ta làm vậy là vì sợ sẽ khiến công chúa nhỏ nhìn thấy mà sợ.

Cách một vách tường, Trần Nộ cầm búa lên rồi bắt đầu đập nát xương cốt của Tôn Thanh Ảnh.

“Aaa…”.

Tiếng kêu vô cùng thảm thiết từ bên ngoài vách tường truyền đến, vang vọng mãi trong khắp căn nhà họ Tôn, khách

khứa có mặt ở đây đều bị doạ cho tái mét mặt mũi, có một số đã bắt đầu khóc thút thít.

“Tôn Thanh Ảnh tự làm tự chịu, việc ngày hôm nay là trừng phạt đúng người đúng tội”, Quân Tường đưa tay ra, lập

tức có người đứng phía sau rút ra một điếu thuốc đưa đến trên tay của anh.

Đốt điếu thuốc lên, Quân Tường rít một hơi rồi phả khói ra.

Ánh mắt quét qua tất cả đám khách khứa, cả đám liền sợ hãi giật lùi lại một bước.

“Các người mặc dù không có tội, nhưng có sai, mỗi người tự tát mình mười cái sau đó rời khỏi đây đi”.

Phải biết là, tất cả khách khứa có mặt ở đây đều là những nhân vật có máu mặt, nhưng mà vừa nghe thấy Quân

Tường nói như vậy thì cả đám như thể được đại xá, cả người cũng không còn căng thẳng nữa.

Trong đám khách khứa, có một người đàn ông to béo bước lên phía trước, liên tiếp tát vào mặt mình mười cái.

Sau mười cái tát mới từ từ lùi lại rồi vừa bò vừa chạy ra khỏi nhà họ Tôn.

Những người khác cũng dần dần học theo, khách khứa hoang mang tự bạt tai mình sau đó bỏ chạy chối chết khỏi

đây.

Quân Tường ném điếu thuốc đi, lúc này mới quay về bên cạnh dì Tô.

“Con à, con bây giờ…”, dì Tô đứng bên cạnh nước mắt lưng tròng, một tay che miệng để nén tiếng khóc bật ra.

“Nếu như Hân Hân cũng ở đây thì tốt biết mấy, bao nhiêu cực khổ như vậy, cuối cùng con cũng báo được thù cho nó

rồi”, dì Tô khóc không thành tiếng, nghẹn ngào nói.

Nhìn Quân Tường, tâm trạng của dì Tô lại càng kích động, bà ấy biết, tên nhóc nghèo năm đó bây giờ đã trở thành

một nhân vật lớn nổi danh, là người mà bất cứ ai cũng không dám động đến.

“Dì Tô, đừng khóc nữa, con đã về rồi”, Quân Tường nhìn dì Tô, ánh mắt đầy dịu dàng.

Năm đó anh và Khương Hân ở chung đều nhờ có dì Tô chăm sóc.

“Không sao, dì Tô chỉ là xúc động quá, được rồi, hai bố con con đoàn tụ đi, đợi được con trở về thì dì cũng không còn

lo lắng nữa”, dì Tô mắt ngấn lệ nhìn Quân Tường, nhiều năm trôi qua như vậy, cuối cùng đã đợi được anh trở về,

hôm nay tất cả mọi việc đã được giải quyết cho nên bà cũng thấy yên tâm.

“Được, dì Tô, con phái người đưa dì về nhà, đợi mọi việc xử lý xong xuôi con lại đi thăm dì”.

Phái người đưa dì Tô về nhà, bên phía Trần Nộ cũng đã xử lý xong Tôn Thanh Ảnh.

Quân Tường không có hứng thú đi nhìn thi thể của Tôn Thanh Ảnh, anh bế bé Tiểu Khương Quân rời khỏi nhà họ

Tôn.

“Bố ơi, chúng ta đi đâu vậy?”, giọng nói non nớt dè dặt hỏi, như thể cô bé sợ sẽ bị bỏ rơi lần nữa.

Quân Tường xót xa ôm chặt Tiểu Khương Quân: “Về nhà ông bà nội nhé”.

Ra khỏi nhà họ Tôn, do trước đó chiếc siêu xe kia vẫn còn dính máu của Tôn Thanh Ảnh, Quân Tường chê bẩn nên

mới chọn một chiếc SUV bình thường rồi mang theo Tiểu Khương Quân rời đi.

Vì lo cho Tiểu Khương Quân nên Quân Tường lái xe không quá nhanh.

Nhà của Quân Tường ở một đầu khác của thành phố Thiên Nam, năm đó khi anh giận dỗi gia đình bỏ nhà ra đi, một

đi đã liền sáu năm, đến nay anh đã quay trở về lại còn là một Chiến thần nổi danh cho nên trong lòng cũng khó tránh

có chút xúc động.

Nhà anh nằm trong khu vực thành phố cũ, bên trong toàn là những con phố nhỏ, xe của anh hầu như không thể đi

được vào bên trong.

Quân Tường đành phải đỗ xe ở bên phía ngoài sau đó ôm Tiểu Khương Quân từ từ đi vào bên trong con ngõ.

“Bố ơi, tối quá”, cái đầu nhỏ xinh của Tiểu Khương Quân tò mò nhìn ngó xung quanh, mở miệng nói.

“Bố lớn lên ở chỗ này”, thơm lên má Tiểu Khương Quân một cái, Quân Tường vừa cười vừa kể.

Chiến thần vô song, danh chấn thiên hạ khi đối diện với người nhà liền biến thành một bộ dáng khác.

Còn chưa kịp vào đến nhà đã nghe thấy tiếng người ồn ào bên trong sân nhà mình, bầu không khí cũng có vẻ rất

căng thẳng.

“Một trăm ngàn! Không có một trăm ngàn thì Dung Nhi nhà chúng tôi sẽ không đến sống chung với con trai nhà bà

đâu”, giọng một người phụ nữ the thé vang lên từ phía bên trong sân nhà.

“Đúng đó! Không đưa tiền ra đây thì đừng mong chúng tôi quay về sống với bà!”

“Bà thông gia, tiền của nhà chúng tôi đều đã chi ra để trả tiền khám bệnh cho đứa nhỏ rồi, đã không còn tiền nữa

rồi…”, đây là giọng nói của mẹ anh, trong giọng nói còn mang vẻ cầu xin.

Quân Tường nhíu chặt mày, bước thật nhanh vào bên trong nhà.

Trong sân, là mẹ anh với khuôn mặt cầu xin kéo tay hai người phụ nữ khác.

Mà hai người phụ nữ kia vẻ mặt khinh thường nhìn mẹ anh sau đó dùng sức hất mạnh tay bà ra khiến bà lảo đảo

đứng không vững.

“Một trăm ngàn! Không có một trăm ngàn thì bà đừng mong Dung Nhi nhà chúng tôi quay về”.

“Đúng thế! Không có tiền thì em gái tôi sẽ không quay về sống cuộc sống nghèo khổ với các người nữa đâu”.

Mẹ anh vẫn còn muốn bước lên cầu xin nhưng lại bị đẩy mạnh ra.

“Nhìn lại cái bộ dáng nghèo rớt mùng tơi của bà đi! Đừng có động vào tôi!”, giọng bà thông gia chanh chua, lấy tay

phủi phủi trên người mình sau đó xoay người bỏ đi.

Nhưng vừa mới định rời đi liền nhìn thấy một người thanh niên tay ôm đứa bé đứng ngay trước cửa nhà.

Mày mắt người thanh niên sáng như sao, trên người mang vẻ khí khái và khí thế của bậc bề trên.

Giờ phút này biểu cảm trên mặt anh vô cùng đáng sợ, giọng nói có phần tức giận.

“Đẩy mẹ tôi? Muốn chết à?”